Tân Lang Của Ta Là Quỷ Vương
Tân Lang của ta là Quỷ Vương
#C1
Bầu trời hôm nay trở nên u ám buồn bã, giống như tâm trạng của Đằng gia bây giờ. Phía bên dưới là khu mộ gia tộc của Đằng gia, người nhà đang khóc lên khóc xuống vì một lúc mất cả gia đình nhà anh cả. Không biết họ đã thù hằn với ai mà bị hạ độc chết cả nhà, ai cũng khóc thang ai oán, đẫm một màu tang tóc. Năm chiếc hòm đều đặn được thả xuống sâu ba tấc đất, người em thứ ôm tấm di ảnh của anh mình phủ phục xuống đất kêu gào, hẳn tình cảm của họ rất thắm thiết nên ông ấy mới đau khổ như vậy:
-- Anh cả ơi... cả nhà anh ra đi thanh thản, em nhất định sẽ tìm được kẻ hại anh... nhà anh chết thảm quá mà....
Bỗng dưng bầu trời lại nổi lên nhiều tia sét, đánh cháy cả cây khô gần đó. Người em lại tiếp tục khóc than
-- Trời ơi, ông cũng phẫn nộ cho gia đình anh tôi sao... thật oan uổng quá mà.
Từng nhác xẻng cát bắt đầu đổ xuống từng nắp hòm, 1 nhát... 2 nhát...
Bộp... bộp...
Tiếng vọng nhỏ lắm, nên trong lúc hỗn loạn này không ai nghe thấy hết.
Bộp... Bộp... Bộp....
Tiếng đập bắt đầu dồn dập, cát trên nắp hòm theo tiếng đập cũng rung chuyển. Người lấp cát nhìn thấy liền đi lùi, dừng việc lấp cát lại, lấy tay chỉ chỏ bằng giọng lắp bắp xuống hòm:
-- Có... có ma... có ma...
Ai nấy đều tập trung vào người lấp cát, bọn họ đều đổ dồn lại xem. Vợ kế của người em trai dửng dưng:
-- Làm sao mà có ma ban ngày được, vô lý, hay mày hoa mắt?
Bộp... bộp... bộp...
Nắp hòm bị đập nát bay tung toé lên trời, văng cả vào những người đi đưa tang. Người nằm trong hòm bật dậy, sắc diện hồng hào tươi tỉnh, không giống như người bị trúng độc chết cách đây ba hôm và liền lên tiếng:
-- Ta còn chưa chết, các người đã vội chôn?
Ai cũng sợ hãi la hét, người thì cúi đầu tạ lạy, gia đình nhà người em bủn rủn tay chân. Giọng lắp bắp:
-- Cháu.. cháu vẫn còn sống, Đằng Hiểu Nghiêm?
Một cú nhảy, anh ta đã nhảy khỏi cái hòm và đứng sừng sững trên mặt đất thật uy dũng, xé bỏ bộ đồ tan rồi trả lời:
-- Thế này có giống là đã chết không? Mọi người cứ tiếp tục, ta về trước.
Anh ta bước đi dưới sự ngạc nhiên và kinh sợ của mọi người. Chẳng ai hiểu được một con người đã ngưng thở 7 ngày có thể sống lại như chưa có chuyện gì.
Sau đó ai cũng đồn đoán, nhị thiếu gia của Đằng gia bị ma quỷ mượn xác và nhiều câu chuyện được thêu dệt.
[...]
Ba năm sau...
-- Lấy anh ta? Tại sao lại là con?
Tôi nhất mực từ chối khi ba dượng và mẹ ruột ngỏ ý gả chồng cho,thôn làng nơi tôi ở con gái 18 tuổi đều phải lấy chồng cả rồi. Mẹ tôi vừa cắn hạt dưa vừa chỉ chỏ vào tôi:
-- Ây dà, lấy chồng thì lấy ai lại không được, miễn sao nhà người ta có tiền thì mày lại mặc sức sung sướng.
-- Nhưng ai cũng bảo anh ta là cái xác thôi, hồn đã bị quỷ bắt mất rồi.
