Sự kiện mà Đông Linh chịu trách nhiệm tổ chức diễn ra vào đúng đêm giao thừa, vì nhân lực không đủ mà cả người bên bộ phận content, vốn không dính dáng gì đến hiện trường Vương Tương Mộc cũng bị lôi ra chạy trực tiếp tại hiện trường, đương nhiên, lương gấp đôi.
Trước giờ G, Vương Tương Mộc tranh thủ thời gian gọi cho ba mẹ Vương, hai người đang gói bánh, chuẩn bị mang qua giao cho hàng xóm để kịp cúng lúc giao thừa.
Mẹ Vương nhìn con gái qua màn hình điện thoại, không giấu được ánh mắt chua xót và giọng nói nghẹn ngào:
“Mộc Mộc, đừng có cố gắng quá sức, năm sau nhớ thu xếp về nhà ăn tết nhé!”
Ba Vương cứng rắn hơn, nhưng giọng nói lúc này cũng mười phần dịu dàng:
“Nếu qua tết có thể thu xếp thì về.”
Mẹ Vương còn khoe đã mua cho cô một tấm nệm mới, là cái có in hình nhân vật hoạt hình mà cô thích, khi về có thể tha hồ ngủ nướng.
Lúc nhà còn có điều kiện, nói không ngoa, Vương Tương Mộc khi ấy sống quả thật như tiểu thư, không làm động chân tay, nếu không đi học thì có thể ngủ nướng đến khi mặt trời chiếu tới mông.
Nhưng sau đó thì chưa từng dậy sau 5 giờ, càng chưa từng đi ngủ trước 12 giờ.
Khi cúp điện thoại của ba mẹ, Vương Tương Mộc mơ hồ cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi trống trãi rộng lớn vô cùng, hình như đã là năm thứ ba cô ăn tết ở Châu Kinh rồi.
Nguyên nhân lớn nhất là vào dịp tết, vé tàu rất đắt, còn đắt hơn cả vé máy bay ngày thường.
Vậy thì chi bằng cô ở lại Châu Kinh làm thêm việc gì đó, vừa không tốn tiền lại vừa có thể kiếm thêm.
Nếu hỏi cô có nhớ nhà không, nói không thì chính là nói dối.
Nhưng trước mặt ba mẹ Vương chỉ có thể cố gắng tỏ ra mình mạnh mẽ, chỉ cần kiềm nén qua một khoảnh khắc buồn bã thì liền có thể không rơi nước mắt trong cả mùa xuân. Ngược lại, nếu trót để nước mắt rơi ra, vậy thì chắc là tết đó cả nhà sẽ ăn tết với nước mắt.
Vương Tương Mộc biết rõ mình, không khóc thì thôi, nếu khóc thì sẽ rất khó nín.
Lần đó ở Nam Sơn là minh chứng rõ ràng nhất, đã khóc liền khóc mấy bận liền.
Đến giờ sự kiện diễn ra, Vương Tương Mộc vội vàng xỏ chân vào giày cao gót, kiểm tra lại một lượt lớp trang điểm, đeo bộ đàm vào, sau đó thì đi ra ngoài.
Vương Tương Mộc đã dự liệu trước mọi tình huống, lại không lường trước được chuyện Lục Cận Minh cũng xuất hiện ở sự kiện này.
Khi cô bước ra, nhìn thấy anh ngồi ngay hàng ghế đầu dành cho khách quý, trái tim trong lồng ngực của Vương Tương Mộc ngay lập tức nảy lên một nhịp.
Tết đến vẫn còn chăm chỉ đi dự sự kiện như vậy sao?
Hai tháng không gặp, người vẫn rất đẹp, rất có khí chất của tổng tài đứng trên vạn người.
Cũng may, lần này, bộ dạng cô không có thê thảm như lần ở Nam Sơn.
Cô mặc một chiếc váy len đỏ, bên ngoài khoác áo vest trắng, là đồng phục thống nhất từ trước của mọi người ở Đông Linh.
Tóc cột đuôi ngựa, uốn thành mấy lọn xoăn to, lần trước đi mua mỹ phẩm cùng Diệp Thanh, cô ấy còn tư vấn cho cô mua một thỏi son màu đỏ rượu, nói cô hợp với màu này.
Bình thường không dùng, hôm nay mới thử thoa lên, Vương Tương Mộc thấy quả thực là không tệ. Son đỏ rượu kết hợp với nước da trắng, nhìn có vài phần kiều diễm và quyến rũ.
