Lý Du Xung ra về trước, Vương Tương Mộc vẫn còn ngồi lại.
Lý do lớn nhất là bên ngoài trời mưa nặng hạt, cô lại không có ô. Nghĩ tới liền cảm thấy tiết nẫu ruột chiếc ô vì cứu người mà bỏ mất của mình, đã hơn một tuần qua đi vẫn còn chưa có thời gian mua cái mới.
Cô nhắn tin với mẹ Vương, báo xem mắt thất bại.
Mẹ Vương càng lường trước kết quả này, chỉ ừ một tiếng, nói sau này không tùy tiện sắp xếp các buổi xem mắt như thế này nữa, dặn cô giữ gìn sức khỏe.
Vừa nhắn tin với mẹ Vương xong thì Diệp Thanh lại gọi điện thoại đến, chung quy là để hóng chuyện xem mắt của Vương Tương Mộc.
Cô cũng không che giấu, nói:
“Thất bại rồi, không hợp nhau dù là một chút.”
Diệp Thanh trong lớp filter mặt mèo, hỏi:
“Anh ta như thế nào?”
Vương Tương Mộc giống như tìm được chỗ để xả cơn tức, liền lập tức nói một tràng.
Cô nói Lý Du Xung đích thực là kiểu đàn ông gia trưởng, cho mình là cái rốn của vũ trụ, hoàn toàn không xem trọng phụ nữ.
Hơn nữa anh ta còn tự phụ, vốn dĩ chỉ là có một công việc, một căn nhà hộ khẩu Châu Kinh, một chiếc xe biển số Châu Kinh, như vậy thôi đã muốn bay lên chín tầng mây rồi.
Người như Lý Du Xung, nếu so ra ở Hoa Đông, đích thực là thần, nhưng nếu so ở Châu Kinh, một cái gót chân của người khác cũng không bằng.
Diệp Thanh cười khúc khích:
“Xem ra anh ta chọc phải cái vảy ngược của cậu rồi, lại muốn cậu về nhà nấu cơm cơ đấy!”
Vương Tương Mộc xí một tiếng:
“Ai bảo anh ta mở miệng là hầu, ngậm miệng là hạ, dâu hiền vợ thảo, cơm bưng nước rót?”
Diệp Thanh thắc mắc:
“Mộc Mộc, mình hỏi cậu, vậy mẫu đàn ông lý tưởng của cậu là thế nào?”
Vương Tương Mộc đáp, cô cảm thấy gu của mình cũng rất phổ thông, gia cảnh ổn định, có chí tiến thủ, ưa nhìn một chút, quan trọng nhất là phải ủng hộ cô, đừng có muốn lôi cô về một xó trông nhà.
“Vậy nếu để mơ, mơ bay cao bay xa luôn, cậu sẽ muốn cưới được ai?”
Con gái đều như vậy, đều sẽ có cho mình một ông chồng trong mơ, mà mơ thì sẽ không có thật.
Vương Tương Mộc tiện miệng liền vung tán tàng:
“Lục Cận Minh, cái người mà lần trước cậu nói đó, vừa giàu vừa đẹp, kẻ nhan khống, tài khống như mình sao có thể bỏ qua!”
Diệp Thanh ở bên kia hơ hơ hai tiếng:
“Mộc Mộc, cậu chính xác là người mộng cao hơn chín tầng mây đó!”
Vương Tương Mộc vốn dĩ muốn đùa, coi như để quên đi đối tượng xem mắt vừa nãy, không ngờ vừa ngẩng mặt liền một phen đứng hình.
Lục Cận Minh vậy mà lại đứng ở cách cô không xa, hơn nữa còn đang nhìn về phía cô, bên cạnh anh là Khúc Minh Huy.
Từ lần cứu mạng gì đó đến nay cũng sắp nửa tháng, quả thật người nên khỏe cũng đã khỏe lại rồi.
Diệp Thanh còn tưởng mạng của Vương Tương Mộc bị lag, cố ý huơ huơ tay trước ống kính.
Vương Tương Mộc vội vàng cúp máy, nói bản thân có việc.
Cô không biết anh có nghe được mấy lời nói vung tán tàng của mình lúc nãy hay không. Chỉ thấy Lục Cận Minh đang tiến lại gần mình, trong nháy mắt đã đến trước mặt cô.
Vương Tương Mộc lại như vô thức lùi lại một bước.
“Cô Vương phải không?”
Nửa tháng trước cô đã từng nghe giọng anh, chỉ có một chữ, lại nói trong lúc đau đớn, nhưng kỳ thực ấn tượng để lại là khá ấm.
Bây giờ, giọng nói đó lại thêm mấy phần uy lực, rất ra dáng của người lãnh đạo.
Vương Tương Mộc gật đầu, lấy lại bình tĩnh rồi đáp:
“Ngài Lục, chào anh.”
Lục Cận Minh gật đầu, giọng nói không cao không thấp, không có ngữ điệu rõ ràng:
“Có thể mời cô đi ăn không, cảm ơn cô đã cứu tôi?”
Vương Tương Mộc vô thức ngoái đầu lại nhìn một bàn thức ăn toàn cá với cá, từ đầu đến cuối chỉ có Lý Du Xung động đũa.
Nếu như tiếp tục từ chối có vẻ không hay, nói không chừng lại khiến người ta cảm thấy cô né người ta như né tà.
Cô gật đầu:
“Vâng, vậy làm phiền anh.”
