Tan hoang và xơ xác, chẳng còn mang dáng vẻ uy nghiêm xinh đẹp của một ngôi trường hàng đầu thế giới nữa. Tiếng la thất thanh vang vọng khắp không gian trường, tuyệt vọng và chẳng có lối thoát...
- AAAAA, TRÁNH XA TAO RA!!! Cứu...CỨU TÔI!!! CÓ AI KHÔNG?! MAU CỨU T-
Tiếng gào thét im bặt, máu loang lổ từ chỗ kẻ vừa la, thấp thoáng sâu trong bóng tối là gương mặt biến dạng với đôi mắt trợn ngược cùng hình ảnh những con sâu đang bò lúc nhúc trong lỗ tai của người đó...
Đất đá và bụi bặm, mọi thứ diễn ra quá nhanh, cứ như một cơn gió chỉ đang đơn thuần thổi lướt, khiêu vũ trên nền trời xanh thẳm.
Trên sân thượng lúc này đang có một nhóm người gồm ba nam và hai nữ, vất vả bao nhiêu họ mới lên được tới đây để trốn cái đám hỗn tạp dưới kia. Một gã bặm trợn lên tiếng:
- Mẹ nó! Cái lũ chó má dưới kia là gì thế?!
- Thôi đi, lớn tiếng là chúng nghe được rồi lại kéo cả đám lên đây bây giờ! Trốn được tới giờ là mừng rồi đấy!
Tiếng chửi rủa dứt đi, mọi thứ trầm mặc lại. Trốn được là may, nhưng làm cách nào để thoát dứt điểm thì quả thực là một vấn đề khác. Vả lại bây giờ bọn gã còn phải vác theo hai con ả nhìn là biết thể loại con gái phiền phức và chỉ giỏi dựa dẫm, và bọn gã thì không muốn rước theo của nợ. Đương nhiên, ai thì chẳng sợ chết, đúng không?
- Rồi, hai đứa con gái tụi bây muốn gì?
- Nhìn mà còn hỏi? Đương nhiên là các anh phải bảo vệ bọn tôi rồi.
- Ê, ăn nói chua ngoa thì đừng có ra lệnh cho bọn tao! Mày không còn là cô tiểu thư kiêu kì được nuông chiều đâu.
- Con gái chân yếu tay mềm như bọn này thì làm được gì giờ?!
- Không làm gì được thì chịu chết đi!!!!
Hai bên giằng co qua lại vẫn không nhất quán được ý kiến chung, tức mình một gã tri thức lên tiếng:
- Thôi, cãi nhau thì được gì?! Muốn bọn này bảo vệ cũng được thôi, nhưng có chi phí đàng hoàng.
- Nói!
- Một đêm với bọn này, các cô sẽ an toàn cả đời.
... Kinh tởm. Đây mà là anh tài của Tương lai ư?
- Ha, tưởng gì. Được thôi, một đêm thì một đêm.
- Này, đừng có dễ dãi như vậy!!!! Mày định trao thân cho lũ này á?!
- Chứ tao còn cách nào khác đây?! Tao không thể chết ở đây!!!
- Mày đang bán rẻ danh dự của bản thân đấy!!
- Mặc kệ, muốn thì mày chết một mình đi!!!!
Hét lên một tiếng, cô ả tóc vàng xoay lưng lại định rời đi thì người bạn kia nắm tay cô ta lại, níu giữ lại tri kỷ của mình không đi theo sa đoạ. Hai cô gái cự cãi giằng giật chẳng tới đâu, cô ả tóc vàng đẩy bạn mình tới gần lan can sân thượng, vươn tay bóp cổ cô gái tội nghiệp.
Như một giọt nước tràn khỏi ly, cô ả tóc vàng đã không nương tay mà đẩy bạn mình vào vực sâu của cái chết.....
Âm thanh hỗn loạn từ bên dưới vọng thấu cả trời xanh, máu tươi bắn lên những thứ không được gọi là "con người". Nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có tiếng kêu nào phát ra từ nạn nhân xấu số. Có thể nó đã bị một con quái vật to lớn hơn chèn ép rồi cũng nên.
Thiếu nữ từ trên tầng thượng ngẩn ngơ nhìn bạn mình bị xâu xé thành đống thịt vụn phía dưới, giơ hai tay lên run rẩy nhìn. Cô ta... giết bạn mình xuống rồi? Không...không phải cô ta...là nhỏ đó tự té...không phải cô ta... Ả vô tội mà, đúng không?