Cô đứng nhìn anh không chớp mắt, song đến khi Lục Cận Minh hướng ánh mắt sang nhìn mình, cô lại vừa bối rối vừa vội vã nhìn sang nơi khác.
Khi nhìn lại một lần nữa, ánh mắt Lục Cận Minh vẫn chưa di chuyển, giống như đang chờ cô quay đầu lại.
Anh mỉm cười, bàn tay để trên đùi khẽ giơ lên, như muốn chào cô.
Vương Tương Mộc cắn môi, gật đầu chào lại anh.
Lục Cận Minh bỗng dưng khẽ chau mày, sau đó làm một động tác rất quen thuộc, anh đưa ngón trỏ lên gõ vào môi mình.
Vương Tương Mộc lại hoàn toàn hiểu anh muốn nói gì, vội vàng nhả hàm răng đang cắn lấy môi của mình ra, lè lưỡi, cười khẽ một cái.
Lục Cận Minh cũng cười, ánh mắt có sự hài lòng và dịu dàng.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen, áo len bên trong màu trắng, bên ngoài còn khoác thêm một áo khoác đen vạt dài. Trên mắt có một cặp kính gọng bạc, tổng thể thật sự rất đẹp, nếu không muốn dùng từ là mê người.
Vương Tương Mộc tự hỏi, người đàn ông như vậy, có ai không rung động cho được chứ!
Một màn trao đổi bằng ánh mắt giữa cô và anh, người khác nhìn vào kỳ thật rất giống một đôi yêu đương vụng trộm. Trần Lâm Nhã đứng một bên điều phối chương trình cũng trông thấy, chỉ cười cười không nói gì.
Khương Khang đứng bên cạnh cũng cười, chậc chậc mấy tiếng:
“Bà xã, em nói xem, quan hệ giữa hai người họ là gì thế?”
Trần Lâm Nhã lắc lắc đầu:
“Không biết nữa, hình như không phải yêu đương, nhưng mà quan hệ cũng là trên mức bình thường.”
Tuy cô ấy đánh giá khá cao CV của Vương Tương Mộc, nhưng vẫn không thể phủ nhận có thể tiếp cận hồ sơ của cô là do bên SN đưa sang.
Nói rồi, cô ấy quay lại đánh nhẹ vào vai của chồng mình:
“Anh nhiều chuyện từ khi nào thế, người ta có yêu nhau cũng liên quan đến anh à?”
Khương Khang vội cười hì hì:
“Anh biết rồi, anh chỉ quan tâm đến vợ thôi.”
Sự kiện kéo dài tổng cộng hai tiếng, từ 6 giờ 30 đến 8 giờ 30 tối, Vương Tương Mộc cũng không có thời gian đứng nói chuyện bằng mắt với Lục Cận Minh quá lâu, trong chốc lát đã bị người này tìm người kia kiếm, réo tên loạn xị trong bộ đàm.
Vương Tương Mộc vất vả chạy đi chạy lại trên đôi giày cao gót, chân đã bắt đầu có dấu hiệu đau.
Đến khi sự kiện còn năm phút nữa là kết thúc, Vương Tương Mộc không chạy nổi nữa, chỉ có thể gắng sức lê chân đi bộ từng bước, cô cúi xuống kiểm tra, phát hiện gáy chân và ngón chân út đã phồng rộp lên, vừa sưng đỏ vừa tróc da, vô cùng thảm thương.
Cô vẫn là không hợp với giày cao gót.
Khi sự kiện kết thúc, khách mời cũng đã về, Vương Tương Mộc trở lại vị trí kế bên cánh gà nhìn xuống vị trí Lục Cận Minh ngồi ban nãy, người không còn ở đó nữa.
Về rồi sao?
Vương Tương Mộc chợt cảm thấy hụt hẫng, giống hệt cảm giác ngày đó khi tạm biệt anh ở Xử Thử. Gặp nhau một thoáng, liền như mưa bóng mây ngang qua trời.
Mọi người ở Đông Linh cũng đang thu dọn chuẩn bị ra về, cuộc họp rút kinh nghiệm sẽ diễn vào mùng 6, khi mọi người quay lại làm việc.
Có rất nhiều đồng nghiệp hối hả chạy ra sân bay, họ chấp nhận mua vé máy bay với giá cực kỳ đắt đỏ để có thể kịp về nhà đón giao thừa.
