Tái Tạo
...¤¤¤°°° TÁI▪︎TẠO°°°¤¤¤...
Địa Lan...
Trong khu vực Địa Lan dân số con người đạt bốn ngàn ba trăm hai mươi bảy người,bọ cánh cam đạt một ngàn lẻ ba mươi ba con,sâu bướm đạt một ngàn bốn trăm năm mươi mốt con,bướm sáu ngàn tám trăm con,nhện ba trăm con. Thế giới sau nạn tận diệt năm thứ 10...vẻn vẹn chỉ còn lại bấy nhiêu sự sống.
Trong rừng Tảo Rêu nằm phía nam Địa Lan, rừng Tảo Rêu tên như chính những sự sống ở đây ngoài các loại dây leo ký sinh thì phần còn lại chỉ có rêu và nấm. Hiện tại có một nhóm sáu người gồm bốn nam hai nữ đang tiến vào rừng Tảo Rêu để tìm thức ăn,trên lưng mỗi người đeo một cái gùi bên hông một cái túi nhỏ màu đen dài hai gang tay và một cái bình được làm từ vỏ của dây leo trong rừng Tảo Rêu. Trong gùi của họ đã có không ít nấm và một bó rau từ một loại rêu được gọi là rau diệp lục,đây là loài rêu duy nhất đến bây giờ con người có thể ăn,nên loài rêu này được con người gọi là rau để phân biệt với các loại rêu khác. Nhóm sáu người này trên cổ tay đều đeo một chiếc vòng gỗ màu nâu đỏ ,vòng gỗ được xâu bằng các chuỗi hạt gỗ tròn và có một bản gỗ to hình chữ nhật có khắc số màu trắng. Trên vòng tay của nhóm sáu người này đều có số mười hai.
Sáu người này bắt đầu dừng lại trước một cây nấm to,họ lần lượt bỏ gùi xuống ngồi nghỉ ngơi tại gốc cây nấm. Người đàn ông to con có râu mép một tay gác lên chiếc gùi nhìn ngó xung quanh rồi lấy chiếc bình bên hông để uống nước.
-Anh Hào, sắp đi hết khu vực một rồi mình cũng nên về chứ anh?
Hào là đội trưởng của đội mười hai năm nay ba mươi tám tuổi,người vừa hỏi là Mạnh ba mươi tuổi dáng người cao khỏe nước da đặc biệt ngăm đen.
-Từ gốc nấm này cách đường ranh giới khu vực một còn hai cây số, các anh em nghỉ ngơi tại đây ba mươi phút sau đó đến cây Hốc Đá lấy đầy nước rồi chuẩn bị quay trở về.
-Dạ!
Trong đội mười hai có hai cô gái, một người khá mũm mĩm tên Mai năm nay hai mươi tám tuổi người còn lại dáng người nhỏ nhắn là người nhỏ tuổi nhất đội năm nay hai mươi bốn tuổi tên Thảo. Hai người còn lại dáng người trung bình nhưng nhìn qua đều thấy khỏe mạnh hơn người thường, một người đầu trọc tên Nhân hai mươi chín tuổi người còn lại có vết sẹo bên má trái tên Bảo ba mươi ba tuổi. Đội mười hai nghỉ ngơi đặc biệt im lặng, sáu người không ai nói chuyện trừ đội trưởng Hào đang chú ý xung quanh thì năm người còn lại ngồi quanh gốc nấm đều nhắm mắt để nghỉ ngơi. Sau ba mươi phút Hào lên tiếng gọi các anh em chuẩn bị tiến về cây Hốc Đá.
-Anh Hào, lần này rau Diệp Lục không còn nhiều như trước sau chuyến này có báo cáo lại cho hội không anh?
Nhân vừa đeo gùi lên lưng vừa hỏi.
-Phải đó anh Hào, đội chúng ta đã đi năm ngày rồi mà số rau Diệp Lục chỉ khoảng mười lăm kg thêm cả hạt Bòng chúng ta gửi đội bảy mang về chỉ làm được bảy mươi lăm phần ăn còn không biết các đội khác như thế nào. Dù gì cũng chỉ còn một tháng nữa là đến mùa khô rồi lương thực dự trữ sẽ không đủ.
