Tôi từ nhỏ khá thân thiện và có rất nhiều bạn bè nhưng từ khi lên thành phố thì ai cũng bận rộn nên bọn tôi hầu như không còn liên lạc với ai cả. Tôi cũng đã từng yêu đương 1 lần nhưng bọn tôi đã chia tay sau hơn 2 năm hẹn hò. Tôi là đứa dễ bị thu hút bởi vẻ đẹp, vậy nên lúc nhìn thấy mối tình đầu giữa đám đông trên đường phố, tôi chủ động theo cậu ta mà chẳng hề nghĩ ngợi gì. Câu chuyện bắt đầu từ 2 năm trước, tôi vô thức bước ra đường khi đèn xanh cho người đi bộ chưa hiện lên, sau đó là tiếng còi xe và một cánh tay to lớn đã ôm tôi kéo về phía sau, cậu ta chính là mối tình đầu của tôi- Quốc Khánh. Anh ta to tiếng nhìn tôi nói:
- Cậu định tìm cái chết hả, không thấy xe cộ qua lại nhiều như vậy sao?
Tôi vẫn trong vòng tay cậu ta, người mà tôi vừa vô thức đuổi theo, tôi vẫn im lặng chìm đắm vào sự ngọt ngào này. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, sau đó tôi mới hoảng hồn đẩy anh ra:
- Tôi xin lỗi. Là tôi không để ý, làm phiền đến anh rồi
- Được rồi! Cậu nên cẩn thận hơn nhé, ra đường đừng để đầu óc trên mây nữa. Mất mạng như chơi đấy.
Anh nhìn tôi mỉm cười rồi rời đi. Tôi thực sự không muốn bỏ lỡ liền chạy theo anh ta hỏi:
- Không biết anh có rảnh không, tôi có thể mời anh dùng bữa vào cuối tuần chứ?
- Tôi rảnh, nhưng cậu không nhất thiết phải làm thế đâu
- Nhưng tôi thực sự muốn cảm ơn anh mà, đi cùng tôi vào cuối tuần nhé
- Được rồi, vậy cậu cho tôi xin số điện thoại để tiện liên lạc nhé
Tôi thực sự rất vui vì anh nói đúng ý tôi muốn. Và từ sau lần đó tôi biết thêm nhiều hơn về anh, anh hơn tôi 4 tuổi và đang là sinh viên đại học, không những thế lại còn là con của 1 gia đình giàu có nữa. Sau vài tháng, tôi bỗng nhận được lời tỏ tình từ anh. Đó là buổi tối tại một nhà hàng, đang dùng bữa thì anh ta đột nhiên nắm tay tôi rồi nói:
- Chúng ta hẹn hò nhé? Anh chẳng biết từ bao giờ mình đã thích em. Anh không muốn chúng ta chỉ đơn giản là bạn bè, anh muốn hơn thế.....
Tôi đơ luôn, một đứa trẻ chưa từng yêu như tôi đương nhiên là cảm thấy phấn khích và ngỡ ngàng, hơn nữa mối tình đầu lại còn là người cùng giới. Tôi không biết trả lời như nào vì không ngờ rằng anh cũng là gay, rồi bỗng nhiên anh cười nói:
- Xin lỗi, làm em khó xử rồi, nếu như em không đồng ý cũng không sao, chúng ta cứ...
- Em đồng ý
Tôi không để anh nói hết mà liền lập tức trả lời, tôi đâu có ngu đến mức để miếng mồi ngon đó biến mất chứ.
Trong suốt khoảng thời gian yêu nhau, chúng tôi lựa chọn giữ kín mối quan hệ này. Anh ở nhà mở miệng là nói yêu tôi rồi làm đủ thứ khiến tôi bật cười, nhưng anh chưa từng 1 lần nắm tay tôi ở ngoài, nhiều khi anh còn cố tình làm lơ tôi khi ở cùng bạn bè. Tôi dần ngợ ra rằng anh ta không yêu tôi như những gì mà anh ta nói...
Sau đó 1 thời gian anh cũng lạnh nhạt hơn và chẳng còn để tâm đến tôi. Tôi không mấy bất ngờ nhưng cũng không nói hay đòi hỏi anh ta quan tâm mình. Rồi bỗng 1 ngày tôi bắt gặp anh cùng 1 cô gái khác đang nắm tay, cười đùa trên con phố đông người- đây là điều anh chưa từng làm với tôi. Tôi đã im lặng và nhìn ở phía sau, tôi bây giờ chẳng có cảm giác gì cả, chẳng đau, cũng chẳng ghen,... chỉ nhìn họ đi xa và tiếp tục việc của bản thân. Có lẽ tôi lầm rồi, tôi cũng không yêu anh ta đến thế...
Đến tối, khi anh trở về nhà, tôi đã ở sofa đợi anh. Anh vừa vào thì liền rạng rỡ chào hỏi, tôi liền xen ngang:
- Anh vừa đi đâu vậy?
Anh mỉm cười nhìn tôi rồi tiến lại gần, tôi chỉ nhẹ giọng nói:
- Ngồi xuống ghế đối diện đi.
Anh ta ngoan ngoãn nghe theo, rồi nói với giọng khó hiểu:
- Em nay bị làm sao thế, anh đã làm gì sai à?
- Tôi hỏi anh đi đâu?
- Ờmmm... anh đi làm mà, em biết đấy, anh thì đi đâu được chứ,em...
Tôi lại nhẹ nhàng hỏi: - Anh còn yêu em chứ?
Anh bật cười rồi nói: - Có chứ, anh vẫn còn yêu em mà, em là người duy nhất anh yêu, chỉ mình...
Tôi cắt lời: - Vậy cô gái anh nắm tay hồi chiều là ai?
Anh đần 1 lúc, rồi thay đổi sắc mặt:
- Cậu biết rồi à. Vậy tôi chả giấu cậu nữa. Tôi có bạn gái rồi, còn cậu chỉ như là món đồ chơi để tôi thử tí thôi, tôi chẳng yêu cậu đâu, chưa bao giờ. Một đứa gay ghê tởm, còn nghèo hèn, ngoài cái mặt đẹp thì cậu chẳng có gì hết, hahaaaa
Anh ta nở một nụ cười khoái trí nhìn tôi. Trái với các điệu bộ cười cợt của ấy, tôi lại bình tĩnh đáp:
- Thế thì tốt rồi, chúng ta chia tay thôi, tôi cũng thấy chán cái loại người giả tạo như anh rồi. Chẳng còn gì thú vị hết, tôi đi đây.
Tôi vẫn nhớ rõ cái mặt đen như đít nồi của anh ta khi thấy thái độ của tôi. Tôi nghĩ chắc anh ta tưởng tôi sẽ khóc lóc van xin nên mới để lộ ra vẻ thất vọng như vậy. Tôi rời đi mà không hề đau khổ, tôi chỉ tiếc nuối vì dành thời gian vào cái thằng đần như anh ta thôi.
Updated 47 Episodes
Comments
Hoàng Vũ
Buồn thật /Cry/
2024-05-31
1