Chương 1: Tỷ tỷ, em phải đi rồi!!

              ****************

Vô Chi Kỳ.

Một khoảng không gian màu đen vô tận, mịt mù tăm tối.

Ngay ở giữa không trung, xuất hiện hình bóng của một thiếu nữ lơ lửng bay giữa không trung, dạng linh hồn trong suốt.

Cũng không biết tại sao, linh hồn đó cứ bay mãi, bay đến một nơi có rất nhiều đốm sáng trắng lơ lửng tại không trung.

Những đốm sáng đó vừa nhìn thấy linh hồn kia, đồng loạt hòa vào nhau, hóa thành hình thực thể con người rồi lao tới quấn lấy linh hồn kia.

《Thẩm Mộng Chi!! Thẩm Mộng Chi, mau tỉnh!! Tỷ tỷ, chị không sao chứ?》

Thẩm Mộng Chi mở mắt nhìn xung quang, thấy cô gái kia lo lắng thì cố gắng mỉn cười nói - Ta không sao!!

Cô gái thấy vậy cũng bớt lo lắng hẳn, nhìn Thẩm Mộng Chi một lúc mới nói - Xin lỗi!!

Thẩm Mộng Chi ngồi vắt chéo chân, sát lại gần xoa đầu cô gái nói - Tỷ tỷ không trách em, em đừng thấy có lỗi.

Thấy cô gái sắp khóc tới nơi, Thẩm Mộng Chi vòng tay qua đầu, ôm lấy nói - Tỷ muội chúng ta là chị em ruột thịt, không cần phải câu nệ như vậy.

Chạm trán của mình với trán của cô gái, cười nói tiếp - Dù sao, em mới chính là Thẩm Mộng Chi thực sự, tỷ chỉ là linh hồn ngủ sâu trong người em thôi, muốn xin lỗi hãy thành thật mà xoá bỏ chị.

Cô gái lắc đầu nguầy nguậy, muốn thoát khỏi cái ôm kia, không thể làm gì được thì gào khóc - Tỷ tỷ, đừng... hức hức~ như vậy mà? Đừng làm... tiểu chi sợ oah~~ Đừng lại bỏ rơi em, như lần trước, em không muốn đâu.

Thẩm Mộng Chi dù chỉ là một linh hồn, nhưng vẫn biết đau lòng mà rơi nước mắt, vỗ vỗ vào mái tóc bồng bềnh óng ả kia.

Cô nói - Tiểu Chi ngoan, tỷ muội ta sắp chia xa rồi, không được khóc. Muội khóc thật sự rất xấu, nếu sau này.... hai chúng ta có duyên gặp lại, tỷ muội chúng ta sẽ tái hợp.

Khi nghe Thẩm Mộng Chi nói những lời này, cô gái liền mặc kệ tất cả mà giẫy nẩy thoát ra.

Sau khi thoát ra, thở hồng hộc như người vừa mới chạy rượt xong.

Cô gái đột ngột nắm chặt hai tay lại, nhắm chặt hai mắt lại hét lớn - Tỷ tỷ, đừng tưởng em không biết tỷ muốn làm gì?

Thẩm Mộng Chi ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn trừng trừng cô gái trước mặt hỏi - Em? Tại sao, em lại biết?

Cô gái mở to mắt, đáp lại ánh nhìn kia - Em còn biết, hai chúng ta là song hồn nhất thể, chỉ cần một trong hai biến mất thì người còn lại có thể toàn quyền, độc sủng thân thể chính.

Ngừng lại một lát, hai hàng mi đã ứa lệ rơi từ lúc nào - Có phải, tỷ muốn biến mất, để lại một mình em cô đơn lẻ bóng một mình không?

Thẩm Mộng Chi không nói, cũng không phản bác.

Cô gái cười chua chát, nói - Tỷ tỷ, tỷ lúc nào cũng nói chúng ta là tỷ muội, nhưng có bao giờ tỷ nghĩ.... em mới thật sự là gánh nặng của tỷ không?

Thẩm Mộng Chi lắc lắc vài cái, muốn chạm vào cô gái nhưng không thể nào, động đến.... thậm chí, có thể xuyên qua như không.

