05. Mẫu đàn ông lý tưởng

Lý Du Xung ra về trước, Vương Tương Mộc vẫn còn ngồi lại.

Bên ngoài trời đang mưa nặng hạt, cô lại không có ô. Nghĩ đến chiếc ô vì cứu người mà bỏ mất của mình, cô lại cảm thấy tiếc nẫu ruột. Tính ra đã hơn một tuần qua đi mà vẫn không có thời gian đi mua cái mới.

Tiếng mưa rả rích bên tai, Vương Tương Mộc tựa vào lưng ghế gỗ, nhìn thấy vạt sáng mờ yếu đang bò dần trên nền gạch cổ, xuyên qua những mảnh rèm lụa lửng lơ.

Lúc nãy nói với Lý Du Xung mình bây giờ sống rất tốt. Đúng là tốt, chỉ cần giải quyết xong khoản nợ kia, cô có cảm giác cuộc đời này của mình chắc chắn rất là viên mãn.

Cô nhắn tin với mẹ Vương một tiếng, báo là xem mắt thất bại rồi.

Mẹ Vương đã lường trước kết quả này từ sớm, nói quan trọng là cô thích, không thích thì đừng bận tâm, sau này bà sẽ không tùy tiện gật đầu chấp nhận thay cô những buổi xem mắt thế này nữa. Dòng cuối của tin nhắn, mẹ Vương nói bà xem ti vi, thấy dự báo thời tiết bảo Châu Kinh đang là mùa mưa dai dẳng, cô nhớ chú ý sức khỏe.

Vừa nhắn tin với mẹ Vương xong thì Diệp Thanh gọi điện thoại đến, mục đích là để hóng hớt chuyện xem mắt của bạn mình.

Vương Tương Mộc cũng không hề che giấu, nói:

“Thất bại rồi, mình và anh ta không hợp nhau dù chỉ là một chút.”

Diệp Thanh tranh thủ test vài mẫu filter mới trên ứng dụng gọi facetime, hỏi lại:

“Anh ta như thế nào?”

Vương Tương Mộc giống như vừa khéo tìm được một chỗ để xả cơn tức, nói một tràng không ngơi nghỉ.

Cô nói Lý Du Xung chính là kiểu đàn ông quá coi trọng bản thân mình, không chú ý đến cảm xúc của người khác. Hơn nữa vì kiếm được tiền nên hiển nhiên mắc bệnh tự mãn. Có một công việc, một căn nhà hộ khẩu ở Châu Kinh, một chiếc xe mang biển số Châu Kinh, thế là lập tức bay lên chín tầng mây mà sống.

Cô thật lòng không trách, nhưng nhìn nhận vấn đề thấu đáo thì rõ ràng người này hơi thiển cận. Người như anh ta, so ra ở Hoa Đông thì đúng thật là thần, nhưng ở Châu Kinh thì chẳng là ai cả.

Diệp Thanh cười khúc khích:

“Đàn ông mà, có chút danh vọng, sự nghiệp, ai lại chịu cúi đầu. Bọn họ thích những người phụ nữ vừa ngoan vừa mềm như thỏ, tình nguyên nép dưới tay họ, xem họ là vị thần tối cao.”

Cô ấy thắc mắc:

“Mộc Mộc, mình hỏi cậu, mẫu đàn ông lý tưởng của cậu là thế nào?

Vương Tương Mộc thở dài, cô nói con gái đều rêu rao trên miệng việc muốn tìm một người đàn ông đủ bốn “tế” - kinh tế, tinh tế, tử tế, thực tế. Ai nghe cũng nói về nhà đắp chăn, ngủ mơ sẽ gặp, nhưng cô lại cảm thấy đó không phải tiêu chuẩn của một người đàn ông chuẩn mực sao?

Có năng lực tự chủ kinh tế, có sự để tâm đến người khác, có tấm lòng bao dung, có sự hiểu biết về cuộc sống.

Đương nhiên, người phụ nữ đến bên cạnh họ cũng sẽ không phải kẻ lười nhác, thích ngồi mát ăn bát vàng.

Ứng với tiêu chuẩn bốn “tế” đó, cô cũng không cảm thấy gu đàn ông của mình quá khắt khe, thậm chí còn khá phổ thông. Gia cảnh ổn định, có chí tiến thủ, ưa nhìn một chút, biết tôn trọng ước mơ và sự nghiệp của phụ nữ…

“Vậy nếu là mơ ước, ừm… Ý mình là bay cao bay xa luôn, cậu muốn cưới ai làm chồng nhất?”