Mai cũng lo lắng lên tiếng, những anh em còn lại cũng hướng mắt về đội trưởng của họ. Hào không nhìn họ lưng đeo gùi bước về phía trước.
-Đi nhanh đi, vấn đề này để khi về hội anh sẽ ghé ông Minh dò hỏi đôi chút số lượng rồi tính.
Cả đội nhanh chóng đi về hướng cây Hốc Đá, trên đường đi cảnh sắc trong rừng Tảo Rêu lướt trong tầm mắt họ. Những cây nấm to lớn cao trên năm mét,những cây nấm nhỏ cũng xấp xỉ một mét với đủ mọi chủng loại mà tới hiện nay sau khi thức dậy từ vùng sương mù đã mười năm họ vẫn chưa biết hết có bao nhiêu loại nấm ở đây. Ngoài đa dạng chủng loại của nấm các loại dây leo ký sinh cũng như rêu tảo cũng dày đặc khắp nơi. Thỉnh thoảng trên đường đi họ bắt gặp loài sâu bướm, loài sâu khổng lồ này là loài duy nhất ở đây sẽ kết kén và hóa bướm. Ngoài sâu bướm và bướm chỉ còn bọ cánh cam xuất hiện ở Địa Lan. Tất cả chúng đều to lớn hơn con người, hay nói đúng hơn con người như bị thu nhỏ đi và thả vào đây để sống cùng với chúng. Sau khoảng hai mươi phút đi bộ phía trước họ là một khoảng thấp trũng bên dưới có nhìu hốc đá nhô lên khoảng một mét nhìn từ xa như những rặng san hô. Cây Hốc Đá có lớp vỏ ngoài rất cứng và đặc biệt có màu như các loại đá,loài cây này đặc biệt không có lá, thân của nó hình tròn đường kính tùy vào độ lớn của tuổi cây. Bên trong thân cây hoàn toàn trống rỗng đó là nơi chứa toàn nước, việc này đã giải cứu vấn đề cấp bách cho toàn bộ sự sống của Địa Lan. Vấn đề là cây Hốc Đá có lớp vỏ quá cứng làm sao để lấy được nước bên trong. Sau những tháng ngày uống nhựa cây đã có người vô tình phát hiện có con sâu bướm đã nằm ở gốc cây Hốc Đá suốt hai ngày liền, sau khi con sâu bướm rời đi người này đã đến nhìn nơi nó nằm và thấy nơi đó khá ẩm có vệt nước còn nhỏ ra bên ngoài. Sau chút đắn đo có nên làm liều hay không thì người này quyết định được thì sống không thì chết, thêm việc vệt nước đang có dấu hiệu chảy nhỏ dần liền đưa tay quẹt rồi nếm thử.
" nước suối ?"
Một vị thanh mát như nước suối nhưng lại có vị thơm rất nhẹ của hoa. Ngay sau đó cây Hốc Đá đã được những người ở đây tìm hiểu và khám phá ra cách lấy nước từ những nhánh con mọc ra xung quanh gốc, có một kẽ hở rất nhỏ giữa nhánh con và thân cây nơi đó được kết bằng một lớp nhựa của cây Hốc Đá chỉ cần một vật nhọn và dùng một lực vừa đủ là có thể đâm thủng. Trong từng Tảo Rêu có dây leo gai có thể sử dụng gai của của dây leo để đâm thủng kẽ hở của nhánh con cây Hốc Đá,tiếp theo lại dùng một sợi dây cột vào cái gai đó làm đường dẫn nước chảy vào bình đựng nước.
Đội mười hai tiến lại gần một cây hốc đá sau khi quan sát một nhánh con thì liền mở cái túi bên hông lấy cây gai và đâm vào kẽ hở nhánh con. Sau vài lần đâm thì cũng đã ghim được vào thân cây, hơi rút nhẹ cây gai ra một chút thì nước từ trong cây Hốc Đá bắt đầu chảy theo từ cây gai bắt đầu lan xuống dây nối và nhỏ những giọt nước vào bình. Vết đâm vào nhánh con chỉ sau khoảng mười phút sẽ bắt đầu kết nhựa và lấp kín nên sau đó sẽ phải tiếp tục đâm vào nơi khác để lấy nước. Sau khi lấy đủ nước cho các anh em trong đội anh Hào liền bảo tất cả quay về.