Vương Tương Mộc đứng yên nhìn mọi người, sau một lát lại thấy đau chân, tùy tiện ngồi tạm xuống một chiếc ghế.
Dù sao thì, ai gấp mặc ai, cô không gấp.
Hứa Tây Thành đi đến trước mặt cô, nở nụ cười tươi như hoa:
“Vương Tương Mộc, cảm ơn cô đã tư vấn, bạn gái tôi rất thích món quà đó.”
Cô cũng mỉm cười đáp lại:
“Thích thì tốt rồi, tết này anh định đưa cô ấy đi đâu chơi?”
Anh ta cười cười:
“Cô ấy nói muốn tôi đưa cô ấy về quê gặp mẹ tôi.”
“Vậy tốt quá!”
“Ừ… Vậy, tôi đi trước nhé, chúc cô năm mới vui vẻ!”
Vương Tương Mộc gật đầu:
“Tạm biệt, chúc anh năm mới vui vẻ, mã đáo thành công!”
Vợ chồng Trần Lâm Nhã và Khương Khang cũng đã thu dọn xong, trước khi về cũng tới nói với cô vài tiếng:
“Tương Mộc, chưa về sao?” Trần Lâm Nhã thân thiện hỏi cô.
Vương Tương Mộc tay vẫn đang xoa cái chân đau của mình, cười khổ:
“Chân em đau quá, ngồi một lát rồi mới về.”
Khương Khang hỏi:
“Em ăn tết ở Châu Kinh luôn sao?”
“Vâng.”
“Với ai?”
Vương Tương Mộc có chút ngập ngừng:
“Em không sống cùng ba mẹ, mấy ngày tết chắc là rủ bạn đi đâu đó.”
Vậy tức là ăn tết một mình rồi.
Trần Lâm Nhã và Khương Khang nhìn nhau, tuy họ có nghi ngờ Vương Tương Mộc và ngài Lục của SN có quan hệ gì đó, nhưng mà hẳn không đến mức yêu nhau, đột nhiên nghĩ đến cô một thân một mình ăn tết liền có chút thương xót.
Vương Tương Mộc làm việc chăm chỉ, lại còn hiểu chuyện, với hai người có thể nói là vô cùng có hảo cảm.
Tựa như một em gái nhỏ vậy.
Trần Lâm Nhã ngỏ ý:
“Hay em đến đón giao thừa cùng anh chị không, anh chị cũng ở Châu Kinh, trong nhà không có ai khác.”
Vương Tương Mộc đương nhiên không nhận lời, cô rất cảm kích ý tốt của hai người, nhưng đây là chuyện rất làm phiền người khác.
Cô cười, đáp:
“Cảm ơn anh chị, nhưng mà em ổn. Một lát về nhà sẽ gọi facetime với ba mẹ, cùng với họ đón giao thừa, sáng mai sẽ rủ bạn đi chơi, không có buồn đâu!”
Hai người gật đầu:
“Vậy em tranh thủ về nhà nhé, dù là giao thừa cũng đừng có ỷ lại mà la cà đến khuya.”
Vương Tương Mộc gật đầu:
“Vâng, em biết rồi, chúc anh chị năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ!”
Sau khi Trần Lâm Nhã và Khương Khang ra về, có thêm mấy đồng nghiệp khác cũng lần lượt rời khỏi, họ đi ngang qua Vương Tương Mộc, khách khí nói với cô:
“Về trước nhé, năm mới vui vẻ!”
Với mỗi lời chúc, cô đều gật đầu, mỉm cười chúc lại.
Thoáng chốc, hội trường ngoài trời không còn được mấy người.
Vương Tương Mộc chống tay đứng lên, dự định sẽ tháo giày cao gót rồi mới ra ngoài đón xe về nhà.
Giao thừa, xe buýt không hoạt động, cô mong rằng mình có thể bắt được taxi.
Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên âm thanh báo tin nhắn. Vương Tương Mộc mở ra xem, bất ngờ khi thấy là tin nhắn từ số lạ.
[Đã xong việc chưa? Tôi đang đợi cô ở vườn hoa bên trái hội trường, có rảnh thì ra nói chuyện một lúc nhé!
Lục Cận Minh.]
Vương Tương Mộc nhìn tin nhắn, đột nhiên tay chân đều bất động.
Updated 88 Episodes
Comments
Tuyết Tư
ngọt 😋
2024-02-18
2