Chương 3: Bác Sĩ Hoàng Long

Bước vào phòng khám, ấn tượng đầu tiên của Đào Tuệ là người này trông trẻ hơn cô nghĩ rất nhiều. Được đồng nghiệp giới thiệu đây là một chuyên gia tâm lý với nhiều ca thành công khiến Đào Tuệ nghĩ rằng đó phải là một người ở độ tuổi trung niên.

“Xin chào, cô là người đã đặt lịch tên là Đào Tuệ có phải không? Mời cô ngồi.” Hoàng Long chìa tay về phía chiếc ghế trước mặt.

Đào Tuệ đóng cửa sau lưng lại và bước tới ngồi xuống ghế.

“Vấn đề của cô là gì?” Hoàng Long hỏi.

“Tôi bị mất hết kí ức tử trước năm tám tuổi, không phải là quên kiểu thông thường mà là không còn nhớ một chút nào. Chuyện này đã xảy ra từ lúc tôi tám tuổi đến tận bây giờ vẫn không nhớ lại được gì?” Đào Tuệ trình bày.

Hoàng Long nghe xong, đã có phán đoán là do chấn thương tâm lý. Anh giải thích với cô “Việc não bộ tự chôn vùi một ký ức nào đó không phải hiếm, đó là cơ chế bảo vệ. Nếu đúng là như vậy thì tôi nghĩ những điều cô quên không phải gì tốt đẹp đâu.”

“Dù tốt đẹp hay không, tôi cũng muốn biết.” Đào Tuệ dứt khoát.

“Tùy ý cô vậy. Cô hãy kể rõ hơn về bối cảnh lúc đó.” Hoàng Long hỏi.

Đào Tuệ cố gắng sắp xếp lại mọi việc rồi kể “Ký ức cũ nhất của tôi là khi tỉnh lại trong cũi của bọn bắt cóc buôn người.”

“Bắt cóc buôn người ư?” Hoàng Long không ngờ câu chuyện lại kịch tính đến vậy, anh thầm suy đoán có phải sự việc xảy ra khi cô bị bắt cóc chính là rào cản trí nhớ của Đào Tuệ không.

“Phải, tôi không nhớ tại sao mình lại ở đó, nhưng lúc đó tôi đã không còn nhớ gì lúc trước nữa. Sau đó thì cảnh sát giải cứu cho tôi, họ cũng không có cách nào để điều tra ra thân phận của tôi cả.” Đào Tuệ nói “Vậy nên để tìm hiểu về quá khứ của tôi thì có lẽ chỉ còn cách nhớ lại thôi.”

“Việc này e là tôi cũng khó lòng giúp được.” Hoàng Long thẳng thắn nói.

“Tại sao? Không phải anh rất giỏi trong những việc lấy lại ký ức này sao?” Đào Tuệ vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.

Hoàng Long giải thích “Bình thường thì đúng là có thể lấy lại ký ức bằng cách thôi miên, nhưng vẫn cần có điều kiện tối thiểu về bối cảnh, mối quan hệ, hay chính xác thứ gì đã ngăn chặn trí nhớ. Trường hợp của cô lại quá vô định, giống như bảo hãy tìm một chiếc xe nhưng thậm chí còn không biết nó có ở thành phố này không.”

“Vậy có thể bắt đầu từ vụ bắt cóc không? Tôi nghĩ đó là chuyện khủng khiếp đã khiến tôi mất trí chăng?” Đào Tuệ thử đưa ra phương án.

“Vô ích thôi. Rõ ràng cô nhớ rất rõ khoảng thời gian bị bắt cóc đó sao? Chứng tỏ đó không phải thứ đã gây ra chấn thương tâm lý cho cô. Việc đó chắc chắn phải ở trước đó, và cô không chỉ quên đi một sự việc đó mà là toàn bộ kí ức thì xem ra đó không phải việc đơn giản đâu.” Hoàng Long vẫn giữ ý kiến.

“Xin lỗi đã làm phiền bác sĩ ạ.” Đào Tuệ chấp nhận sự thật, cô cảm thấy rất thất vọng, mặc dù có lẽ đó là ký ức không hay nhưng cô vẫn cảm thấy muốn biết.

Sau khi Đào Tuệ rời đi, Hoàng Long chuẩn bị để ra về, anh không có lịch hẹn nào khác nữa. Về câu chuyện li kì mà anh vừa mới nghe được, Hoàng Long cảm thấy có chút hứng thú. Dù rằng anh biết cảnh sát năm đó cũng đã không điều tra ra thân phận của cô nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu thử. Có thể không biết được Đào Tuệ thật ra là ai và đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể sẽ tìm ra một điểm mốc nào đó để gợi mở trí nhớ cho cô.

Nghĩ thế, Hoàng Long liền gọi cho một người bạn cảnh sát của mình là Viên Trấn Hải.

“Xin chào, anh vẫn khỏe chứ?” Hoàng Long mở lời thăm hỏi trước khi nhờ vả.

“Không khỏe, nếu cậu muốn nhờ vả gì thì không hay đâu.” Viên Trấn Hải đáp, tuy nói là vậy nhưng anh ta chắc chắn sẽ nhận lời nếu Hoàng Long cần giúp đỡ.

“Em muốn biết về một vụ bắt cóc trẻ em để buôn người được cảnh sát giải quyết vào mười bốn năm trước. Trong số nạn nhân có một cô gái tên là Đào Tuệ.” Hoàng Long nói.

“Có việc gì đấy, cô ta là bệnh nhân của cậu à?” Viên Trấn Hải tò mò không hiểu vì sao Hoàng Long lại đột nhiên muốn biết về một vụ án cũ như vậy.

“Cách đây tầm nửa tiếng thì đúng là vậy. Bây giờ thì hết rồi, nhưng câu chuyện của cô ấy khiến em có chút tò mò.”

“Câu chuyện thế nào? Chia sẻ cho anh biết được không?”

“Tóm gọn thì cô ấy không có kí ức trước vụ bắt cóc đó, để có thể tiến hành thôi miên khôi phục trí nhớ, cần phải tìm ra một điểm mốc để làm điều đó.”

“Được thôi, anh sẽ cố gắng giúp cậu. Tuy nhiên nếu lúc đó cảnh sát không tìm được thân phận cho cô ta thì anh nghĩ cậu cũng đừng hy vọng gì nhiều.” Viên Trấn Hải chấp nhận đề nghị.

“Cảm ơn anh.” Hoàng Long kết thúc cuộc gọi. Anh nghĩ có nên thông báo cho Đào Tuệ biết về nỗ lực này của mình không, kết quả thì anh nghĩ mình không nên gieo hy vọng cho cô trước khi chắc chắn điều gì.

Hot

Comments

Tử Hồng Liễu

Tử Hồng Liễu

Không biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ 🤔

2024-04-26

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play