-Anh Mạnh vợ anh chắc cũng sắp sinh rồi anh đã chuẩn bị thêm gian nhà mới chưa?
Mai đang đi bên cạnh Mạnh hỏi nhỏ. Thảo nghe thấy cũng hỏi thêm.
- Đúng rồi đứa thứ ba rồi phải làm thêm một gian nữa chứ,một nhà năm người chỉ hai gian là không đủ đâu anh.
-Anh có báo bên đội công trình rồi họ bảo đã tìm được nấm Tổ làm nhà cho anh.Hiện họ đang đục rỗng khoảng hai ngày nữa là xong mất bốn ngày để phơi, nhà mới một tuần nữa là sẽ có để kịp chào đón thành viên mới.
Mạnh đáp lời hai cô gái trong đôi mắt ngập tràn niềm vui. Trong tất cả công việc quan trọng của những người sống sót là phát triển dân số được đưa vào danh sách đặc biệt hàng đầu. Sau thảm họa mặt trời phát nổ làm cho tất cả những hành tinh trong hệ mặt trời bị tàn phá vào năm 2533, khoảng thời gian mà những người còn sống sau khi đi ra từ vùng sương mù thì họ không có khái niệm về thời gian. Mười năm trôi qua họ sống với hiện thực rằng loài người chỉ còn vẻn vẹn bốn ngàn ba trăm hai mươi bảy người, bằng vào một cách thức siêu nhiên nào đó vào lúc Trái Đất bị hủy họ được đưa đến nơi đây. Có một điều kỳ lạ diễn ra với tất cả con người nơi đây khi Trái Đất bị phá hủy và Mặt Trời phát nổ ngoài điều này họ không có một ký ức hay ấn tượng gì về cảnh tượng ấy. Lịch sử của họ chỉ được bắt đầu với những chuỗi ngày đầu tiên sau khi tỉnh dậy tại nơi xa lạ này với những ngỡ ngàng lo lắng. Tại một nơi không biết ăn gì, làm sao sống? không biết nước đâu để uống, làm sao sống? không nơi ở, làm sao sống?.... Muôn vàn vấn đề nan giải đối với họ, một bước đi một vấn đề, một cái ngẩng đầu mười điều thắc mắc,một cái thở dài trăm điều bất lực. Vì nơi đây chỉ toàn là nấm và rêu nên họ không biết loại nào có thể ăn loại nào không thể, và phải có sự hi sinh mới có sự sinh tồn. Chỉ sau mười ngày đã có ba trăm người chết, năm mươi tám người bị bệnh, số người suy nhược ngày càng tăng cứ tiếp tục toàn bộ số người còn lại cũng sẽ lần lượt gục ngã. Mười hai ngày số người chết đã tăng lên bốn trăm tám mươi sáu người, số người nguy kịch, hôn mê lên đến hơn hai ngàn, những người còn lại cũng đã suy nhược hốc hác. Trong số họ chỉ còn số rất ít người là có thể miễn cưỡng đi lại, có một nhóm tám người họ quyết định đi đến chỗ xa hơn để thử tìm sự sống lần nữa,bởi nấm họ không dám ăn chỉ dám ăn rêu trong khu vực xung quanh vùng sương mù sau khi họ tỉnh lại. Hậu quả của việc ăn rêu sau vài ngày đã dẫn đến những cái chết thương tâm. Tám người chia làm hai nhóm một nhóm đi về bên trái một nhóm đi về bên phải. Nhóm bên trái có Trung mười chín tuổi, Can hai mươi ba tuổi, Yến mười sáu tuổi, Bảo hai mươi tuổi. Nhóm bên phải có Tiến mười lăm tuổi, Khoa hai mươi lăm, Bình mười tám tuổi và Kiên mười bốn tuổi. Tám người này đã tạo ra một trang sử mới cho con người trên Địa Lan, những người tiên phong cứu rỗi sự sống tạo dựng xã hội và phát triển cho nơi sống mới.
