Ba ngày sau- tức thứ hai đầu tuần, Minh cũng dần hồi phục sức khoẻ. Cậu đã có thể đi lại bình thường, tuy nhiên cần tránh vận động ở phần eo, đầu cậu cũng chưa khỏi hẳn nên chỉ được về nhà dưỡng sức. Minh không thể đến trường nên lòng cậu sôi như lửa đốt, cậu lo lắng cho mọi người. Khi vừa về đến nhà, Minh đã nhắn tin lên nhóm hỏi:
“ Chúng mày định đặt cam trong hôm nay đúng không? Đặt như nào thế?”
“ Tí nữa đầu giờ là cái Thoa lớp mình đi thay. Tao sẽ thuyết phục để đi thay nó.”- Ngọc nhắn lại.
Minh thấy vậy thì yên tâm hơn phần nào. Cậu an tâm ăn uống và băng lại viết thương. Minh phải ở nhà một mình cả chiều nên cậu rất buồn, dù muốn rủ mọi người đến nhà nhưng giờ thì không thể. Bố mẹ Minh bất đắc dĩ mới phải để cậu ở lại nhà một mình, vù vậy họ có lắp thêm camera để quan sát cậu. Minh liếc nhìn chiếc camera, chợt như nhớ ra gì đó mà vội nhắn:
“ Ngọc, nhớ che camera trước nhé.”
“ Yên tâm, tao sẽ lợi dụng góc khuất để đặt máy ghi âm.”
“ Ừ, nhớ cẩn thận.”
Nhắn xong, Minh buông máy rồi nằm dài trên ghế sofa, mắt cậu đã mờ đi và dần chìm vào giấc ngủ. Thế rồi chợt có tiếng chân người tiến lại khiến Minh tỉnh giấc. Cậu mở mắt ra thì thấy Long, Ngọc và Trí đang nhìn cậu. Minh giật mình, ngồi bật dậy hỏi:
“ Chúng mày làm gì vậy? Sao nhìn tao như thế?”
“ À bọn tao chỉ muốn xác nhận là mày còn ổn thôi.”- Trí nói.
“ Thế bọn mày đến làm gì?”- Minh thắc mắc.
Ngọc bắt đầy kể lại chuyện:
“ Tao đến kể chuyện hôm nay cho mày đây. Nay đầu giờ tao có dụ cái Thoa đi mua đồ cho cô rồi thay nó đến phòng cô hiệu trưởng. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ cho đến khi tao vừa tìm được góc khuất của camera thì cô hiệu trưởng bước vào và nói:
“ Em làm gì ở đây vậy?”
“ Em đến thay bình hoa ạ.”
“ Vậy xong việc rồi, em có thể rời khỏi đây.”
“ À, đúng rồi, em có cái này thắc mắc nên cũng muốn tìm cô ạ.”
“ Em muốn hỏi gì?”
“ Dạ, chuyện là em muốn hỏi rằng có phải cô đang tập hợp danh sách các bạn đạt giải học sinh giỏi đúng không ạ?”
“ À ừ đúng rồi, cô suýt quên mất. Mà sao em hỏi vậy?”
“ Dạ, chuyện là các bạn ấy có thắc mắc với em là sao chưa thấy nhà trường nêu tên ý ạ.”
“ À à…được rồi, chờ cô tìm lại danh sách đã nhé.”
Nói rồi cô hiệu trưởng liền quay qua chỗ tủ gỗ để tìm. Tao nhân cơ hội đó lùi lại về phía gần cuối góc tường nơi khuất camera và gắn máy ghi âm ở sau tủ sắt rồi quay lại chỗ cô hiệu trưởng. May sao cô không để ý, lúc quay ra thì tay cầm một tập tài liệu rồi đưa danh sách cho tao. Vậy là nhiệm vụ đầu tiên hoàn thành nhé.”
“ Được rồi, tiếp theo chúng ta cần nghe xem cô ấy nói chuyện với những ai và về điều gì.”- Long nói.
“ Vậy tao sẽ đảm nhiệm việc lấy lại máy ghi âm đó nhé?”- Trí nói.
“ Được. Thời gian giờ rất gấp nên tao nghĩ tầm thứ tư chúng mày hẵng lấy lại máy ghi âm đó.”- Minh nói.
“ Tao sẽ mạo hiểm một phen. Sau tan học, tao sẽ ở lại đến tầm gần tối rồi lẻn vào cho.”- Trí nghiêm túc.
“ Mày làm vậy nguy hiểm quá…”- Ngọc nói.
“ Nhưng giờ chúng ta không thể chậm chạp được. Tao thật sự lo cho chúng nó lắm. Giờ như này, tao và Trí sẽ đột nhập buổi tối đó. Chúng mày chờ tin của bọn tao nhé”- Long quyết định.