Con gái bọn họ đều như vậy, đều thích nuôi giữ trong lòng dáng vẻ của một ông chồng trong mơ, mà mơ thì sẽ không có thật. Vậy nên những nam diễn viên có chút nhan sắc mới cố sắm vai một người thật hoàn hảo trên màn hình, mục đích là giúp các thiếu như hình dung ra được giấc mơ của mình ra sao.

Vương Tương Mộc tựa hẳn vào lưng ghế, cực kỳ thoải mái, tiện miệng vung tán tàn:

“Vậy thì… Mình thích Lục Cận Minh, chính là cái người mà lần trước chúng ta nói tới đó. Vừa giàu, vừa đẹp, vừa có năng lực, hoàn hảo biết là bao nhiêu!”

Tuy cô còn biết thêm anh mắc bệnh tim, như cứ mặc kệ đi, bỏ qua tình tiết này, người đẹp như vậy không mơ mộng thì thật quá uổng công tạo hóa!

Diệp Thanh ở trong điện thoại hơ hơ mấy tiếng, nói:

“Mộc Mộc, mình đánh giá lầm cậu rồi. Còn tưởng cậu là cô gái thanh tâm quả dục, thực tế hiểu chuyện, không ngờ khi đã mơ liền mơ đến tận cửu trùng thiên!”

Thật ra, Vương Tương Mộc cũng không hề có tâm tư sâu xa gì, cô chỉ là muốn đùa, nhân tiện quên đi buổi xem mắt không vui vừa nãy, không ngờ vừa ngẩng mặt thì giống như ai đó điểm huyệt, hoàn toàn đứng hình.

Cả thế giới bỗng như trật nhịp trong nháy mắt.

Ở đầu lối đi vào, có một người đàn ông đang đứng đó, vóc dáng cao lớn, trang phục chỉnh tề tinh tế. Mái tóc đen mềm, sống mũi thẳng, đôi mắt sâu phản chiếu vài tia sáng bạc mơ hồ.

Người đứng ngược hướng sáng, toàn thân được ánh sáng ngày mưa dịu dàng bao bọc. Tựa như người vừa bước ra từ giấc mộng mà cô vừa vô tư vẽ vời trong phút chốc.

Lục Cận Minh… Là Lục Cận Minh bằng xương bằng thịt, đang đứng cách cô không xa, hơn nữa còn đang nhìn thẳng về phía cô!

Khúc Minh Huy đang đứng cạnh anh. Dù sao từ trận đó đến nay cũng đã sắp nửa tháng, người nên khỏe lại thì cũng đã khỏe rồi.

Diệp Thanh còn tưởng mạng của Vương Tương Mộc bị lag, cố ý huơ huơ mấy cái trước ống kính.

Vương Tương Mộc vội vàng cúp máy, nói bản thân có việc gấp.

Cũng không biết Lục Cận Minh có nghe được mấy lời nói vung tán tàn của mình lúc nãy hay không, chỉ thấy anh đang tiến lại gần mình, trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt.

Vương Tương Mộc không nhớ mình đã đứng dậy từ lúc nào, lại còn như vô thức lùi lại một bước.

“Cô Vương phải không?”

Nửa tháng trước, cô đã từng nghe thấy giọng anh. Chỉ có một chữ thôi, lại còn nói trong lúc đau đớn, nhưng ấn tượng để lại trong cô là một chất giọng vừa trầm vừa ấm.

Bây giờ, giọng nói đó lại thêm mấy phần uy lực, rất ra dáng của người lãnh đạo, chinh chiến trên thương trường.

Vương Tương Mộc gật đầu, cố lấy lại bình tĩnh rồi đáp:

“Ngài Lục, chào anh, tôi là Vương Tương Mộc.”

Lục Cận Minh gật đầu, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu không vương một chút cảm xúc dư thừa nào:

“Cảm ơn cô hôm đó đã cứu mạng tôi. Không biết có thể mời cô một bữa cơm không?”

Vương Tương Mộc vô thức nhớ lại một bàn thức ăn toàn cá với cá, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Lý Du Xung động đũa.