Hai nhóm tiến vào khu rừng trước mặt trước khi đi không khỏi quay đầu lại nhìn nhau, trong đôi mắt những người trẻ tuổi này chỉ còn lại sự quyết tâm cảm tử. Tám con người không ai quen biết nhau nhưng trong lòng đều chung một ý chí ngồi chờ cũng chết thà chết có ý nghĩa. Khi nhìn thấy Trung đứng lên đi về khu rừng thì lần lượt họ cũng đi theo, thấy vậy Trung mới nói ai muốn mạo hiểm thì đi theo còn không thì cứ chờ chết ở đây, sau đó chỉ có tám người họ và chia hai nhóm để đi. Sau mười phút khi tiến vào khu rừng sắc mặt ai cũng trắng bệt trên trán mồ hôi rịn ra chảy thành giọt đọng dưới cằm còn lưng áo thì ướt đẫm, chỉ mới mười phút đi bộ mà toàn bộ sức lực còn sót lại cũng đã bị vắt kiệt và đôi chân như đeo chì không nhấc nổi. Nhóm của Trung đi về bên trái khu vực này đặc biệt nhiều nấm, loại nấm có đầu như một cái vỏ ốc kèm theo một đường vân màu vàng đầu nấm to gấp đôi thân nấm, còn thân nấm chỉ cao đến gối người lớn đây là nấm ốc. Nấm ốc có nhiều loại dựa vào màu sắc của đường vân trên đầu nấm để phân loại. Nấm vân vàng được gọi là nấm ốc vàng, nấm vân xanh gọi là nấm ốc xanh.... Theo kinh nghiệm đã được học từ sinh học lúc Trái Đất chưa bị phá hủy thì trong rừng những thứ càng đẹp càng rực rỡ thì càng nguy hiểm nên cả nhóm không ai dám đụng đến nấm ốc. Cố gắng đi thêm năm phút thì Yến cô gái duy nhất trong nhóm bên trái cũng như trong số tám người đã không chịu nổi. Trước mắt mơ hồ quang cảnh mờ đi cô ngất xỉu ngay sau đó, ba người đỡ Yến đặt xuống bên cạnh một cây nấm cao khoảng hai mét. Thân cây nấm đặc biệt to đường kính thân cây nấm phải đến hơn ba mét, đầu nấm không nhọn mà hình vòm từ dưới cây nấm nhìn lên thì mép của đầu nấm xòe tự như những cánh hoa. Sau này nấm này được sử dụng để làm nhà ở nên gọi là nấm Tổ. Tuổi nấm Tổ dựa vào số cánh hình thành từ đầu nấm, còn nấm ốc dựa vào số đường vân.
-Mấy người còn đi tiếp được không?
Trung dựa vào cây nấm Tổ mắt nhắm lại cất tiếng hỏi hai người còn lại, Can và Bảo sau khi đỡ Yến thì ngồi bệt trên mặt đất tay chân đang phát run vì cơn đói. Can nắm chặt hai tay dùng sức hít một hơi thật sâu.
- Đi.
Bảo cũng gật đầu rồi ánh mắt nhìn sang Yến.
- Em ấy là con gái mà cũng cố gắng đi tới đây chúng ta là con trai dù có gục ngã thì cũng phải đi xa hơn em ấy chứ.
Sau câu nói ấy cả ba chàng trai không ai nhìn ai nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười "phải, gục ngã thì cũng phải đi xa hơn" cả ba lại tiếp tục bước về phía trước.
