Chương 3

Đường phố sáng nay đúng là ồn ào, náo nhiệt, một đoàn xe chạy qua, đó là đoàn xe của bọn "tiểu quỷ", bọn chúng đang đi tuần tra, nơi ồn ào như vậy, chỉ có duy nhất một nơi là vẫn giữ được sự im lặng, còn rất là thoải mái nữa. Cậu nằm trên chiếc giường tân hôn màu đỏ kia, ngủ ngon lành, không chút động đậy. Anh nằm trên chiếc sofa, tay trái gác lên trán, mắt nhắm chặt, suốt đêm qua anh đâu có lên giường, ngủ ở chỗ chưa từng ngủ này đó.

Cốc cốc cốc

"Nhị thiếu gia! Cậu thức chưa ạ!"_người bên ngoài rõ cửa, gọi anh.

Anh ở bên trong, nghe thấy tiếng rõ cửa liền giật mình thức giấc, anh ngồi bật dậy, tay xoa lấy thái dương một lúc lâu mới rời khỏi ghế sofa, không quên cởi bỏ cái áo đang mặc ném xuống đất. Anh đi ra mở cửa.

"Nhị thiếu gia! Đã hơn 7 giờ rồi ạ! Đến lúc đưa trà cho lão gia ạ!"_người làm trong nhà nhìn anh, quần áo ném loạn xạ ở dưới sàn, trong đầu liền có suy nghĩ không mấy trong sạch, trong suy nghĩ của cô, tối qua chắc là kịch liệt lắm đây.

"Ừ! Tôi biết rồi! Pha trà trước đi!"_anh không thèm nhìn đến cô người làm.

"Dạ!"_cô người làm rời đi, anh đóng cửa lại, đi lại chỗ giường, vừa lúc cậu cũng đã thức, cậu ngồi dậy, dụi dụi mắt nhìn người đang đi lại chỗ mình. Thường ngày cậu thức sớm lắm, do hôm qua ngủ muộn, nên là...

"Cậu thức rồi thì thay quần áo! Chúng ta đi đưa trà cho cha!"_anh với phía trên cơ thể không có mảnh vải che thân, tiến càng gần chỗ cậu.

Cậu đưa mắt nhìn anh, vô thức nhìn vị trí mình đang ngồi, đây là giường mà, chả lẽ lúc ngủ bị mộng du nên leo lên giường của anh sao? Nếu như vậy, thì tối qua, chắc anh đã bị mất ngủ cả đêm rồi. Chưa kịp thấy có lỗi, cậu đã bị cơ thể của anh làm cho hoảng, cậu bò lùi ra sau, cho đến khi lưng đụng vào đầu giường.

"Sợ tôi đến vậy à?"_anh cúi đầu, áp sát mặt đối diện mặt cậu.

"Ưm!"_cậu lắc đầu, nhưng với khuôn mặt đó của cậu, anh nhìn thôi cũng biết là sợ đến sắp khóc rồi.

"Đã thành hôn với nhau! Chúng ta có tiến sâu hơn một chút, cũng có sao?"_anh bắt đầu trêu ghẹo cậu, đưa tay chạm nhẹ vào vành tai đang đỏ bừng kia.

Cậu cúi thấp mặt xuống, đôi mắt sắp trào ra dòng lệ rồi, dù sao đây cũng là lần đầu được tiếp xúc với ai đó, tối qua anh còn rất thiện lương, biết quan tâm người khác, bây giờ lại làm mấy cái hành động này, cậu tất nhiên là sợ rồi.

"Được rồi! Không chọc ghẹo cậu nữa! Nhưng cậu biết đó! Ai cũng nghĩ chúng ta đêm qua rất nồng nhiệt! Để lại chút dấu vết, để bọn họ không nghi ngờ!"_anh đưa tay nâng mặt cậu lên.

"??"_cậu nhìn anh, vẫn chưa hiểu gì. Chợt anh tiến đến, hôn lấy môi cậu. Cậu hoảng đến mức loạn xạ cả tay chân, anh đưa tay nắm chặt lấy tay cậu, kéo cậu nằm xuống giường.

"Hức...ư!!!"_cậu đưa tay đẩy anh ra, nhưng mà ở cái thế bị động này, cậu tất nhiên là không có sức. Anh múc nhẹ môi cậu, anh tiếp tục di chuyển xuống cổ, cắn mạnh một cái. Cậu vì đau mà ứa nước mắt, tay bấu chặt vào lưng anh.

Cả hai cứ vậy mà "âu yếm" nhau gần đâu 20 phút, ngoài hôn rồi để lại dấu trên cơ thể cậu, thì chả làm chuyện gì quá đáng khác. Anh đè lên người cậu, nhìn cổ đầy dấu cắn đỏ ửng, có chỗ còn có máu, môi thì sưng lên, trông cũng có lỗi lắm, nhưng biết sao được, như vậy, là đang cứu cậu.

"Xin lỗi! Tôi...!"_anh nhìn cậu khóc dưới thân mình, tự trách bản thân không tốt, làm khổ một đời người.

"Hức...!"_cậu đưa tay lên che mặt, cố lau nước mắt.

