Hoa Đào Và Tuyết Trắng
Giữa đêm mùa đông năm ấy, khi tuyết trắng rơi dầy trên mặt đường, tôi đã gặp một người đàn ông với điếu thuốc lá trên tay và đôi mắt vô hồn nhìn những bông tuyết. Anh ta khá đẹp, mang vẻ đẹp chững chạc của một người trưởng thành khiến tôi mê mẩn. Tôi chỉ định lướt mắt qua nhìn người đàn ông đó nhưng lại chẳng biết từ bao giờ đã nhìn chằm chằm anh ta. Dưới ánh sáng hiu hắt của đèn đường, tôi mờ nhạt cảm nhận được anh ta cũng nhìn tôi. Khi đó bốn mắt chạm nhau, tôi đơ người nhìn người anh ta rồi co giò bỏ chạy. Đến khi hoảng hồn tôi tự hỏi tại sao tôi phải bỏ chạy cơ chứ, cứ như một tên tội đồ đang làm gì đó sai trái vậy...
Tôi là Vũ Luân, vừa đón sinh nhật tuổi 20, tôi không học đại học vì gia đình có chút nghèo khó nên tôi đành nghỉ học khi vừa thi tốt nghiệp cấp 3 và làm thêm ở một khách sạn nổi tiếng trong khu phố. Nhờ có cái mã đẹp và cũng nhanh nhảu mọi việc nên mới vào được cái nơi đó. Tôi cũng giúp cha mẹ làm vơi bớt gánh nặng trên vai vì thế cũng nhẹ nhõm phần nào. Dù đẹp trai là thế nhưng tôi có một điều khó nói- tôi là gay.
Vì thế, trên đường đi siêu thị vừa rồi tôi mới mê đắm nhìn chàng trai không quen biết rồi cắm đầu chạy thục mạng. Vừa tắm xong tôi nằm phịch xuống giường rồi tự hỏi không biết mình đang làm cái gì nữa. Tôi đưa mắt nhìn ra cửa sổ, rồi lại nhớ đến khuôn mặt đó. Tựa đầu vào cửa sổ tôi tự hỏi rằng đây là yêu từ cái nhìn đầu tiên à. Tôi lại làm mấy trò khùng điên rồi ngủ lúc nào không hay......
Một tuần của tôi cứ thế trôi qua, có lẽ do công việc bận rộn tôi dường như chẳng còn nhớ gì về anh ta cả. Dù sao cũng chỉ là người vô tình lướt qua một lần thôi mà, nó không khắc sâu trong kí ức của tôi. Cho đến tối, tôi lại vô tình gặp anh ở cửa hàng tiện lợi, lúc chúng tôi đối mắt, tim tôi như nhảy ra luôn vậy. Ánh sáng nơi đây tốt hơn ở đường phố, tôi ngước nhìn chàng trai cao hơn tôi một cái đầu. Tôi cứ ngỡ mình cao lắm rồi, vậy mà không thể tin lại có người còn cao hơn tôi nữa. Anh ta rất đẹp, với vẻ đẹp khiến tôi mê mẩn, mồm miệng thấy người đẹp là lại không kiểm soát, tôi vô tình thốt lên với đôi mắt long lanh mà nhìn anh:
- Đẹp trai chết đi được..
Anh bất ngờ nhìn tôi và tôi cũng thế, tôi liền đánh trống lảng mà chạy tót đi:
- Aaa, cái cửa đằng kia đẹp trai quá...
Qua cánh cửa kính ở cửa hàng tiện lợi, tôi thấy anh mỉm cười nhìn tôi. Lúc ấy trông tôi bình tĩnh thế thôi chứ trong lòng tôi đang gào thét vì anh ta.