Yến dựa vào nấm Tổ đôi mắt đang nhắm một bàn tay buông thõng chạm xuống đất bất chợt dưới mặt đất khẽ nhúc nhích một mầm chồi vươn lên chạm vào bàn tay Yến. Hai chiếc lá nhỏ đung đưa rồi ôm lấy ngón tay út của Yến sau đó lấy tốc độ không ngờ lớn lên thành một dây leo nhỏ quấn lấy ngón tay Yến rồi quấn dần lên bàn tay sau khi quấn lấy cổ tay thì dừng lại, hàng loạt chiếc lá lắc lư nơi thân dây leo quấn trên mu bàn tay Yến nhô lên một nụ hoa, nụ hoa lớn dần lên nở rộ một bông hoa trắng năm cánh với nhụy hoa màu vàng. Hoa nở trên tay Yến thì xung quanh nơi Yến ngồi hàng loạt nhánh dây leo dưới đất mọc lên quấn lấy Yến nâng cô lên khỏi mặt đất. Bông hoa càng lúc càng lớn khi to đến mức để Yến nằm được lên hoa thì bông hoa mới không lớn hơn nữa, bông hoa hoàn toàn nở ra những sợi nhụy hoa vươn dài quấn lấy tay chân Yến kéo cô nằm vào bông hoa. Yến vừa lúc nằm vào bông hoa thì hai mắt đang nhắm của cô chảy xuống hai hàng máu đỏ thẫm, những sợi dây leo xung quanh bao bọc lấy cô tạo thành một quả trứng to lớn...
Tiến, Khoa, Bình, Kiên. Bốn người đi về phía bên phải tình trạng của họ cũng như nhóm bên trái, ai cũng rã rời suy nhược nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời như đốt lên hi vọng sống mỏng manh. Khoa hai mươi lăm tuổi là người lớn tuổi nhất trong số tám người đang đi phía trước của nhóm.
- Anh em cố lên, hi vọng sẽ gặp được những thứ quen thuộc để có cái ăn. Như vậy mọi người mới được cứu, không cần cái ăn trước mắt có nước uống cũng tốt rồi.
Kiên là người nhỏ tuổi nhất chỉ mới mười bốn, nhưng trước đây là trẻ mồ côi tự thân độc lập còn nuôi thêm hai em nhỏ nên dù nhỏ tuổi nhưng có lối suy nghĩ chính chắn hơn lứa bạn cùng tuổi.
- Em cũng biết khá nhiều về mấy loại cây cối trong rừng, lúc trước em đi hái rau dại về lo bữa ăn cho gia đình.
- Ừ! Lúc đó toàn bộ dựa vào nhóc.
- Dạ.
Tiến dừng lại kéo vai Khoa.
- Anh Khoa khu này sao chỉ thấy dây leo rất ít nấm và rêu. Ở đây liệu kiếm được thứ gì để ăn chứ?
- Trong rừng nhiều thứ bất ngờ lắm, cứ đi đi.
Bình không chờ Khoa trả lời Tiến mà nói trước.
" mấy đứa nhóc này tinh thần tốt thật"
Trong lòng Khoa không khỏi phì cười. Đi bộ thêm gần năm trăm mét thì cả bốn đã thấm mệt Khoa ra hiệu cho cả nhóm ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trời cao trong tầm mắt chỉ có một màu xám đỏ từ khi tỉnh dậy đến nay nơi đây không hề có ánh sáng rực rỡ chỉ có sự mù mịt như những chiều chạng vạng và màn đêm đen kịt giơ tay không thấy ngón. Nhìn những thân dây leo khổng lồ xung quanh nằm chằng chịt thân dây bò uốn lượn khắp nơi đan kết vào nhau không biết dài tới nơi nào, thân dây leo khá lớn cỡ nhỏ nhất cũng bằng một vòng tay ôm của người lớn. Một chiếc lá cũng đủ che cho hai đến ba người, hình dáng màu sắc của lá cũng là một dãy màu sắc tạo nên khu rừng đa dạng sắc màu. Kiên chăm chú nhìn về một dây leo phía bên trái, dây leo có màu đỏ nhạt với những chiếc lá đặc biệt nhỏ tuy nói là nhỏ nhưng cũng cỡ hai bàn tay người lớn nếu so với những chiếc lá của những dây leo khác thì nó quá nhỏ. Thân dây leo có những nấc tròn được chia đều như những đốt tre mỗi đốt dài bằng một cánh tay, dây leo này được con người gọi là sợi đỏ. Bên cạnh Bình chỉ về một phía.
