Không Phụ Thời Đại Không Phụ Anh

Không Phụ Thời Đại Không Phụ Anh

01. Châu Kinh

Tháng Bảy, trời đổ mưa ngâu dầm dề, đã sắp tròn ba ngày vẫn không có dấu hiệu tạnh, làm cho lễ tốt nghiệp của sinh viên Đại học Văn Kinh mất hết vẻ sôi động và náo nhiệt.

Vương Tương Mộc cẩn thận cất tấm bằng tốt nghiệp thẳng thớm, láng cóng vào tệp hồ sơ, lại nhét vào ba lô, sau đó đi ký trả lễ phục tốt nghiệp. Cô chật vật một hồi mới có thể chen ra khỏi đám đông, hoàn toàn không có tâm tư ở lại chụp ảnh tốt nghiệp cùng mọi người.

Dù sao bạn học của cô cũng không phải đều tốt nghiệp cùng một lúc, hôm nay ngó qua nhìn lại cũng không được mấy người quen mặt.

Cô đứng ở sảnh chính của khuôn viên trường, cạnh dãy phòng thực nghiệm quét sơn màu trắng, được xây theo lối kiến trúc Á Đông đầy tinh xảo. Sau lưng là những cử nhận mặt mày rạng rỡ nói cười, trước mắt là một màn mưa mờ mịt, đục như sương.

Trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ du nhất, cuối cùng cũng tốt nghiệp được rồi.

Cảm giác rất bình thường, không hân hoan cũng không hụt hẫng.

Tốt nghiệp, tức là có thể chính thức bước vào con đường trả nợ.

Đại học Văn Kinh không phải trường trọng điểm tuyến đầu, tiếng tăm vừa đủ dùng, chất lượng xếp loại B+ trong thang đo tiêu chuẩn giáo dục quốc gia. Ưu điểm lớn nhất là học phí ổn định, tọa lạc ở Châu Kinh phồn hoa, rất thích hợp dành cho kiểu sinh viên như Vương Tương Mộc.

Chính là kiểu sinh viên không có nhiều chí tiến thủ, thành tích không quá nổi trội, càng không phải dạng sau khi tốt nghiệp có thể được nhà trường hay các doanh nghiệp lớn chú ý thu nhận. Cô là kiểu sinh viên cần tiền, sau khi có được tấm bằng cử nhân liền chỉ muốn liều mạng kiếm tiền, thạc sĩ, văn bằng hai gì đó đều là những vọng tưởng xa xôi.

Cô tốt nghiệp ngành truyền thông, may mắn được loại giỏi, coi như vừa đủ để có một công việc bình thường và ổn định. Nhân viên truyền thông cho các công ty nhỏ hay Agency [*] đều được, tóm lại là nơi trả mức lương vừa tầm, không yêu cầu bằng cấp quá cao.

Vì Vương Tương Mộc không có tiền. Thật sự nếu tốt nghiệp trễ thêm mấy tháng, chỉ sợ cô có thể chết đói cũng nên.

Cô nhìn lại sảnh trường náo nhiệt một lượt, coi như nói lời tạm biệt với đời sống sinh viên, sau đó vội vã bật ô lên, bước vào màn mưa trắng xóa, sắc trời xám xịt quây kín trên đầu.

Vương Tương Mộc ngồi ở trạm xe buýt tầm 5 phút thì đã có xe đến. Bánh xe dừng lại trước mặt cô, cuốn theo vài giọt nước bẩn bắn lên từ những vũng lầy đầy sỏi đá.

Hôm nay, xe buýt không đông như thường bữa, cô đi thẳng xuống hàng ghế cuối cùng, đặt ba lô trên đùi, hai tay ôm cứng, sau đó cuộn mình trên ghế da, mắt đăm đăm vào cảnh vật trắng xóa bên ngoài cửa sổ.

Xe lại lăn bánh.

Vương Tương Mộc lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho mẹ Vương ở Hoa Đông:

[Con nhận bằng tốt nghiệp rồi.]

Lễ tốt nghiệp suy cho cùng là một dịp rất quan trọng và có ý nghĩa đặc biệt, nhiều bạn bè của cô đều có ba mẹ đến chung vui. Thậm chí có một bạn học nào đó có gia đình thích chơi trội, đặc biệt đi cả một đoàn xe cực kỳ hoành tráng chở theo cả đại gia đình nội ngoại đến tặng quà tặng hoa.