Cô gái cười nói - Lần này, em không để tỷ đặt được mục đích đâu?

Thẩm Mộng Chi hốt hoảng gọi với, muốn giữ lại nhưng lại không chạm vào được nói - Tiểu Chi, em rốt cuộc đã làm gì? Sao tỷ không cách nào, có thể chạm vào em?

Cô gái đáp - Bởi vì em đã, chấp nhận tan biến thay tỷ tỷ.

Thẩm Mộng Chi hét lớn - Không!!

Cô gái tiến lại, chạm vào má Thẩm Mộng Chi nói - Tỷ tỷ, sau khi sống lại, hãy sống thật tốt, đừng vì em mà hại người khác, cũng đừng vì em mà bỏ qua cảm nghĩ của bản thân.

Thẩm Mộng Chi im lặng lắng nghe, nước mắt đã rơi lã chã xuống hai bả vai, ướt đẫm.

- Em trừng phạt tỷ, sau khi sống lại sẽ quên sạch sẽ những kí ức không vui vẻ trước kia. - Cô gái tiếp tục nói - Quên hết, bắt đầu một cuộc sống mới, hoan hỉ, vui vẻ và hạnh phúc.

Thẩm Mộng Chi nhìn thấy cô gái đang hóa thành những đốm sáng, nửa chừng nửa vờ tan biến vào không trung.

Cô gái cũng cảm nhận, mình sắp không trụ được nữa nhìn Thẩm Mộng Chi cười nói lời cuối cùng.

- Em sẽ mang hết tất cả những sự đau thương, kí ức không vui trong kiếp này của tỷ. Cả sự thật của kiếp này, em sẽ mang đi theo mình, không để lại bất kỳ thứ gì.

- Bệnh tật, kí ức, mọi điều xủi rủi.... em sẽ khiến tỷ tỷ không thể giống như kiếp này, lại một lần nữa tan biến. Chỉ cần, tỷ tỷ sống tốt, em ở nơi nào đó trên hàng nghìn hàng vạn ngôi sao trên trời, nhất định sẽ theo dõi và phù hộ tỷ tỷ bình an.

- Em chúc tỷ tỷ kiếp sau sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, sống vô lo vô nghĩ, ngày ngày vui tươi.

Ngừng một lát, nói - Tỷ tỷ, em phải đi rồi. Tạm biệt!!

Cô gái nói xong cũng là lúc cả cơ thể hóa thành đốm sáng, hòa vào cùng không gian trước mặt rồi biến mất.

Thẩm Mộng Chi vẫn đứng đó, ngước đầu nhìn lên chỗ cô gái vừa đứng.

Đang ngẩn ngơ, trong đầu Thẩm Mộng Chi liền đau như búa bổ, giống như có gì đó sắp tan biến vậy.

Cô ôm lấy đầu, cố gắng nhịn cảm giác đau đớn kia, rên rỉ - Ahhh~~ Đừng ....đừng mà, dừng ....dừng lại, không~~!!

Từng đoạn kí ức, giống như một thước phim, từng đoạn đều đang cháy bùng rồi hóa thành những chất màu xám, tan biến vào hư không.

Hình ảnh của cô gái vừa nãy, cũng không ngoại lệ mà mờ dần, mờ dần rồi không thấy được gì nữa.

Một trận đầu đau khinh hoàng như điên như dại, cứ thế diễn ra tầm mươi mười lăm phút.

Thẩm Mộng Chi sau đó cũng mệt mỏi mà ngất lịm đi từ lúc nào, lại nằm trên không trung bao la kia.

Từ phía trước xuất hiện một cánh cửa thời không, Thẩm Mộng Chi cứ thế bị hút vào trong rồi biến mất.

Cảnh cửa kia nhanh chóng khép lại như chưa từng xuất hiện, không gian bao la ngoài kia vẫn trôi như vậy.

          ******************

Phần 1: Trùng sinh, ta thức tỉnh ý thức.

Chương 2: Đây là đâu?

...****************...