- Mọi người nhìn dây leo kia đi nó có quả kìa, dây leo màu xanh đậm lá như lá liễu kết thành chùm bên trong có quả.
- Để em leo lên hái xuống coi sao.
Tiến đứng lên nói với ba người rồi tiến đến dây leo màu xanh mà Bình chỉ. Đến gần dây leo này không biết gốc của nó ở đâu nhưng có một phần dây leo đang quấn lấy một dây leo khác, lá như lá liễu có một chùm quả nằm sát nách lá mỗi quả to bằng bóng tennis có màu vàng nhạt một số vàng đậm. Tiến vươn tay nắm lấy cuốn một chiếc lá to bằng cổ tay bắt đầu leo lên, chùm quả cách Tiến hơn hai mét.
- Bây giờ ai ăn trước?
Tiến sau khi hái quả quay lại đặt quả trước mặt ba người khẽ hỏi.
- Để anh ăn.
- Anh Khoa...?
- Để anh thử trước, dù sao trong nhóm anh cũng lớn nhất sống lâu hơn mấy đứa biết đời nhiều hơn mặc dù so với mấy ông chú bà thím thì tuổi đời anh chả là cái đinh gì. Mấy đứa đừng trưng cái mặt như vậy nhìn anh, ăn trước nếu là đồ ngon anh mày cũng là thằng hời được no trước ha ha ha..
- Nếu không ăn được thì..
Bình ngập ngừng.
- Phải có người thử chứ cứ coi như anh làm chuột lần này đi, không may thì mấy đứa phải cố gắng lấy phần may mắn của anh cho lần sau.
- ...
Tiến, Bình, Kiên đều hiểu bây giờ chỉ dựa vào số trời mà thôi. Nếu Khoa không sao thì coi như cứu vớt cho hàng ngàn người bên kia, nếu không may thì ba người còn lại sẽ tiến lên đặt cược mạng sống cho lần tiếp theo. Khoa hít một hơi thật sâu vươn tay hái một quả cầm trong tay, quả màu vàng hơi sẫm nằm gọn trong tay đưa lên gần mũi có mùi như hương cam. Thử dùng tay bóc lớp vỏ bên ngoài thì bên trong lớp vỏ là phần thịt quả màu trắng mùi thơm vị cam lan tỏa.
- Thơm nha.
Kiên không khỏi nuốt nước bọt cảm thán một câu. Khoa cười ha ha rồi đưa lên miệng cắn một miếng. Cả ba người nhìn Khoa chằm chằm cổ họng không hẹn mà nuốt ực một tiếng.
- Ừm.... vị ngọt nhẹ giòn giòn như ổi ấy, càng nhai mùi cam càng thơm hơn nha. Không có hạt, thịt trắng, giòn, vỏ vàng gọi nó là Cam Ngọc đi.
Vừa ăn Khoa vừa bình phẩm vừa tận hưởng rồi cho nó một cái tên. Ba người còn lại trong lòng không khỏi gào thét với ông anh này, bụng thì đói mà nhìn kiểu tận hưởng của ông anh thật tức nhưng đành bất lực.
- Rồi. Giờ mấy đứa chịu đói đợi kết quả đi.
Khoa nhìn mặt ba đứa em không khỏi phì cười mở lời cảnh tỉnh.
- Tụi em biết rồi.
Cả ba nhìn nhau rồi chia ra ngồi xung quanh Khoa. Khoa biết nhưng vờ như không thấy tựa lưng vào một đoạn dây leo bò dài trên mặt đất nhắm mắt lại. Thời gian chầm chậm trôi đi nhưng với cả bồn người như kiến bò chảo nóng, nhưng cũng đành bất lực. Sắc trời từ sáng rạng rỡ dần dần chuyển sang yếu ớt đi, khi chuyển dần sang chạng vạng thì chính thức vào đêm. Khoa mở mắt nhìn lên trời cao trên bầu trời không có một ngôi sao nào chỉ có những sắc màu của những dãy ánh sáng mờ nhạt trên nền trời, thu vào tầm mắt những màu sắc của thế giới này bởi không biết bản thân có được nhìn bầu trời đêm một lần nữa hay không.