“ Vậy không còn cách nào. Tao sẽ thử đăng các bài tìm kiếm và hỏi thêm thông tin từ cha mẹ ba đứa kia xem. Dù sao chúng mình làm như này cũng chỉ mới là phỏng đoán, nên có phương án phòng bị để nhanh chóng tìm ra chúng nó thì hơn.”- Minh nói.
“ Được, còn bây giờ thì mày phải dưỡng sức đi Minh, mau khoẻ rồi còn cùng bọn tao đi tìm chứ.”- Ngọc an ủi.
“ Tao biết rồi mà.”- Minh mỉm cười.
“ Để tao mang đồ ra đây ăn nhé? Tao mua cháo cho mày rồi, ba bọn tao nãy đi ăn trước khi đến đây rồi.”- Long nói rồi chạy ra bàn lấy hộp cháo.
Vậy là chiều hôm đó, mấy đứa tụ tập lại cùng nhau nói chuyện khiến Minh cũng đỡ cô đơn hơn phần nào. Với tiến độ hiện tại thì chỉ cần ba đến bốn ngày là Minh sẽ có thể đến trường.
Ngày hôm sau, khi học sinh trong trường đã về hết, sân trường không còn bóng ai thì Long và Trí chuẩn bị lên kế hoạch để lấy lại máy ghi âm. Trời dần tối cũng là lúc hai người lẻn vào phòng hiệu trưởng. Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió xì xào từng đợt, một tiếng cạch của vang lên. Thì ra là Long đã dùng chiếc kẹp tăm để mở khoá. Hai người đẩy cánh của ra rồi tiến vào bên trong. Căn phòng tối đen như mực, Trí bật chiếc đèn pin trên tay và rọi về phía tủ sắt. Long liền tiến đến thò tay ra sau và chạm vào được chiếc máy. Cậu vui mừng, vội giật ra rồi ra hiệu cho Trí rút lui.
Khi cả 2 vừa khoá phòng lại thì chợt có tiếng chân bước đến, một tia sáng dần rọi theo hướng hai người. Long và Trí hoảng loạn, vội chạy ra sau hành lang. Thế nhưng tiếng chân dường như càng ngày càng sát gần hơn, không còn cách nào khác, Long đành kéo Trí cùng nhảy từ tầng hai xuống. May sao phía dưới là bãi đất đang công trình nên hai người ngã xuống chỗ có cát. Khi vừa tiếp đất, cả hai đã chạy một mạch ra đường lớn mà không dám quay mặt lại. Chạy một hồi thì cuối cùng cũng đến nhà Minh. Ngọc và Minh ở nhà nghe thấy tiếng chuông thì lấy làm mừng, vội chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Minh và Ngọc đều bất ngờ trước tình cảnh của Long và Trí: quần áo dính đầy cát, quần của Trí một bên rách cả đầu gối, hơi thở thì hổn hển. Minh liền kéo hai người và trong rồi hỏi:
“ Bọn mày gặp chuyện gì à mà thành ra như này?”
“ Vào nhà hết đi rồi tao kể cho”- Long vừa nói vừa thở gấp.
Minh liền đi lấy hai chiếc quần cho Long và Trí thay. Sau khi tất cả đã ổn định, Long liền đưa chiếc máy ghi âm ra rồi nói:
“ Vì nó mà bọn tao suýt toi đấy. Lúc chuẩn bị rời đi thì bác bảo vệ đi kiểm tra nên bọn tao phải nhảy từ trên tầng hai xuống. May sao ở dưới có núi cát đỡ nên hai đứa không bị thương nặng.”
“ Bọn mày liều quá, thôi không sao, an toàn trở về là được.”- Ngọc thở hắt ra.
“ Mày bật máy ghi âm lên đi.”- Minh nói.
Long gật đầu rồi bấm vào nút bật máy. Chiếc máy phát ra giọng của cô hiệu trưởng:
“…Alo? Cậu thực hiện kế hoạch đến đâu rồi?…Thứ tư tuần sau là đến ngày rồi, cậu nhớ đừng để chuyện gì xảy ra. Tôi không chắc có thể giấu cha mẹ chúng đến lúc đó đâu… Thứ bảy này gặp đi…hả…à ừm…điểm hẹn thì… “
Cô hiệu trưởng ngập ngừng một lúc rồi nói:
“ Nhà bị cướp, cái tôi mất
Xe ngựa đến mang của đi
Thuỷ chiến phá vỡ phòng bị
Nam vương bất lực trong lòng
Chỉ nhìn địch lấy hết đi
Mất nước rồi biết đứng đâu?
Đành nhìn từ dưới tứ thành
Quân tử rơi lệ lòng cắt đau.”
Thế rồi chẳng còn nghe thấy tiếng nói của một ai nữa. Minh liền thắc mắc:
“ Khoan, để tao viết lại mấy dòng cuối cô ấy đọc. Tao nghĩ nó sẽ có thông tin về nơi mà cô hiệu trưởng gặp người kia.”
“ Được, để tao bật lại.”- Long nói.
Updated 50 Episodes
Comments