Vương Tương Mộc về được tới nhà đã là gần bốn giờ chiều, vừa đổ người xuống chiếc giường nhỏ thì mẹ Vương gọi điện đến, chúc mừng cô đã tốt nghiệp, còn nói đã gửi lên cho cô vài thực phẩm quê nhà, chắc là ba, bốn ngày nữa sẽ đến.
“Mẹ à, không cần đâu, sao mẹ không giữ lại dùng đi.”
Mẹ Vương ở đầu dây bên kia tách lưỡi một cái:
“Mẹ ở đây cái gì mà không có, còn sợ thiếu thứ tẩm bổ sao?”
Vương Tương Mộc bật cười:
“Có phải mẹ nói ngược rồi không, con ở Châu Kinh mới là không thiếu cái gì, muốn cái gì cũng có!”
“Nhưng con có bao giờ chủ động muốn cái gì chứ… Chỉ biết tự mình chịu khổ!”
Mấy năm nay, mẹ Vương luôn xót con gái ở ngoài cực khổ, tự trách mình làm liên lụy cô, có lúc còn cùng với ba Vương nói, cô có thể không cần để tâm đến khoản nợ kia. Oan có đầu nợ có chủ, là họ mượn thì họ sẽ trả, cô cứ tự do theo đuổi sự nghiệp của mình.
Vương Tương Mộc không thể làm kẻ máu lạnh bạc tình như vậy…
Cô cố tình nói sang chuyện khác:
“Lần trước mẹ nói con đi xem mắt gì đó, đã chọn ngày chưa?”
Nhưng không ngờ, nhắc chuyện này, mẹ Vương lại tiếp tục xin lỗi:
“Con có thể không cần đi…”
Vương Tương Mộc nói:
“Sao có thể không đi, anh ta không phải là con của ông chủ Lý sao, nếu con không đi, ba mẹ sẽ khó nhìn mặt ông ấy. Đi thì đi, không ưng là được, dù sao con cũng không nghĩ công tử bột kia nhìn trúng con!”
Ông chủ Lý chính là người mua lại xưởng chiếu nhà họ Vương, tính cách không tồi, nhưng có điều hơi khoe khoang, mọi người vẫn hay gọi là lão chim công, thích khoe đuôi.
Ông ấy có một người con trai, lớn hơn Vương Tương Mộc vài tuổi, cũng ở Châu Kinh làm việc, không biết thế nào lại tự dưng để ý Vương Tương Mộc, nói muốn sắp xếp một buổi xem mắt.
Ba me Vương rất khó từ chối, dù sao quả thật lúc này đang nhận lương của ông ấy.
Vương Tương Mộc cũng không ngại đi xem mắt, trong mắt cô cùng lắm là đi ăn một bữa cơm, cưỡi ngựa xem hoa.
Mẹ Vương thậm chí còn từng khuyên cô, nói cô nếu thấy được thì có thể ưng, dù sao nhà họ Lý cũng giàu, cô về nhà họ, có thể nhàn tấm thân.
Nói gì vậy chứ, cô thà chết vì lao lực trả nợ, cũng không muốn chết vì cảnh làm dâu nhà giàu. Hơn nữa còn là nhà giàu thích khoe mẽ!
Mẹ Vương nói thời gian xem mắt là thứ 5 tuần sau, địa điểm chắc là đối phương sẽ gửi cho cô.
Sau đó thì nói thêm vài câu nữa, Vương Tương Mộc bảo rằng mình phải đi mua đồ ăn tối, dặn mẹ Vương giữ gìn sức khỏe rồi cúp máy.
Nói mua đồ ăn là để gia đình an tâm, trời mưa, hết tiền, Vương Tương Mộc làm tổ ở nhà ăn mì gói còn sướng hơn!
Cô lục mì trong tủ bếp, lục đến hai lần mới có thể tìm ra một gói mì nằm lọt thỏm trong góc tủ. Đang đun nước sôi thì điện thoại lại đổ chuông.
Là Diệp Thanh gọi đến.
Qua màn hình video. Vương Tương Mộc thấy Diệp Thanh vẫn còn ở đại học Văn Kinh, hình như là ngồi trong một quán cà phê trong khuôn viên trường.
“Chưa về sao?”
Diệp Thanh gật đầu, vẻ mặt chán nản:
“Hồ sơ học thạc sĩ rắc rối, mình đã ngồi ở đây cả buổi vẫn chưa làm xong.”
Khác với Vương Tương Mộc, Diệp Thanh đích thực là tiểu thư nhà giàu, ba mẹ cô ấy muốn cô ấy tiếp tục học đến học vị tiến sĩ, đi theo con đường trí thức thuần túy.