- Anh thấy thế nào?
Kiên thấy Khoa ngước nhìn trời đêm biết anh vẫn tỉnh táo nên hỏi.
- Hiện tại anh vẫn thấy ổn, chưa thấy điều gì bất thường. Có lẽ nên ăn thêm chút nữa.
Kiên đưa tay mình tới trước mặt Khoa trong tay là hai quả Cam Ngọc. Khoa phì cười.
- Cái thằng này, mày biết anh sẽ làm gì hay sao mà chuẩn bị sẵn thế hả.
- Em thấy sắc mặt anh từ khi ăn xong tới giờ vẫn tốt, tính thời gian cũng phải gần ba tiếng rồi. Nếu anh không sao thì cũng nên ăn tiếp lần nữa để kiểm tra tính khả thi của lần thứ hai.
Khoa cầm lấy quả Cam Ngọc ăn lần nữa vẫn vị ngọt thanh chảy trong miệng. Trong lòng tính toán số lượng người còn sống sau đêm nay còn được bao nhiêu so với số Cam Ngọc này thì cầm cự được bao nhiêu ngày.
...
- Để em ăn thử.
Bảo vươn tay cầm lấy cây rêu trong tay Can. Can hất tay không nói một lời đưa lên miệng nhai rồi nuốt xuống.
- Anh...
Trung nắm vai Bảo kéo lại khẽ lắc đầu với Bảo rồi nói.
- Anh ở đây trông chừng anh ấy, em đi sang bên kia.
- Trời cũng tối rồi em còn đi đâu?
- Em đi tìm thêm vài thứ để thử.
Bảo gật đầu bước lại gần Can ngồi xuống. Trung lặng lẽ xoay người bước đi một mình vào nơi sâu hơn trong rừng Tảo Rêu.
- Anh thấy thế nào?
- Đợi thêm đi. Mới ăn chưa thấy tác dụng gì đâu.
Nhìn cây rêu màu xanh lá trong tay Can chỉ còn lại một chút Bảo liền nhìn qua sau lưng Can, ở đó có khá nhiều loại rêu như trong tay Can đang cầm. Thân rêu trong như cẩm thạch, lá như nan quạt bên trong chỉ có vài sợi gân bé tí. Nhìn tổng thể từ thân đến lá chỉ dài bằng hai gang tay, phần lá chiếm hai phần ba chiều dài, mỗi cây mọc thành từng bụi có khoảng sáu đến tám lá. Do nhìn thấy dấu vết bị ăn trên lá nên nhóm của họ quyết định ăn thử, Bảo có ý muốn thử trước nhưng Can không nói một lời đã ăn trước làm trong lòng Bảo không khỏi cảm phục Can.
Sắc trời mù mờ của ban đêm bao phủ xuống khu rừng, trong rừng yên tĩnh đếm nghe tiếng tim của chính mình đập. Trung đang đứng ngây người nhìn khoảng sáng trước mắt, tất cả loại nấm cao đến đầu gối người lớn toàn thân trong suốt tỏa ra ánh sáng nổi bật thắp sáng khoảng không gian khu vực này. Cây nấm thân nhỏ với chiếc vòm nấm ôm lấy thân tựa như nấm búp làm Trung không khỏi liên tưởng đến những cây đèn dầu cũ kỹ. Điều làm Trung chú ý là đã ở khu vực này được mười hai ngày nhưng lần đầu tiên phát hiện có sinh vật sống tồn tại, một con sâu cực lớn dài đến ba mét đường kính cơ thể hơn một mét nó đang bò giữa những cây nấm phát sáng cách Trung hai mươi mét.
...----☆•▪︎•☆----...
^^^♡ Hết chương 1 ♡^^^
Updated 59 Episodes
Comments
Jennifer Impas
Tác giả này quá tài năng, đọc xong muốn tìm và đọc thêm các tác phẩm khác của tác giả 😎
2024-06-03
1