"Tuấn Lâm! Đến giờ đi đưa trà cho cha rồi?"_anh nhắc nhở cậu, cậu nghe thấy, tiếng khóc cũng dần dần lặng đi, anh xuống khỏi người cậu, cho cậu ngồi dậy, chuẩn bị trước...

Cậu mở tủ, đó là đồ mới mà mẹ ba Ngọc Nghi mua cho, cậu lấy đại một bộ, rồi đi vào nhà tắm. Anh nằm trên giường, đưa tay sờ môi mình.

"Mình đã làm cậu ấy sợ rồi!"

Một lúc sau, cậu bước ra với một bộ "Trường Bào, Mã Quái" bên trong màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo màu xanh ngọc, anh nhìn cậu. Cậu không phải người có khuôn mặt quá nổi bậc, hay là một người có đủ ngũ quan sắc xảo nhưng sao, khi nhìn cậu, bản thân anh cũng phải thốt lên một từ "đẹp", cậu từ lâu đã không còn tiếp xúc với nhung lụa, lại càng không ăn mặc đẹp, bây giờ mặc lại, có chút không quen.

"Cậu...!"_anh định đưa tay chạm vào cậu, cậu liền né tránh, chắc là còn ám ảnh chuyện ban nãy, anh cười nhạt, rút tay lại về phía mình.

"Được rồi! Đợi tôi!"_anh đi vào nhà tắm, nối tiếp công việc chờ đợi, cậu quay sang giường, đưa tay ra xếp chăn, gối lại cho gọn. Cậu không thích nơi mình đang ở bừa bộn, lại càng không muốn nó xấu xí trước mặt người khác.

Cậu xếp xong, vừa lúc anh cũng bước ra, anh lưng trần, ở dưới chỉ có mỗi khăn tắm. Chắc là thói quen ở một mình lâu ngày nên mới quên mất sự hiện diện của cậu. Cậu nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ngượng đến mức quay mặt đi chỗ khác.

"À! Xin lỗi cậu, là do tôi không tốt! Lần sau sẽ để ý!"_anh cười, mở tủ ra lấy quần áo, là quần tây nâu và thêm cả áo sơ mi trắng. Anh mặc xong liền đưa tay về phía cậu.

"Tuấn Lâm! Chúng ta phải tỏ vẻ thân mật một chút! Cậu làm được chứ?"_anh nhìn cậu, mong chờ câu trả lời.

Cậu gật đầu, đưa tay lên che đi dấu hôn ban nãy, anh không nói gì, nhanh chóng kéo cậu đi ra ngoài. Người làm đều đã chuẩn bị trà, Nghiêm lão gia cũng đã ở dưới sảnh chờ hai con, nhìn thấy anh và cậu đi xuống, ông liền vui vẻ. Cả hai đứng trước ông, đưa trà cho ông uống, ông nhìn cậu, chơi hiền:

"Từ nay! Con đã là người của nhà họ Nghiêm! Chuyện gì không biết, cứ hỏi mẹ Tôn Mẫn hay Ngọc Nghi! Hiểu chưa!"

Ông nói xong, cậu liền gật đầu. Nhìn dấu vết trên cổ cậu, ông cũng đủ biết đêm qua thế nào, hài lòng không thôi. Sau khi đưa trà xong, anh liền thông báo với ông.

"Cha! Con có chút chuyện! Chắc hôm nay không về nhà! Cha đừng quá lo!"_anh nói với ông.

"Mới thành hôn! Con đã có việc rồi sao?"_ Ngọc Nghi nhìn anh, hỏi.

"Mẹ ba! Người yên tâm! Không có chuyện gì đâu! Con ra ngoại thành, tìm thuốc chữa bệnh!"_anh nói xong, liền quay qua nắm tay cậu.

"Tôi về rồi! Sẽ mua bánh cho em!"

Cái cảnh thân mật đó nhanh chóng ghi điểm trong lòng các phụ huynh, chỉ riêng mẹ con Tôn Mẫn là đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau.

Cậu vẫn làm tròn danh phận của mình, đi ra tới cổng tiễn anh, anh nhìn chiếc xe, quay sang nhìn cậu.

"Tôi đi rồi! Cậu muốn gì cứ nói với mẹ ba! Đừng quá lo lắng! Chả ai dám ức hiếp người của tôi đâu!"_anh an ủi cậu trước khi rời đi, có ai vừa mới về nhà chồng chưa được bao lâu, chồng đã bỏ đi, để lại một mình ở nhà.

"Bao giờ anh về!"_cậu viết lên tay anh.

"Sớm thôi! Xong việc sẽ về! Về rồi, sẽ mua thuốc với bánh cho cậu!"_anh xoa tay cậu, sau đó vào xe, láy đi.

Cậu nhìn chiếc xe dần rời đi, tâm tình có chút khó nói. Đôi mắt cứ nhìn mãi về hướng của anh, cậu...không muốn anh đi.

Hot

Comments

ngc.nh

ngc.nh

vậy thì nói " ck ơi đừng đi, ở lại vs em có đc ko " thế là xg

2024-10-12

1

Hana1702(SDFJ)

Hana1702(SDFJ)

:))))))

2024-09-01

0

Leavi:))

Leavi:))

Đr

2024-08-03

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play