Vương Tương Mộc thì không có ai, từ Hoa Đông đến Châu Kinh, nếu đi tàu sẽ phải mất gần 1 ngày đường, còn vé máy bay lại vô cùng đắt, ba mẹ Vương không mua nổi.

Cô không có tiền, ba mẹ cô càng không có tiền. Cho rằng thêm việc chi bằng bớt việc, cái nào không cần thiết thì không cần chi tiền, cô nói ba mẹ đừng đến, dù sao cô cũng đâu có vì mấy chuyện cỏn con này mà tủi thân.

Vốn dĩ trước kia gia cảnh nhà họ Vương không hề tệ, năm Vương Tương Mộc học lớp 10 nhà vẫn còn rất khá giả, thậm chí cô còn có thể mơ mộng đi du học nước ngoài. Nhưng sau đó thì em trai cô đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo, toàn bộ tiền trong nhà đều vét sạch để chữa bệnh, không đủ còn phải mượn thêm ngân hàng và bà con một khoản lớn.

Kết quả, em trai cũng chỉ cầm cự được 2 năm. Mẹ Vương vì cái chết của em trai mà  buồn bã tự trách, lại ngã bệnh. Một khoản nợ khác xuất hiện.

Khi ấy, Vương Tương Mộc cũng chỉ mới học lớp 12, cả nhà nói giá nào cũng phải cho cô học hành đến nơi đến chốn, phải học đại học, phải rạng rỡ với đời. Vậy nên toàn bộ gánh nặng kinh tế đều đè hết lên ba Vương.

Trước kia nhà họ Vương còn làm chủ một xưởng chiếu, là nghề truyền thống được truyền thừa nhiều đời, thậm chí còn được nhà nước công nhận là làng nghề văn hóa, nhưng vì chữa bệnh cho em trai cũng đành sang tên cho người khác. Ba Vương từ ông chủ biến thành kẻ làm thuê trong chính sản nghiệp của tổ tiên.

Tiền ông kiếm được chỉ đủ sống qua ngày, không thể trả nổi nợ, lo học phí và sinh hoạt ở Châu Kinh cho Vương Tương Mộc cũng là điều nan giải.

Họ luôn miệng xin lỗi cô, vì chuyện gia đình mà cản trở tiền đồ của cô. Cô nhăn mặt, nói đây là chuyện nhà, chuyện nhà thì không có ai nên đứng ngoài cuộc.

Hơn nữa, nhà họ Vương tuy ở thôn quê, nhưng ba mẹ lại không trọng nam khinh nữ như những nhà khác. Nếu đổi lại, năm đó người mắc bệnh là Vương Tương Mộc, họ cũng sẽ đánh đổi mọi thứ như vậy, dù trai hay gái cũng đều là giọt máu chảy ra từ tim của mình.

Cho nên, tiền đồ hay ước mơ… gia đình trong lòng cô mới chính là thứ quan trọng nhất.

Hiện tại, mục đích sống của cô chỉ có một, giúp ba mẹ Vương trả hết món nợ khổng lồ kia, khiến cho phần đời còn lại của họ an nhàn hạnh phúc, không lo không phiền.

Thế là cô còn đến Châu Kinh, học Đại học Văn Kinh. Học phí ở đây khá rẻ, chế độ học bổng cũng rất tốt. Ngay từ năm nhất, Vương Tương Mộc đã sắp xếp thời gian đi làm thêm, từ năm thứ hai đã có thể dõng dạc nói với ba Vương mình có thể tự thu xếp tài chính, ông không cần cho cô tiền nữa. Năm học cuối này cô còn có thể thi thoảng gửi về cho ba mẹ vài khoản tiền nho nhỏ, nói là chăm lo chi phí điện nước.

Mà hơn hết, Vương Tương Mộc cũng nhìn xa trông rộng, biết đây là thành phố tuyến một của cả nước, bên cạnh Đài Thành là hai đầu kinh tế mũi nhọn, cơ hội việc làm rất cao.

Hình thái địa lý của Châu Kinh cũng khá đặc biệt, chia thành Châu Bắc và Châu Nam, cách nhau một con sông vô cùng lớn, cầu bắc qua trùng với tên sông, tên là Đại Hà.

Châu Bắc thiên về truyền thống, phủ rộng bằng các công trình cổ kính rêu phong, mang đậm hơi thở của những niên đại xa xưa, nổi tiếng nhất là ẩm thực lâu đời và các bảo tàng lưu trữ bảo vật quốc gia. Nghe nói, tất cả những người tài của đất nước đều đã ít nhất một lần đến Châu Bắc, thưởng lãm không khí uyên bác và dịu dàng ở đây.