Cô cũng đang đói meo rồi. Hơn nữa, nếu bây giờ xua tay từ chối cùng có vẻ không hay lắm, nói không chừng lại khiến ngài Lục đây cảm thấy cô né anh như né tà…

“Vâng, vậy làm phiền anh rồi.”

Lục Cận Minh lại hỏi Vương Tương Mộc muốn ăn ở đây hay đi nơi khác. Cô không muốn rườm rà thêm, nói cứ ở đây đi. Dù sao đây cũng là nhà hàng cao cấp, thức ăn được mang ra ban nãy nhìn cũng không tệ, vấn đề chỉ nằm ở chỗ là cô không biết ăn cá thôi.

Lục Cận Minh nói:

“Vậy chúng ta vào gian bên trong đi.”

Đoạn rồi liền chủ động nhích qua một bên, nhường lối đi cho cô, sau đó mới bước theo.

Nhưng Vương Tương Mộc không hiểu sao bước chân mình vô cùng cứng nhắc, hoàn toàn không có đủ tự tin để đàng hoàng bước đi cùng anh. Thậm chí khi đàm phán hợp đồng với các khách hàng tai to mặt lớn, cô cũng không thiếu tự tin như vậy.

Có lẽ vì người bên cạnh toát ra một loại phong thái rất đặc biệt, làm cô có cảm giác mình và anh cách nhau cả một tầng trời.

Có thể ví von đơn giản như sau, một cái áo vest của anh có thể mua được hàng trăm chiếc váy mà cô đang mặc trên người.

Khúc Minh Huy không vào phòng bao, bên trong chỉ có hai người.

Lục Cận Minh chủ động giúp Vương Tương Mộc đẩy ghế ra, cô vừa ngồi xuống liền đưa mắt quan sát, căn phòng này bày trí xa xỉ đến mức có thể làm người khác choáng ngợp.

Mỗi chi tiết đều bóng loáng, tinh xảo, treo toản cổ vật, bày toàn cổ vật, ngay cả bình phong cũng là loại ngọc lưu ly khảm vàng. Mấy bức tranh chữ treo trên tường kia, từng nét đều được nạm lên một ít bạc lóng lánh, dưới ánh đèn màu vàng nhạt giống như tỏa ra một tầng ánh sáng mờ ảo, dịu dàng.

Người ta luôn nói Châu Kinh là nơi hội tụ hết thảy tinh hoa, muốn xa hoa thế nào thì sẽ có thể xa hoa thế ấy. Vương Tương Mộc ở đây hơn 4 năm, lại chỉ có thể cảm nhận được một phần rất nhỏ của thứ xa hoa đó, cô luôn không hiểu, nhưng bây giờ thì hình như đã tìm được câu trả lời rồi.

Đơn giản là vì cô luôn đứng ở dưới đường mà nhìn lên, thấy những tòa nhà sang trọng cao chọc trời, thấy những ánh đèn hoa hè, đủ màu sắc, nhưng lại chưa từng thật sự đứng giữa nhưng hoa lệ do để cảm nhận.

Ví dụ như lúc này, ngồi ở đây, cuối cùng Vương Tương Mộc cùng hiểu được giới tinh anh của thành phố này có bộ mặt ra sao.

Có người nói, tinh anh và giàu xổi rất khác nhau. Nghe qua có vẻ cay nghiệt, còn bị phân biệt đối xử, nhưng lại không phải là không có cái lý của nó. Lý Du Xung đúng là người có tiền, chắn hẳn cũng từng đến những nơi sang trọng, nhưng phong thái và khí chất lại khác xa so với Lục Cận Minh đang ngồi trước mặt cô.

Anh mặc bộ Tây phục màu xám đậm, bên trong áo vest là áo sơ mi trắng, khăn lụa màu đen lồng bên trong cổ áo. Từng chiếc cúc áo đều có hoa văn tinh xảo, thi thoảng gặp ánh sáng sẽ phản quang lại, trông rất đặc sắc.

Đàn ông mặc vest không hiếm, đàn ông mặc vest ở Châu Kinh lại càng là cảnh tượng quá đội thường nhật, nhưng cô chưa từng thấy ai toát lên khí chất giống Lục Cận Minh. Vương Tương Mộc có cảm giác, không phải bộ Tây phục này nâng giá trị của anh lên, mà là vì anh là người mặc, nên bộ trang phục mới trông rất giá trị, giống như một thứ độc nhất vô nhị.