- Không phải tao, là do mày muốn triệt đường sống của tao n-nên tạo m-mới phải l-làm vậy. Đúng rồi, là do mày, lỗi do mày mà ra!
Điên rồi. Lợi ích cá nhân khiến cô ả điên rồi.
Cô gái chạy lại lôi kéo bọn con trai chạy trốn bằng cầu thang công nhân, điểm đến kế tiếp chính là Nhà Thi Đấu Tổng Hợp.
Tại phòng học của khu Silfoar*, một nhóm con trai gồm bảy người đang trú ẩn. Bóng dáng của những sinh vật quái dị lấp ló ngoài cửa và đang rình mò con mồi cho bữa ăn kế tiếp. Tiếng thì thầm ở trong vang lên thật nhỏ:
- Giờ làm gì đây? Cứ trốn mãi thì được gì?
Một kẻ nghiến răng khó chịu:
- Lại cùng một câu hỏi! Thì tìm một đứa thế mạng thôi, tụi bây chần chừ làm gì?
Chà, sáng kiến không tệ... Nhỉ?
- Mẹ thằng chó, mày đừng có khùng! Mày muốn đẩy bạn bè vào chỗ chết à?!
- Tao đâu có nói đó là bọn mày, thằng dư thịt dư mỡ kia chúng mày bỏ đi đâu?
Lời vừa dứt, bạn bè của gã ngẩn ngơ giây lát, ánh nhìn chuyển dạng nham hiểm, chúng nhìn về phía cậu thiếu niên quá khổ đang run rẩy ở một góc, mồ hôi như suối tuôn trào không ngớt, nước mắt dâng đầm đìa, con ngươi đáng thương ánh lên sự cầu xin bất lực.
- Coi nào, sao lại làm vẻ mặt đó? Mày cũng chỉ là một con heo vô dụng, vậy thì sống làm chi cho chật đất? Chi bằng thế mạng cho bọn tao, coi như vinh dự của mày.
Không, chúng mày sai rồi! Quyền sống là của mọi người, mỗi con người chỉ có một mạng để trân quý như nhau. Chúng mày không thể triệt đường sống của kẻ khác vì ngứa mắt, vì chúng bây không phải thánh thần hay thứ gì quyền năng mà được quyền gắn cho bản thân cái danh "Kẻ đáng để mọi người hi sinh thay".
Nhưng đáng tiếc, những lời này kẻ cần nghe thì lại chẳng thể, kẻ muốn thốt lại chẳng thể giải bày.
Thực tại...lúc nào cũng đáng sợ như vậy...
Đợi bọn đứng trước cửa rời đi, mấy tên lặng lẽ hết mức, tiến lại gần lôi cậu bạn kia ra ngoài cửa. Cậu ta giãy dụa, chống cự quyết liệt. Một kẻ vì quá bực mình trước thái độ ấy mà thẳng tay vả gãy hàm của cậu, gằn giọng đe doạ:
- Cút ra ngoài!
- Mẹ cái thằng... Đúng là heo!
"Rầm!". Tiếng động lớn vang thật to trong không gian thinh lặng, thu hút ánh nhìn của lũ dị biến về phía cậu bạn đang chật vật đứng dậy. Trong một khắc, cậu giao nhau với những chẳng đôi mắt còn nguyên vẹn kia, cậu biết...Mình tiêu rồi.....
Ục ạch chạy thật nhanh, nước mắt rơi xuống đầy bất lực. Cậu biết rõ ước nguyện lớn nhất hiện giờ là cậu chưa muốn chết, mẹ của cậu...vẫn còn ở nhà đợi cậu về....
Tiếng thét hoà lẫn với tiếng xé thịt, đau đớn quá...
- ARGHHHHHHHHH!!! LŨ KH-KHỐN, CHÚNG MÀY S-
Tiếng thét nín bặt, cái chết không đáng có ấy lại là niềm vui của lũ đang khúc khích cười đằng xa... Đôi khi ta thấy rằng, quái vật thì dường như cũng không đáng sợ cho lắm.
- Tạm biệt. Hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, Heo Con.
\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=
*Silfoar: Khu vực dành cho học sinh trung bình.
Updated 37 Episodes
Comments
Kakashi Hatake
Mình không tin được rằng mình đã tìm thấy truyện hay như thế này. Tác giả làm việc rất chăm chỉ và thành quả của bạn đúng là ấn tượng.
2024-08-21
1