Ngược lại, Châu Nam thiên về kinh tế, lộng lẫy và hào nhoáng, là nơi đóng đô của những tập đoàn sừng sỏ. Nhịp sống luôn tất bật và nhộn nhịp, có người nói, ở Châu Nam, muốn xa hoa thế nào liền sẽ xa hoa thế ấy, chỉ cần bạn có tiền, dịch vụ ở Châu Nam có thể dâng cho bạn cả mặt trăng. Ngày cũng như đêm, ánh đèn ở đây chưa bao giờ tắt.

Đại học Văn Kinh nằm ở Châu Bắc, nhưng Vương Tương Mộc lại cứ cố chấp tìm một căn chung cư giá rẻ, tên là Sầm Quang, nằm ở ngoại ô Châu Nam. Từ Sầm Quang đến Văn Kinh phải đi qua 2 tuyến xe buýt, mất gần 2 tiếng đồng hồ.

Cô đã kiên trì đi như vậy suốt 4 năm, mục tiêu cũng chỉ vì để tiết kiệm tiền.

Lúc này, xe buýt đang đi trên đại lộ Tây Phong, hướng ra phía cầu Đại Hà. Con đường thẳng tắp, hai bên là những hàng cây cổ thụ có tán vươn xa, xanh rì. Vì trời đang mưa, người ra ngoài thưa thớt, đường đi cũng vô cùng thông thoáng.

Xe lướt ngang một chiếc xe màu đen đang đỗ bên vệ đường, người đàn ông ngồi ghế phía trước Vương Tương Mộc nhìn thấy, lẩm bẩm:

“Đúng là giới nhà giàu, một chiếc xe cũng phải đỏm dáng cho được!”

Vương Tương Mộc tò mò áp sát mặt vào cửa kính, hơi ngoái đầu nhìn. Hóa ra là vì biển số xe, chiếc xe đó có biển số là 99999, cực kỳ đặc sắc.

Nhưng mà cô thiết nghĩ đây chắc chắn không phải kẻ giàu xổi. Không chỉ là biển số, chiếc xe đó hình như là một trong số các phiên bản giới hạn của một thương hiệu cao cấp, giá bán ra của nó đã cao gấp nhiều lần món nợ của cả nhà cô.

Cũng không lạ, dù sao ở Châu Kinh này, nhân vật nào cũng có thể tồn tại. Bọn họ đều là những nhà kinh doanh, nhà tài phiệt đứng trên đỉnh của kim tử tháp, không cần người khác dạy mình cách để tiêu tiền.

Tuyến xe buýt này không đi qua Châu Nam, đến dưới chân cầu Đại Hà thì sẽ vòng sang đường khác quay ngược về điểm đầu ở Châu Bắc. Vương Tương Mộc xuống trạm ở đây, thường ngày sẽ phải đi bộ qua hết cầu, sau đó thì bắt tuyến xe khác về chung cư.

Lần này cũng vậy, cô thản nhiên bật ô, bước xuống xe, còn không quên cảm ơn bác tài xế tốt bụng đã dừng xe cực kỳ sát trạm, tránh cho cô phải giẫm giày lên vũng nước đọng ngay cạnh vỉa hè.

Vương Tương Mộc rảo bước lên cầu, ngày nào cô cũng đi con đường này, gặp thời tiết xấu đã là chuyện cơm bữa, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chật vật.

Nguyên nhân chính là, cô đang vừa mặc váy vừa mang giày cao gót.

Tất cả đều tại cô bạn Diệp Thanh, cô ấy nói cái gì mà đây là lễ tốt nghiệp, sự kiện vô cùng trọng đại. Dù cho có vui vẻ hay không thì cũng phải ăn diện một chút, mặc váy, mang giày cao gót vào, trang điểm tỉ mỉ, để về sau tấm hình chụp ngày hôm nay còn có thể lôi ra nhìn ngắm.

Ngày sau thế nào chưa biết, còn bây giờ thì hậu quả đã cận kề.

Đi tới giữa cầu, hai chân Vương Tương Mộc đã hoàn toàn đau nhừ, cổ chân phía sau bị cọ sát với mặt giày, đang đỏ ửng lên, bắt đầu phồng rộp và có dấu hiệu bong da.

Trước khi đến đoạn dốc chúi xuống, cô không chịu nổi nữa, cúi người tháo giày ra, dứt khoát xách toòng teng trên tay, dùng chân trần giẫm lên mặt đường đang phủ đầy nước mưa lạnh toát.