Thành tích học tập của Diệp Thanh cũng tốt hơn Vương Tương Mộc, nói chung là có tiền đồ hơn.
Vương Tương Mộc cách một lớp filter, cười trêu:
“Ráng lên, sau này mình còn phải ôm đùi người bạn tri thức là cậu nữa!”
Diệp Thanh cười lớn, vỗ ngực:
“Bổn cô nương còn có thể bao nuôi cả mấy người như cậu!”
Hai người học cùng nhau bốn năm, tính cách Diệp Thanh phóng khoáng, dường như chưa từng so đo hay tính toán chuyện tiền nong. Nhưng Vương Tương Mộc lại để ý, cô không thích mình mắc nợ người ta thêm nữa, mấy lời nói cậy nhờ thế này cũng là nói đùa, chưa từng xem là thật.
Diệp Thanh nhìn thấy Vương Tương Mộc đang chế nước sôi vào bát mì, liền a lên một tiếng:
“Cậu lại ăn mì sao? Đừng ăn, tối nay mình mời cậu đi ăn gì đó!”
Vương Tương Mộc từ chối rất nhanh:
“Bây giờ cậu vẫn còn ở Văn Kinh, còn dám mạnh mồm mời mình ở tuốt ngoại ô Châu Nam đi ăn sao, khoảng cách địa lý lớn lắm đấy! Với lại tối nay mình phải soạn lại CV đi xin việc.”
Vấn đề quan trọng nhất là ở chỗ, đi ăn thì cô không có tiền, còn nếu để Diệp Thanh trả thì chính cô cũng cảm thấy rất không hay ho.
Nhắc đến chuyện đi xin việc, Diệp Thanh gật gù:
“Mộc Mộc, cậu đi phỏng vấn ở công ty nào thì gửi cho mình một tin, mình nhờ ba mình xem xét thử chỗ đó có tốt không nhé!”
Bác Diệp là một nhà thẩm định đầu tư có nhiều năm kinh nghiệm.
Vương Tương Mộc gật đầu, nhắc tới chuyện kinh doanh, cô lại bỗng dưng nhớ chuyện ban sáng của mình, hơi tò mò hỏi Diệp Thanh:
“Nè, cậu có biết SN không?”
Diệp Thanh há hốc:
“Cậu muốn vào đó làm à? Không…”
Vương Tương Mộc biết, Diệp Thanh muốn nói là không được.
Không phải là vì nó không tốt, mà vì nó quá tốt. Nếu chỉ là cử nhân của đại học Văn Kinh mà không học thêm các chứng chỉ hay khóa học nào khác, sinh viên bọn cô sẽ không bao giờ có cơ hội được vào đó.
Vương Tương Mộc lắc đầu:
“Không phải, mình trèo cao không nổi, tự biết lượng sức. Chỉ là vô tình quan tâm thôi.”
Diệp Thanh trầm ngâm:
“Những gì mình biết thì cũng như cậu, đều là các thông tin trên mặt báo. Chỉ là trước đây ba mình có nói, sau khi lão chủ tịch về hưu thì đã để lại vị trí đó cho cháu trai của mình, là Lục Cận Phong đó. Cậu biết không, sau khi ngài Lục trẻ đó lên ngôi thì liền một tay loại thẳng các bô lão vô dụng trong tập đoàn, thái độ dứt khoát không có tình người. Nhưng nhờ vậy mới đưa SN càng lúc càng phát triển.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Ừ, chỉ có vậy, sao thế?”
Vương Tương Mộc lắc đầu, không có gì.
Qủa thật là tin tức Lục Cận Minh mắc bệnh tim chưa bao giờ bị tiết lộ. Cũng phải, nếu để các cổ đông SN biết được, không cần động não cũng biết sẽ là một sự kiện chấn động trong giới doanh nghiệp.
Cô lại nghĩ tới, SN giấu tin tức kỹ như vậy, nếu sáng nay Khúc Minh Huy kia biết cô là sinh viên truyền thông vừa tốt nghiệp, liệu anh ta có để mình đi dễ dàng như vậy không…
Cũng không biết Lục Cận Minh đó thế nào rồi. Trên mạng nói SN là tâm huyết cả đời của Lục lão gia, mà Lục Cận Minh lại là người thừa kế duy nhất của ông ấy, ba mẹ anh từ khi anh còn nhỏ đã qua đời, nếu bây giờ Lục Cận Minh cũng có chuyện, vậy thì SN chắc chắn sẽ thành miếng bánh ngon bị chực chờ chia năm xẻ bảy.
Updated 88 Episodes
Comments
Nguyễn Kim Hạnh
hay lắm nha, nhất là cách viết văn, tôi thích.
2025-01-13
2
Tuyết Tư
CV là gì vậy ạ?
2024-02-18
1