Bàn đặt cạnh cửa sổ, mưa rơi lất phất ngoài hiên, mặt hồ đá tảng bị khuấy động bởi từng giọt nước trong veo. Phía sau là một cụm trúc xanh, treo lác đác vài chiếc phong linh gốm trắng, khi có gió thoảng qua liền ngân lên tiếng leng keng thanh sạch, tựa như có ai đó gảy khẽ một dây đàn.

Phục vụ tiến vào rất nhanh, đưa menu cho hai người, Lục Cận Minh đưa sang cho Vương Tương Mộc:

“Cô Vương muốn ăn gì?”

Cô không nhận, chỉ mỉm cười:

“Ngài Lục cứ chọn đi, tôi chỉ không ăn được cá thôi.”

Lục Cận Minh gật đầu, trong thoáng chốc đã chọn ra được mấy món. Đều là món ăn truyền thống, chua cay mặt ngọt có đủ, không sợ lệch khẩu vị.

Người phục vụ cẩn thận ghi chú, xác nhận lại một lượt rồi rời khỏi.

Lục Cận Minh chủ động mở lời:

“Cô Vương, thật sự rất cảm ơn cô vì đã cứu mạng tôi.”

Vương Tương Mộc luôn cảm thấy cái mũ “ân nhân cứu mạng” này mình đội không nổi, vội đáp:

“Đó là chuyện nên làm, ngài Lục không cần khách sáo!”

Hot

Comments

Giang Nam Ngạn

Giang Nam Ngạn

Kiểu như móc treo quần áo, mặc gì cũng đẹp phải hơm chị?

2024-02-18

1

Giang Nam Ngạn

Giang Nam Ngạn

Tui hình dung: Người giàu trời sinh đã có khí chất "giàu"

2024-02-18

2

Giang Nam Ngạn

Giang Nam Ngạn

Em cũng là nhan khống nè chị ơi!

2024-02-18

1

Toàn bộ
Chapter
1 01. Châu Kinh
2 02. Cứu mạng
3 03. Tập đoàn SN
4 04. Xem mắt
5 05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6 06. Lưu luyến
7 07. Đối nghịch
8 08. Giáng sinh
9 09. Gặp lại
10 10. Thiên tai
11 11. Chung phòng
12 12. Một đời rất ngắn
13 13. Bữa khuya
14 14. Tuyết tan
15 15. Không ai nợ ai
16 16. Công việc mới
17 17. Khởi đầu
18 18. Cuối đông
19 19. Giao thừa
20 20. Đã lâu không gặp
21 21. Như mộng
22 22. Quán rượu giữa đồi
23 23. Khói thuốc
24 24. Chúc mừng năm mới
25 25. Đầu xuân
26 26. Nấu ăn
27 27. Những vị khách
28 28. Rối ren
29 29. Không tương xứng
30 30. Dỗ dành
31 31. Dung hòa
32 32. Cố gắng
33 33. Theo đuổi
34 34. Căn nhà gạch đỏ
35 35. Cố nhân
36 36. Bày tỏ
37 37. Nhớ anh
38 38. Đỡ rượu
39 39. Phù hoa
40 40. Tôi yêu em
41 41. Đi theo anh
42 42. Một quãng đời
43 43. Ấm áp
44 44. Vui vẻ
45 45. Giữ gìn
46 46. Phấn đấu
47 47. Đài Thành
48 48. Người của anh
49 49. Thông suốt
50 50. Đau lòng
51 51. Thất Tịch
52 52. Tin tức
53 53. Lo lắng
54 54. Xoa dịu
55 55. Tình yêu dành cho em
56 56. Đối thủ
57 57. Bụi bay vào mắt
58 58. Bạch nguyệt quang
59 59. Lời đồn
60 60. Du thuyền
61 61. Bản lĩnh
62 62. Phát bệnh
63 63. Nếu em không khóc
64 64. Lời chúc
65 65. Thời gian mỏng manh
66 66. Tồi tệ
67 67. Anh đừng chết
68 68. Thế giới của anh
69 69. Ranh giới
70 70. Chờ đợi
71 71. Năm thứ nhất - Trở về
72 72. Năm thứ hai - Chạy trốn
73 73. Năm thứ hai - Lạc đường
74 74. Năm thứ ba - Biến động
75 75. Năm thứ ba - Thỏa nguyện
76 76. Năm thứ tư - Hôn lễ
77 77. Năm thứ tư - Tinh anh mới
78 78. Năm thứ năm - Cái chết
79 79. Năm thứ năm - Buông xuôi
80 80. Nhạc tàn người chưa tan
81 81. Cô gái của anh
82 82. Không rời xa
83 Ngoại truyện 1: Yêu thương chưa từng thay đổi
84 Ngoại truyện 2: Năm dài tháng rộng như gió thoảng mây bay
85 Ngoại truyện 3: Từ đầu đến cuối luôn là duy nhất
86 Ngoại truyện 4: Cảm giác được công khai tình yêu
87 Ngoại truyện 5: Có được là một loại diễm phúc
88 Ngoại truyện 6: Chìm đắm trong thế giới tình yêu
89 Ngoại truyện 7: 108 hoa hồng
Chapter