Cô không muốn ngày mai đi phỏng vấn xin việc bằng đôi chân cà nhắc.

Còn chưa tiếp được mấy bước, chiếc xe màu đen sang trọng đỗ ở đại lộ Tây Phong lúc nãy lại chạy ngang qua mặt cô.

Nhưng kỳ lạ, hình như tốc độ của xe đang chậm dần lại, vượt qua cô một quãng thì liền không xi nhan mà tấp thẳng vào vệ đường, bất chấp xe đang ở đoạn dốc chúi, không cài phanh cẩn thận thì có thể trượt tự do bất cứ lúc nào.

Vương Tương Mộc hơi khó hiểu, bước chân cũng dần chậm lại, ánh mắt nghi hoặc đặt sự chú ý lên chiếc xe.

Một, hai, ba… Mấy nhịp lặng sau đó cũng không có động tĩnh.

Cô tiến lại gần hơn, thấy cửa kính xe đang dần hạ xuống, lòng hiếu kỳ càng dâng lên gấp bội.

Vốn dĩ, cô muốn sắm vai người qua được, nhiều chuyện một chút, vô tình bước qua, vô ý nhìn vào… Kết quả, cô không ngờ lại cứu được một mạng người!

Bên trong là một người đàn ông đang ngã đầu ra lưng ghế lái, một tay bấu chặt ngực áo, nét mặt tràn ngập đau đớn, hai mắt nhắm nghiền. Tay còn lại của anh siết một cái lọ nhỏ, giống như lọ thuốc, dường như muốn mở nắp ra nhưng đã đau đến mức toàn thân vô lực.

Bất tỉnh rồi sao?

Hay là…?

**

*[**] Agency: cách gọi tắt của công ty dịch vụ truyền thông, quảng cáo hoặc sáng tạo, nơi chuyên thực hiện các chiến dịch thương hiệu, xây dựng hình ảnh và xử lý truyền thông cho khách hàng.

Hot

Comments

Khanh Linh Pham

Khanh Linh Pham

rất hay

2024-06-19

1

Gió( Mị có vẽ truyện kinh dị)

Gió( Mị có vẽ truyện kinh dị)

Ê hay

2024-04-17

2

≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥

≡ʕ´• ᴥ•̥`ʔMây baby♥

hay quá

2024-03-27

1

Toàn bộ
Chapter
1 01. Châu Kinh
2 02. Cứu mạng
3 03. Tập đoàn SN
4 04. Xem mắt
5 05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6 06. Lưu luyến
7 07. Đối nghịch
8 08. Giáng sinh
9 09. Gặp lại
10 10. Thiên tai
11 11. Chung phòng
12 12. Một đời rất ngắn
13 13. Bữa khuya
14 14. Tuyết tan
15 15. Không ai nợ ai
16 16. Công việc mới
17 17. Khởi đầu
18 18. Cuối đông
19 19. Giao thừa
20 20. Đã lâu không gặp
21 21. Như mộng
22 22. Quán rượu giữa đồi
23 23. Khói thuốc
24 24. Chúc mừng năm mới
25 25. Đầu xuân
26 26. Nấu ăn
27 27. Những vị khách
28 28. Rối ren
29 29. Không tương xứng
30 30. Dỗ dành
31 31. Dung hòa
32 32. Cố gắng
33 33. Theo đuổi
34 34. Căn nhà gạch đỏ
35 35. Cố nhân
36 36. Bày tỏ
37 37. Nhớ anh
38 38. Đỡ rượu
39 39. Phù hoa
40 40. Tôi yêu em
41 41. Đi theo anh
42 42. Một quãng đời
43 43. Ấm áp
44 44. Vui vẻ
45 45. Giữ gìn
46 46. Phấn đấu
47 47. Đài Thành
48 48. Người của anh
49 49. Thông suốt
50 50. Đau lòng
51 51. Thất Tịch
52 52. Tin tức
53 53. Lo lắng
54 54. Xoa dịu
55 55. Tình yêu dành cho em
56 56. Đối thủ
57 57. Bụi bay vào mắt
58 58. Bạch nguyệt quang
59 59. Lời đồn
60 60. Du thuyền
61 61. Bản lĩnh
62 62. Phát bệnh
63 63. Nếu em không khóc
64 64. Lời chúc
65 65. Thời gian mỏng manh
66 66. Tồi tệ
67 67. Anh đừng chết
68 68. Thế giới của anh
69 69. Ranh giới
70 70. Chờ đợi
71 71. Năm thứ nhất - Trở về
72 72. Năm thứ hai - Chạy trốn
73 73. Năm thứ hai - Lạc đường
74 74. Năm thứ ba - Biến động
75 75. Năm thứ ba - Thỏa nguyện
76 76. Năm thứ tư - Hôn lễ
77 77. Năm thứ tư - Tinh anh mới
78 78. Năm thứ năm - Cái chết
79 79. Năm thứ năm - Buông xuôi
80 80. Nhạc tàn người chưa tan
81 81. Cô gái của anh
82 82. Không rời xa
83 Ngoại truyện 1: Yêu thương chưa từng thay đổi
84 Ngoại truyện 2: Năm dài tháng rộng như gió thoảng mây bay
85 Ngoại truyện 3: Từ đầu đến cuối luôn là duy nhất
86 Ngoại truyện 4: Cảm giác được công khai tình yêu
87 Ngoại truyện 5: Có được là một loại diễm phúc
88 Ngoại truyện 6: Chìm đắm trong thế giới tình yêu
89 Ngoại truyện 7: 108 hoa hồng
Chapter