Lục Cận Minh lại hỏi Vương Tương Mộc muốn ăn ở đây hay đi nơi khác, Vương Tương Mộc không muốn làm phiền quá nhiều, nói cứ ở đây, dù sao cũng là nhà hàng cao cấp. Thức ăn lúc nãy mang ra theo cô thấy cũng không tệ, vấn đề chỉ nằm ở chỗ cô không biết ăn cá.
Lục Cận Minh nói:
“Vậy chúng ta vào gian bên trong.”
Sau đó thì chủ động nhích qua một bên, nhường lối cho cô, để cô bước đi bên cạnh mình.
Nhưng Vương Tương Mộc không hiểu sao bước chân mình cực kỳ cứng nhắc, hoàn toàn không có tự tin để hiên ngang bước đi cùng anh. Người bên cạnh tỏa ra một loại phong thái rất đặc biệt, cô có cảm giác mình và anh cách nhau một tầng trời.
Có thể so sánh như, một cái áo vest của anh, có thể mua được một trăm chiếc váy mà cô mặc trên người.
Khúc Minh Huy không vào phòng bao, bên trong chỉ có hai người.
Lục Cận Minh chủ động giúp Vương Tương Mộc đẩy ghế ra. Cô vừa ngồi xuống liền đưa mắt quan sát, căn phòng này được trang trí xa xỉ đến mức có thể làm người khác choáng ngợp.
Tuy được bài trí theo phong cách hoài cổ, nhưng mỗi một chi tiết đều bóng loáng, tinh xảo, tựa hồ có thể phát ra ánh sáng. Mấy bức tranh chữ treo trên tường, từng nét đều nạm lên một ít bạc lóng lánh, dưới ánh đèn màu vàng nhạt liền tỏa ra một tầng sáng mờ ảo.
Người ta luôn nói Châu Kinh là nơi hội tụ hết thảy tinh hoa, muốn xa hoa thế nào thì có thể xa hoa thế ấy. Vương Tương Mộc ở đây hơn bốn năm, lại chỉ có thể cảm nhận được một phần nhỏ, cô luôn không hiểu, nhưng bây giờ có vẻ như đã tìm được câu trả lời.
Vì cô luôn đứng ở đường mà nhìn lên, thấy những tòa nhà chọc trời, thấy ánh đèn màu mè, đủ màu sắc, lại chưa từng thật sự đứng giữa những hoa lệ đó mà cảm nhận. Ví dụ như lúc này, ngồi ở đây, Vương Tương Mộc cuối cùng cũng hiểu được giới tinh anh của thành phố này có bộ mặt ra sao.
Có người nói, giới tinh anh và giới giàu xổi rất khác nhau. Nghe qua có vẻ cay nghiệt, lại còn có chút phân biệt đối xử, nhưng kỳ thực lại không phải không đúng. Lý Du Xung cũng là người có tiền, anh ta hẳn cũng từng đến những nơi sang trọng, nhưng phong thái và khí chất lại khác xa so với Lục Cận Minh đang ngồi trước mặt cô.
Anh mặc một bộ tây phục màu xám đậm, bên trong áo vest là một áo sơ mi trắng, khăn lụa màu đen lồng bên trong cổ áo. Từng chiếc cúc áo đều có hoa văn, thi thoảng gặp phải ánh sáng sẽ phản xạ lại, trông rất đặc sắc.
Đàn ông mặc vest không thiếu, đàn ông ở Châu Kinh mặc vest lại càng là cảnh tượng thường nhật, nhưng đều không thể toát lên khí chất giống Lục Cận Minh. Vương Tương Mộc có cảm giác, không phải bộ tây phục này nâng giá trị của anh lên, mà chính con người anh làm cho bộ trang phục trở nên giá trị, giống như một thứ độc nhất vô nhị.
Vị trí bàn ở cạnh cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, từ khung cửa sổ có thể trông thấy một cái hồ xây bằng đá tảng, nước trong vắt, mặt nước lúc này đang bị những giọt mưa rơi xuống khuấy đảo. Cạnh hồ là một rừng tre nhỏ, xung quanh treo vài chiếc phong linh, gió thổi sẽ phát ra vài thanh âm trong trẻo, vui tai.
Phục vụ rất nhanh đã tiến vào, đưa menu cho hai người, Lục Cận Minh đưa về phía Vương Tương Mộc:
“Cô Vương muốn ăn gì?”
Vương Tương Mộc không nhận, chỉ mỉm cười:
“Ngài Lục cứ chọn đi, tôi chỉ không ăn được cá thôi.”
Lục Cận Minh gật đầu, rất nhanh đã chọn ra được mấy món, đều là món ăn truyền thống, chua cay mặn ngọt có đủ, không sợ không hợp khẩu vị.
Người phục vụ cẩn thận ghi chép rồi rời khỏi.
Lục Cận Minh chủ động mở lời:
“Cô Vương, thật sự rất cảm ơn cô hôm đó đã cứu mạng tôi.”
Vương Tương Mộc cũng thuận miệng đáp:
“Đó là chuyện nên làm, ngài Lục không cần khách sáo.”
Updated 88 Episodes
Comments
Tuyết Tư
Kiểu như móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp phải hơm chị?
2024-02-18
1
Tuyết Tư
Tui hình dung: Người giàu trời sinh đã có khí chất "giàu"
2024-02-18
2
Tuyết Tư
Em cũng là nhan khống nè chị ơi!
2024-02-18
1