Updated 89 Episodes

1
01. Châu Kinh
2
02. Cứu mạng
3
03. Tập đoàn SN
4
04. Xem mắt
5
05. Mẫu đàn ông lý tưởng
6
06. Lưu luyến
7
07. Đối nghịch
8
08. Giáng sinh
9
09. Gặp lại
10
10. Thiên tai
11
11. Chung phòng
12
12. Một đời rất ngắn
13
13. Bữa khuya
14
14. Tuyết tan
15
15. Không ai nợ ai
16
16. Công việc mới
17
17. Khởi đầu
18
18. Cuối đông
19
19. Giao thừa
20
20. Đã lâu không gặp
21
21. Như mộng
22
22. Quán rượu giữa đồi
23
23. Khói thuốc
24
24. Chúc mừng năm mới
25
25. Đầu xuân
26
26. Nấu ăn
27
27. Những vị khách
28
28. Rối ren
29
29. Không tương xứng
30
30. Dỗ dành
31
31. Dung hòa
32
32. Cố gắng
33
33. Theo đuổi
34
34. Căn nhà gạch đỏ
35
35. Cố nhân
36
36. Bày tỏ
37
37. Nhớ anh
38
38. Đỡ rượu
39
39. Phù hoa
40
40. Tôi yêu em
41
41. Đi theo anh
42
42. Một quãng đời
43
43. Ấm áp
44
44. Vui vẻ
45
45. Giữ gìn
46
46. Phấn đấu
47
47. Đài Thành
48
48. Người của anh
49
49. Thông suốt
50
50. Đau lòng
51
51. Thất Tịch
52
52. Tin tức
53
53. Lo lắng
54
54. Xoa dịu
55
55. Tình yêu dành cho em
56
56. Đối thủ
57
57. Bụi bay vào mắt
58
58. Bạch nguyệt quang
59
59. Lời đồn
60
60. Du thuyền
61
61. Bản lĩnh
62
62. Phát bệnh
63
63. Nếu em không khóc
64
64. Lời chúc
65
65. Thời gian mỏng manh
66
66. Tồi tệ
67
67. Anh đừng chết
68
68. Thế giới của anh
69
69. Ranh giới
70
70. Chờ đợi
71
71. Năm thứ nhất - Trở về
72
72. Năm thứ hai - Chạy trốn
73
73. Năm thứ hai - Lạc đường
74
74. Năm thứ ba - Biến động
75
75. Năm thứ ba - Thỏa nguyện
76
76. Năm thứ tư - Hôn lễ
77
77. Năm thứ tư - Tinh anh mới
78
78. Năm thứ năm - Cái chết
79
79. Năm thứ năm - Buông xuôi
80
80. Nhạc tàn người chưa tan
81
81. Cô gái của anh
82
82. Không rời xa
83
Ngoại truyện 1: Yêu thương chưa từng thay đổi
84
Ngoại truyện 2: Năm dài tháng rộng như gió thoảng mây bay
85
Ngoại truyện 3: Từ đầu đến cuối luôn là duy nhất
86
Ngoại truyện 4: Cảm giác được công khai tình yêu
87
Ngoại truyện 5: Có được là một loại diễm phúc
88
Ngoại truyện 6: Chìm đắm trong thế giới tình yêu
89
Ngoại truyện 7: 108 hoa hồng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play