Updated 89 Episodes

1
01. Châu Kinh
2
02. Cứu mạng
3
03. Tập đoàn SN
4
04. Xem mắt
5
05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6
06. Lưu luyến
7
07. Đối nghịch
8
08. Giáng sinh
9
09. Gặp lại
10
10. Thiên tai
11
11. Chung phòng
12
12. Một đời rất ngắn
13
13. Bữa khuya
14
14. Tuyết tan
15
15. Không ai nợ ai
16
16. Công việc mới
17
17. Khởi đầu
18
18. Cuối đông
19
19. Giao thừa
20
20. Đã lâu không gặp
21
21. Như mộng
22
22. Quán rượu giữa đồi
23
23. Khói thuốc
24
24. Chúc mừng năm mới
25
25. Đầu xuân
26
26. Nấu ăn
27
27. Những vị khách
28
28. Rối ren
29
29. Không tương xứng
30
30. Dỗ dành
31
31. Dung hòa
32
32. Cố gắng
33
33. Theo đuổi
34
34. Căn nhà gạch đỏ
35
35. Cố nhân
36
36. Bày tỏ
37
37. Nhớ anh
38
38. Đỡ rượu
39
39. Phù hoa
40
40. Tôi yêu em
41
41. Đi theo anh
42
42. Một quãng đời
43
43. Ấm áp
44
44. Vui vẻ
45
45. Giữ gìn
46
46. Phấn đấu
47
47. Đài Thành
48
48. Người của anh
49
49. Thông suốt
50
50. Đau lòng
51
51. Thất Tịch
52
52. Tin tức
53
53. Lo lắng
54
54. Xoa dịu
55
55. Tình yêu dành cho em
56
56. Đối thủ
57
57. Bụi bay vào mắt
58
58. Bạch nguyệt quang
59
59. Lời đồn
60
60. Du thuyền
61
61. Bản lĩnh
62
62. Phát bệnh
63
63. Nếu em không khóc
64
64. Lời chúc
65
65. Thời gian mỏng manh
66
66. Tồi tệ
67
67. Anh đừng chết
68
68. Thế giới của anh
69
69. Ranh giới
70
70. Chờ đợi
71
71. Năm thứ nhất - Trở về
72
72. Năm thứ hai - Chạy trốn
73
73. Năm thứ hai - Lạc đường
74
74. Năm thứ ba - Biến động
75
75. Năm thứ ba - Thỏa nguyện
76
76. Năm thứ tư - Hôn lễ
77
77. Năm thứ tư - Tinh anh mới
78
78. Năm thứ năm - Cái chết
79
79. Năm thứ năm - Buông xuôi
80
80. Nhạc tàn người chưa tan
81
81. Cô gái của anh
82
82. Không rời xa
83
Ngoại truyện 1: Yêu thương chưa từng thay đổi
84
Ngoại truyện 2: Năm dài tháng rộng như gió thoảng mây bay
85
Ngoại truyện 3: Từ đầu đến cuối luôn là duy nhất
86
Ngoại truyện 4: Cảm giác được công khai tình yêu
87
Ngoại truyện 5: Có được là một loại diễm phúc
88
Ngoại truyện 6: Chìm đắm trong thế giới tình yêu
89
Ngoại truyện 7: 108 hoa hồng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play