Thẩm Mộng Chi đang ngủ ngon bị tiếng chửi mắng nhiếc của ai đó vang lên, ôm đầu bật dậy.

Dáo dác nhìn xung quanh, thấy vừa xa lạ vừa khó chịu.

Bãi rác!!

Đây chính là từ hình dung đúng nhất lúc này, một bãi rác phế liệu ở bãi đất trống khu nhà nghèo.

Chính là cái mùi hôi thối, bẩn thỉu, ôi thiu của thứ gì đó lâu ngày bốc mùi.

Tại sao, cô lại ở đây?

Trong đầu Thẩm Mộng Chi lúc này, đột nhiên hiện lên một đoạn kí ức chấp vá không nguyên vẹn.

Cô vừa mới tan học, đang đạp xe đạp trên đường về nhà. Chú mèo trắng thân thiết với cô, vốn dĩ đang ngủ trong giỏ đột nhiên bật dậy, nhảy khỏi xe.

Cô lập tức bóp phanh, dừng xe lại gọi tên - Tiểu Bạch!!

Thấy chú mèo của mình chạy vào đây, cô liền lo lắng mà để xe ở ngoài rồi bước vào trong tìm.

Chiếc ô tô đi theo phía sau, chính là vệ sĩ mà ba cô thuê để bảo vệ, tiện giám sát cô.

Thấy cô bước vào, liền chạy theo sau, ở bên cạnh vừa bảo vệ vừa tìm mèo.

Sau đó, chính là như tình cảnh lúc này. Cô từ nãy giờ luôn có cảm giác bản thân đã từng trải qua, chuyện như thế này rất nhiều lần rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn, khung cảnh trước mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ,chính là cái cảm giác in hằn trong tâm trí.

Cô dự cảm, nếu tiếp tục tiến vào, sẽ có chuyện gì sắp xảy ra đó. Nhưng nếu không vào, cô lại cứ trong lòng bất an không thôi, như kiểu sẽ nhanh chóng mất thứ vô cùng quan trọng.

Thứ quan trọng, sẽ cho cô biết bản thân mất đi thứ gì vô cùng quý giá!!

Nhưng, thứ kia chắc chẳng liên quan đến chú mèo Tiểu Bạch kia chứ?

Thẩm Mộng Chi bịt mũi mình lại, nhìn đám vệ sĩ đi bên cạnh hỏi - Tìm thấy chưa?

Đám vệ sĩ đang lục tung mọi thứ, nghe cô hỏi thì dừng lại đồng loạt trả lời - Dạ chưa!!

Thanh niên đứng bên cạnh, lo lắng nói - Tiểu thư, chỗ này rất nguy hiểm, để chúng tôi tìm chú mèo cho, mời Tiểu thư về!

Thẩm Mộng Chi khó chịu định nói gì đó, lại vô tình nghe thấy tiếng động phía sau bờ tường bên cạnh.

Cô không sợ hãi, chạy sang đó nhìn, không thấy thì thôi, thấy vô cùng đáng sợ.

Thẩm Mộng Chi nhìn về phía trước, thấy đám đàn ông cao to vạm vỡ đang đánh đập, hành hung một đứa trẻ.

Cô tức giận quát - Các người đang làm gì đó?

Đám vệ sĩ nghe tiếng hét cũng đồng loạt nhìn nhau, chạy theo thì thấy Thẩm Mộng Chi đang đứng đó.

Trước mặt bọn họ là đám đàn ông cao to vạm vỡ, đang bóp cổ một đứa bé gầy gò, ốm yếu đang ôm chặt thứ gì đó trong lòng ngực không buông.

Đứa bé kia ăn mặc rách rưới, không biết là quần áo hay váy đầm nữa, nhìn vừa bẩn thỉu vừa xấu xí.

Nhất là khuôn mặt gầy gò, ốm yếu nhem nhuốt bao nhiêu thứ dơ bẩn dưới đất.

Thẩm Mộng Chi vừa nhìn thứ trong tay đứa bé kia, liền nhận ra đó chính là chú mèo trắng Tiểu Bạch của mình.