Suốt từ ngày hôm đó tôi cứ ngơ ngẩn mãi, không tập trung được gì cả, tôi tự hỏi liệu có gặp được anh ấy nữa không. Sống ở đây vài năm rồi nhưng lại là lần đầu nhìn thấy anh ấy. Tôi chỉ biết thở dài và tỏ ra tiếc nuối. Nhưng ông trời đúng là không phụ lòng những người đẹp trai như tôi mà, tôi gặp anh cùng những người khác đi vào khách sạn nơi tôi làm. Hình như là anh có tới đây vài lần mà tôi không hay biết Anh và tôi một lần nữa gặp nhau, tôi không muốn bỏ phí cơ hội liền muốn nói gì đó nhưng...chết tiệt....anh ta đi nhanh tới mức tôi vừa quay đi quay lại là anh biến mất. Tôi chỉ biết ngậm ngùi nhìn theo bóng lưng anh mà tặc lưỡi.
Một lúc sau, tôi nghe được những tiếng va chạm và những mảnh thủy tinh tan vỡ, biết có chuyện tôi liền gọi mọi người xem sao. Và lúc mở cửa ra là 1 thân ảnh quen thuộc đứng giữa đám người bê bết máu đang gục ở sàn, khi người đó quay đầu lại thì đúng là anh. Trong lòng tôi vừa sợ hãi vừa ngưỡng mộ vì anh ta ngầu quá đi. Sau khi mọi thứ được dọn dẹp, tôi thấy anh rời đi thì liền vắt chân đuổi theo. Nghe thấy tiếng chạy, anh dừng lại rồi quay người tạo ra thế phòng thủ khiến 1 đứa đang lao như thiêu thân là tôi không kịp phản ứng mà nằm gọn trong lòng anh. Khoảng khắc ấy tim tôi đập nhanh lắm...
Tôi vội vàng đẩy anh ra rồi cúi gầm mặt vì tôi biết chắc giờ mặt tôi phải như cà chua chín rồi. Anh nghiêng đầu nhìn tôi mà tỏ vẻ khó chịu, tôi thấy im lặng liền khua tay giải thích:
- Tôi thấy anh thương nặng nên muốn giúp đỡ anh băng bó vết thương.
Giọng của anh ta vừa trầm vừa ấm làm tôi tưởng đang là mùa hè tới luôn rồi ấy chứ:
- Tại sao lại muốn giúp tôi? Chúng ta quen biết gì nhau à mà cậu phải làm thế?
Tôi xì một tiếng rồi nói:
- Cứ quen thì mới được giúp à...Dù sao thì anh cũng là khách hàng của tôi mà
- Cậu vừa thấy chuyện vừa nãy không, đó là lí do tôi không tin ai cả, ai cũng chờ trực nuốt chửng tôi thôi. Nhỡ đâu cậu cũng giống bọn họ thì tôi nên làm gì đây
- Anh nhìn xem tôi với anh đi, có khi anh dùng 1 tay bóp chết tôi còn được là...
- Cậu trông bé bỏng lắm à mà nói thế?
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi nuốt nước bọt ừng ực, rồi thế quái nào mà anh ta rời đi làm lơ tôi. Lòng tự trọng của tôi đã bị dẫm nát rồi. Tôi hằm hằm nhìn bóng lưng to lớn của anh ta, tôi tức giận hét to:
- Tôi muốn biết tên anh...Tôi tên là Vũ Luân. Còn anh?
Anh ta vẫn bước đi không ngoảnh đầu, lúc này tôi thực sự muốn lao đến sút anh ta một cái. Về đến nhà tôi vẫn còn tức:
- Ahhhh shitttt! Tưởng có cái mặt đẹp mà kiêu vậy à. Chỉ giỏi làm người ta tức đến phát điên thôiii... nhưng mà...anh ta đẹp thật, tất cả đều hoàn hảo...mọi thứ..
Bỗng mặt mũi tôi đỏ bừng, tôi chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Tôi bỗng nhớ lại vài thứ trong quá khứ rồi không biết có nên tiếp tục theo đuổi anh ta không. Vì tôi sợ cái cảm xúc nhất thời này của mình...
Updated 47 Episodes
Comments
Hạ Điệp An
sshgshsys truyện hay xuất sắc bà ơii/Drool//Kiss//Heart/
2024-06-22
1
Hoàng Vũ
:)))
2024-05-31
1
Hoàng Vũ
Mới vô thấy miêu tả hấp dẫn quá tác giả ơi /Good/
2024-05-31
3