Đào Tuệ hiện đang là nhân viên văn phòng ở một công ty bình thường, chính xác thì cô vừa mới nhận việc được một tháng. Đồng nghiệp tại đây rất tốt và cô nhanh chóng kết thân với họ.
Một hôm, khi cô được các đồng nghiệp rủ đi cùng uống, họ đã nói chuyện với nhau. Sau một lúc, họ nói về đề tài tuổi thơ.
“Lúc nhỏ tôi chăm chỉ lắm, đúng kiểu con nhà người ta. Có thể mọi người không tin, nhưng từ lúc lên cấp ba thì tôi mới lơ là học tập thôi, nếu vẫn chăm chỉ như trước thì có lẽ giờ đã khác rồi.” Một người đồng nghiệp kể về tuổi thơ chỉ biết cắm đầu vào học tập của anh ta.
“Tôi thì từ nhỏ đã mê chơi rồi, đó mới là tuổi thơ thật sự chứ.” Một chị đồng nghiệp nói “Còn em, Đào Tuệ, nhìn em thì chắc lúc trước cũng là con ngoan trò giỏi ấy nhỉ?”
“Từ sau năm tám tuổi thì em xin nhận. Còn trước đó thì em không có ký ức nào cả.” Đào Tuệ đáp.
“Sao lại không có ký ức, bình thường thì chuyện lúc nhỏ đúng là đa phần đều quên hết, nhưng đến mức không có ký ức luôn sao?” Chị đồng nghiệp kia hỏi.
“Chuyện này hơi dài dòng một chút.” Đào Tuệ trả lời.
“Dài một chút cũng không sao, em cứ nói đi.” Mọi người đều tập trung sự chú ý vào cô.
Đào Tuệ cảm giác hơi ngại, có phần hối hận vì đã nói quá nhiều. Cô đành phải kể ra “Thật sự thì không phải em quên chuyện lúc trước theo cái cách thông thường. Chính xác thì năm tám tuổi, em đã gặp một vấn đề gì đó nên mất hết kí ức.”
“Nghe li kì thế? Cứ như trong mấy bộ phim vậy.” Một người đồng nghiệp nhận xét.
“Sao lại thế? Do tai nạn à?” Một đồng nghiệp khác hỏi.
“Đúng là em có gặp một tai nạn, nhưng em còn nhớ bác sĩ đã nói nguyên nhân đến từ tâm lý chứ không phải do chấn thương cơ học.” Đào Tuệ đáp.
“Chị nghe nói là nếu mất trí nhớ do vấn đề tâm lý thì luôn có khả năng lấy lại được chứ không giống chấn thương hay do Alzheimer. Em có ý định sẽ tìm cách nhớ lại chứ?”
Đào Tuệ cũng đã nghĩ đến việc này, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc thực hiện. Việc không có kí ức này không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cô, nhưng cũng có những lúc cô tò mò và muốn có một kí ức tuổi thơ như mọi người.
“Đào Tuệ, anh biết có một bác sĩ tâm lý rất giỏi, hay là em thử đến đó xem. Anh nghe nói là anh ta đã từng giúp vài người lấy lại kí ức rồi.” Người nam đồng nghiệp ban đầu nói và đưa ra một tấm danh thiếp của phòng khám.
“Vâng, em sẽ tới đó thử.” Đào Tuệ nhận lấy tấm danh thiếp.
Sau đó mọi người lại tiếp tục nói về tuổi thơ của mình rồi chuyển sang chủ đề khác. Đào Tuệ cũng bị cuốn theo câu chuyện và quên đi vấn đề ban nãy.
Đến lúc trở về nhà, cô mới nhớ ra tấm danh thiếp kia.
Đào Tuệ ngồi xuống ghế và đọc dòng chữ trên đó, [Phòng khám tâm lý Hoàng Long], tên phòng khám cũng là tên của bác sĩ phụ trách chính. Địa chỉ không ở xa công ty lắm, giờ mở cửa đến 6 giờ rưỡi tối, công ty của Đào Tuệ làm việc đến 5 giờ, nếu đặt lịch vào cuối giờ làm việc thì vẫn có thể tới đó mà không cần đợi cuối tuần.
Thế là cô bấm ngay số điện thoại ghi trên đó và đặt lịch vào 5 giờ 30 phút ngày mai. Vừa cúp máy, Đào Tuệ bỗng thấy hồi hộp. Cô không rõ chuyện lúc trước của mình thế nào, sau vụ tai nạn kia, cô đã thấy mình ở cô nhi viện, người ở đó cũng không rõ cô từ đâu tới, chỉ biết là cô được giải cứu từ một nhóm bắt cóc.
Những kẻ bắt cóc đó đều bị bắn chết nên không thể tra hỏi chúng về nơi chúng đã bắt cóc các bé gái. Đào Tuệ lúc đó không nhớ được quá khứ của mình, cũng không có thông báo mất tích nào trùng khớp nên họ đã xếp cô vào diện không rõ gốc gác và đưa tới trại trẻ mồ côi.
Cái tên Đào Tuệ cũng là do người ở cô nhi viện đặt cho.
Liệu cuộc sống trước đây của cô như thế nào? Có phải là một cô bé được gia đình nuông chiều, sống trong sung sướng hạnh phúc không may bị bắt đi không? Nhưng nếu như thế thì gia đình cô đã phải báo tin mất tích mới phải.
Chẳng lẽ gia đình cô thực ra rất vô tâm, họ đã bán cô cho bọn bắt cóc?
Dù tốt xấu thế nào thì Đào Tuệ cũng quyết tâm phải biết được sự thật. Và sự thật sẽ được tiết lộ vào ngày mai.
Hôm sau, Đào Tuệ dường như chỉ chờ để có thể tới phòng khám tâm lý Hoàng Long. Cứ mười lăm phút cô lại nhìn đồng hồ một lần, mong mỏi đến lúc có thể tan làm. Mặc dù chờ đến giờ tan làm thì ngày nào cũng như vậy, nhưng hôm nay thì đặc biệt nôn nao hơn.
Đồng hồ vừa điểm sang năm giờ, cô đã vội vàng rời khỏi công ty, đón xe và đi đến phòng khám.
Phòng khám Hoàng Long là một căn nhà lớn, phía trước đặt một bảng tên. Đào Tuệ mở cửa bước vào, thông báo với lễ tân là mình đã có lịch hẹn trước. Anh chàng lễ tân kiểm tra thông tin và hướng dẫn cô đường đi đến phòng làm việc của bác sĩ Hoàng Long. Cô theo chỉ dẫn đó đi đến nơi, hồi hộp không biết sau khi mở cảnh cửa này thì cánh cửa kí ức của cô có được mở ra không.
Updated 20 Episodes
Comments