Những Kẻ Hoang Tưởng
Trần Nhật Mai cảm thấy gần đây chồng mình có điều gì đó rất lạ, anh hay lén lút giấu cô làm gì đó. Khi Trần Nhật Mai hỏi thì anh luôn lảng sang một việc khác. Cô chắc chắn rằng chồng mình đang có vấn đề.
Chồng của cô tên là La Tuấn, một giám đốc thành đạt tại công ty phần mềm nổi tiếng ở thành phố Hắc Vân. Hai người họ gặp nhau tại trường đại học, kết hôn sau khi tốt nghiệp ba năm. Năm nay là năm thứ năm của cuộc hôn nhân giữa họ.
Trong khi La Tuấn đang vô cùng thành công trong sự nghiệp mặc dù tuổi còn rất trẻ thì Trần Nhật Mai lại không gặp may mắn trong sự nghiệp và đang làm nghề bán hàng online. Cô đôi khi tự ti thấy mình không xứng với chồng nên cô mắc phải chứng ghen tuông khá nặng. Chỉ cần một cô gái đến gần La Tuấn là cô đã sợ đánh mất anh, cô sợ rằng anh sẽ bỏ cô để đến với một cô gái khác xứng đáng hơn.
La Tuấn cũng biết cô có tính hay ghen nên luôn hạn chế tiếp xúc với nữ giới. Đồng thời anh cũng luôn khuyên cô hãy tự tin vào bản thân mình. Anh bảo giá trị của con người không nằm ở sự nghiệp, dù cô có làm gì thì anh vẫn luôn yêu cô.
Những sự động viên của La Tuấn chưa bao giờ khiến cô khá hơn. Đến hiện tại họ vẫn chưa có con cũng do sự tự ti này của Trần Nhật Mai, cô cho rằng nếu sau này La Tuấn bỏ cô thì sẽ rất tội cho đứa con. Mặc dù anh không tán thành suy nghĩ này nhưng vẫn chấp nhận việc chưa có con đến khi nào Trần Nhật Mai sẵn sàng.
Việc La Tuấn đối tốt với cô là không có gì để bàn cãi, nhưng Trần Nhật Mai vẫn lo lắng rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài, trong thâm tâm anh vẫn có những ý định phản bội.
Gần đây, với việc La Tuấn giấu giếm cô điều gì đó làm cô cứ suy nghĩ mãi không thôi. Cô rất hiểu anh, thời gian qua dù Trần Nhật Mai lo sợ nhưng cô có thể chắc rằng La Tuấn chưa bao giờ lừa dối cô. Và bây giờ cô cũng có thể khẳng định La Tuấn đang không thành thật với cô, đơn giản là do trực giác và sự thấu hiểu của cô dành cho anh.
“Hôm nay anh đi đâu mà về muộn hơn mọi khi thế?” Trần Nhật Mai hỏi khi thấy La Tuấn về nhà muộn hơn mọi khi tận hai mươi phút. Con đường anh về nhà chưa bao giờ tắc đường, và cô cũng không nghĩ ở công ty có việc gấp cần anh ở lại.
“Trên đường về nhà anh có thấy một vụ đánh nhau nên có dừng xe lại để xem. Có lẽ tin tức sẽ sớm đưa tin thôi, họ đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, máu me đầm đìa trông ghê lắm.” La Tuấn đáp, Trần Nhật Mai khẳng định đây là lời nói dối.
Trước đến nay, La Tuấn không phải kiểu người tò mò mà dừng xe lại xem một vụ đánh nhau. Cô tự hỏi anh đã đi đâu? Cô chỉ có thể khẳng định anh đang nói dối chứ không đoán ra được sự thật.
La Tuấn mỉm cười với cô, có lẽ anh nghĩ cô tin vào lời của mình. Trần Nhật Mai không có ý tra hỏi, cô biết anh sẽ cố chối đến cùng. Một người ngu ngốc như cô không có khả năng đối đáp lại một người thông minh tài giỏi như anh. Đó là những gì mà Trần Nhật Mai nghĩ.
Cô thật sự muốn biết La Tuấn đang nghĩ gì, chỉ như vậy cô mới có thể an lòng. Nếu anh vẫn nghĩ anh yêu cô thì thật tuyệt vời, nhưng nếu anh nghĩ rằng cô thật tệ hại và muốn chia tay thì cô cũng đành chấp nhận sự thật.
Tối đó, cô trằn trọc không ngủ được. Cô cứ nghĩ về việc mà La Tuấn đã giấu cô. Đó có thể là một cô tình nhân bí mật chăng? Hay là anh đi đến những khu phố đèn đỏ để tìm thú vui? Trần Nhật Mai muốn biết, rất muốn biết nhưng không thể hỏi trực tiếp anh. Cô ước gì mình có khả năng nghe thấy tiếng lòng giống như trong các bộ tiểu thuyết ngôn tình thường đọc.
Trần Nhật Mai thiếp đi từ lúc nào không rõ. Cô giật mình tỉnh dậy và nhận ra đã hơn bảy giờ.
“Ôi không, mình dậy muộn quá, không kịp nấu bữa sáng cho La Tuấn.” Trần Nhật Mai vội vã chạy xuống nhà bếp.
Lúc này, La Tuấn đã làm xong bữa sáng và mỉm cười với cô “Em ngủ ngon quá anh không nỡ gọi dậy. Lâu rồi anh chưa trổ tài nấu nướng, em đừng chê nhé.”
“Em xin lỗi, anh đã làm việc vất vả mà còn phải đi nấu bữa sáng cho em nữa.” Cô tỏ ra hối lỗi, đối với cô, một sai lầm nhỏ cũng trở thành một tội lỗi khủng khiếp.
“Em đừng nói vậy, anh cũng muốn thỉnh thoảng vào bếp thế này.” La Tuấn đáp lại dịu dàng.
/Con đàn bà lười biếng này cũng ý thức được việc đó sao?/ Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên. Dù cách nói chuyện rất khác nhưng đó đúng là giọng La Tuấn. Cô chắc rằng lúc nãy anh không hề mở miệng.
“Em sao thế, lại đây ngồi ăn cùng anh nào.” La Tuấn nói.
/Thật phiền phức, lúc nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo/ Giọng nói đó lại vang lên.
Một lần nữa cô khẳng định La Tuấn không hề mở miệng ra nói chuyện. Phải chăng đúng là cô đã nghe được tiếng lòng của anh?
Updated 20 Episodes
Comments