Chú mèo lúc này, ánh mắt hiện lên vẻ rất sợ hãi run rẩy, giật giật liên hồi. Đặc biệt, là bộ lông trắng muốt lúc nãy, bây giờ đã bẩn thỉu, nhem nhuốc y như miếng giẻ lau sàn.

Hai tay nắm chặt, Thẩm Mộng Chi tức giận hét lớn - Đánh!!

Đám vệ sĩ không những không giật mình, ngược lại còn có chút vui vẻ mà lao tới chỗ đám người đàn ông trước mặt.

Thanh niên vẫn đứng bên cạnh Thẩm Mộng Chi, hỏi - Tiểu thư muốn sử lý bọn họ, như thế nào?

Thẩm Mộng Chi nghiến răng nghiến lợi, nói - Đánh vừa vừa phải phải thôi!! Sau đó, đem về tắm rửa sạch sẽ, đám Đại Hắc có vẻ như chúng nó lâu rồi không được ăn thịt. Hiểu chứ?

Thanh niên gật đầu, cung kính đáp - Đã hiểu, thưa tiểu thư!!

Thanh niên nói xong liền huýt sáo, đám vệ sĩ nhìn liền hiểu ngay, hăng hái đánh mạnh hơn, vẫn tránh chỗ hiểm.

Trong đầu bọn họ đều có một suy nghĩ - "Tiểu thư lại tức giận rồi!! Đành phải thu lại lực, miễn để lại tính mạng cho bọn họ."

Thẩm Mộng Chi không nhìn nữa, đi về phía đứa bé kia, quỳ một chân xuống gọi - Tiểu Bạch!!

Đứa bé run rẩy, mơ màng nhìn phía đối diện, hai mắt lúc nhắm lúc mở, có vẻ như bị thứ gì đó đập vào mắt thâm tím cả hai hốc mắt.

Khó khăn lắm mới thấy người trước mặt, là một cô gái xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh màu nâu đen xoan nhạt, nhìn đến mê man nói - Tỷ tỷ, thật xinh đẹp!!

Thẩm Mộng Chi đột nhiên im lặng, nhìn đứa bé trước mặt bất giác, trong đầu hiện lên một đứa bé tay ôm chú mèo trắng nhìn cô, cũng nói y như vậy.

"Tỷ tỷ, thật xinh đẹp!!"

Chỉ khác một chỗ, đó chính là khung cảnh.

Trước mắt là khu ổ chuột, thối vô cùng. Còn trong hình ảnh kia, lại chính là một vườn hoa oải hương thơm ngát.

Đột nhiên, thứ ở trong lòng ngực đứa bé, khẽ động đậy như muốn thoát ra.

Đứa bé liền nhận ra, cô gái trước mặt chính là chủ nhân nó, nhẹ nhàng mở rộng hai cánh tay ra.

Quả thật, vật trong lòng đứa bé kia chính là một chú mèo, mặc dù bộ lông đã còn trắng sạch như trước.

Chú mèo vừa thoát ra, biết mình không nên bôi bẩn chủ nhân, chỉ dám chạy vòng vòng xung quang Thẩm Mộng Chi.

Thẩm Mộng Chi nhìn nó, không ngại ngần gì bế lên ôm rồi đứng dậy.

Lúc cô xoay người định đi, mép váy đột nhiên bị ai đó kéo lại.

Thẩm Mộng Chi nhìn xuống dưới, thấy người đang kéo váy mình chính là đứa trẻ kia hỏi - Còn gì sao?

Đứa bé ngẩng đầu nói - Tỷ tỷ, có thể dẫn em theo không?

Chapter
1 Chương 0: Văn án.
2 Chương 71:
3 Chương 1: Tỷ tỷ, em phải đi rồi!!
4 Chương 3: Người này, ta mang đi!!
5 Chương 4: Từ giờ trở đi, em là của tôi.
6 Chương 5: Công viên thành phố.
7 Chương 6: Cố Ngụy, tên phiền toái, thật đáng ghét.
8 Chương 7: Muốn liên hôn? Nằm mơ đi!!
9 Chương 8: Thẩm Mộng Chi, tôi... cư nhiên là nhân vật phản diện sao?
10 Chương 9: Từ chối hôn sự.
11 Chương 10: Ôn Như Lan là nữ chính.
12 Chương 11: Lan lan là người của tôi.
13 Chương 12: Ở cùng với chị nha!
14 Chương 13: Đổi mắt, chắc sẽ được.
15 Chương 14: Đi dạo quanh vườn nhà.
16 Chương 15: Tôi từ chối liên hôn
17 Chương 16: Hai chúng ta rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống mới!
18 Chương 17: Lạc gia, cũng được.
19 Chương 18: Tỷ tỷ, dậy em vẽ tranh nha?
20 Chương 19: Em cũng muốn học đàn.
21 Chương 20: Ta trở về rồi.
22 Chương 21: Trường nữ sinh cấp ba Thượng Yến .
23 Chương 22: Chúng ta, học chung lớp rồi. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.
24 Chương 23: Cậu.... thích ai vậy?
25 Chương 24: Chị.... !!
26 Chương 25: bitch~~
27 Chương 26: Bạn cùng bàn.
28 Chương 27: Đi lên núi chơi.
29 Chương 28: Mưa sao băng.
30 Chương 29: Cùng chơi chung đi!!
31 Chương 30:
32 Phiên ngoại 1:
33 Chương 31:
34 Chương 32:
35 Chương 33:
36 Chương 34:
37 Chương 35:
38 Chương 36:
39 Chương 37:
40 Chương 38:
41 Chương 39:
42 Chương 40: For one night.
43 Chương 41:
44 Chương 42:
45 Chương 43:
46 Chương 44:
47 Chương 45:
48 Chương 46:
49 Chương 47:
50 Chương 48:
51 Chương 49:
52 Tâm sự của tác giả.
53 Chương 50: Bất hối.
Chapter

Updated 53 Episodes

1
Chương 0: Văn án.
2
Chương 71:
3
Chương 1: Tỷ tỷ, em phải đi rồi!!
4
Chương 3: Người này, ta mang đi!!
5
Chương 4: Từ giờ trở đi, em là của tôi.
6
Chương 5: Công viên thành phố.
7
Chương 6: Cố Ngụy, tên phiền toái, thật đáng ghét.
8
Chương 7: Muốn liên hôn? Nằm mơ đi!!
9
Chương 8: Thẩm Mộng Chi, tôi... cư nhiên là nhân vật phản diện sao?
10
Chương 9: Từ chối hôn sự.
11
Chương 10: Ôn Như Lan là nữ chính.
12
Chương 11: Lan lan là người của tôi.
13
Chương 12: Ở cùng với chị nha!
14
Chương 13: Đổi mắt, chắc sẽ được.
15
Chương 14: Đi dạo quanh vườn nhà.
16
Chương 15: Tôi từ chối liên hôn
17
Chương 16: Hai chúng ta rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống mới!
18
Chương 17: Lạc gia, cũng được.
19
Chương 18: Tỷ tỷ, dậy em vẽ tranh nha?
20
Chương 19: Em cũng muốn học đàn.
21
Chương 20: Ta trở về rồi.
22
Chương 21: Trường nữ sinh cấp ba Thượng Yến .
23
Chương 22: Chúng ta, học chung lớp rồi. Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.
24
Chương 23: Cậu.... thích ai vậy?
25
Chương 24: Chị.... !!
26
Chương 25: bitch~~
27
Chương 26: Bạn cùng bàn.
28
Chương 27: Đi lên núi chơi.
29
Chương 28: Mưa sao băng.
30
Chương 29: Cùng chơi chung đi!!
31
Chương 30:
32
Phiên ngoại 1:
33
Chương 31:
34
Chương 32:
35
Chương 33:
36
Chương 34:
37
Chương 35:
38
Chương 36:
39
Chương 37:
40
Chương 38:
41
Chương 39:
42
Chương 40: For one night.
43
Chương 41:
44
Chương 42:
45
Chương 43:
46
Chương 44:
47
Chương 45:
48
Chương 46:
49
Chương 47:
50
Chương 48:
51
Chương 49:
52
Tâm sự của tác giả.
53
Chương 50: Bất hối.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play