-- Thế thì lại càng khoẻ, khỏi phải hầu hạ còn gì?
-- Nhưng... nhưng con không yêu anh ta.
Mẹ tôi nhổ phẹt một bãi nước bọt xuống nền, môi bĩu lên đầy chế giễu:
-- Yêu với chả đương, tao với bố ruột mày có yêu nhau đâu, cũng lòi ra 3 con vịt trời chúng mày. Rồi thì sao, ông ấy cũng bỏ tao đi kiếm con đĩ làng bên. Mày xem có tin vào tình yêu nữa không?
-- Nhưng.. con...
-- Thế mày có muốn em mày không đi bóc ngô thuê cho người ta không, hay cả bản thân mày muốn suốt đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời?
Tôi bĩu môi, giọng phụng phịu:
-- Thế sao mẹ và dượng không làm, suốt ngày bài bạc, mạc chược.
Mẹ tôi cốc ngay lên đầu tôi 1 cái đau điếng:
-- Thì chúng mày là con cái phải có trách nhiệm phụng dưỡng mẹ mày chứ, chúng mày có sức lao động làm gì mà bắt bà già này làm. Tao có bỏ đói chúng mày ngày nào không, chúng mày làm việc chân tay xong việc về còn được nghĩ ngơi. Tụi tao thì phải vận động hết cả đầu óc lẫn chân tay mới thắng được bạc, thế ai vất vả hơn hả?
Tôi chỉ biết im lặng, đưa tay lên xoa xoa lấy đầu. Đúng thật, ba mẹ sinh con thì con cái phải có trách nhiệm làm việc phụng dưỡng bố mẹ tuổi già, bởi chữ hiếu nặng tựa thái sơn.
Sau khi xả đống hạt dưa dầy dưới nền, mẹ tôi đứng lên phủi phủi quần áo rồi cùng ba dượng chuẩn bị đi ra ngoài:
-- Nói rồi đó, chuẩn bị tinh thần đi, tao sang nói chuyện với người ta.
-- Mẹ à, có thể gã con đi nơi khác được không? Hay mẹ muốn con giống những cô dâu trước đó, đều biến mất một cách kỳ lạ sao?
Mẹ tôi cáu lên, quát tôi xa xả:
-- Thế mày có nhìn thấy những gì họ mang về sau cái đám cưới đó không? Mày có thấy gia đình bọn họ đều phất lên có của ăn của để không? Biến mất gì kệ họ, không thấy tức là tin đồn. Mau nấu cơm đi, tao về muộn.
Mẹ tôi khoác vào tay ba dượng, cười tươi rồi cùng nhau bước ra khỏi nhà, tôi cũng ngao ngán lắc đầu, hôm nào cũng đi đánh bài đến tận gần sáng.
Nhà tôi thuộc vùng quê nghèo , nhà cửa đây tuy có nhiều nhưng ruộng lúa, đất hoang lại nhiều hơn nhà. Ngày xưa tôi cũng được học cái chữ, nhưng từ lúc ba đi theo người đàn bà khác thì mẹ không cho tôi học nữa. Bắt ở nhà làm lao động chính, mấy đứa em tôi lại càng không được đi học, tôi biết bao nhiêu cái chữ đều mang ra dạy cho chúng nó.
Hôm nay, trước khi mẹ và ba dượng tôi đi đánh bài, đã rẽ qua nhà bà Vương - bà mai mát tay nhất ở đây. Đứng ngoài hàng rào bằng tre nứa, mẹ tôi gọi với vào:
-- Bà Vương ơi, bà có nhà không đó?
Một người phụ nữ dáng dấp hơi tròn đon đả chạy ra mở cửa:
-- Bà Lạc đến rồi à, mau mau vào nhà ngồi nói chuyện.
-- Được, được.
Mẹ tôi liếc ba dượng rồi nói với ông ấy:
-- Ông sang chỗ đánh bài trước đi, tôi nói chuyện với bà Vương một lát rồi qua sau.
-- Tôi cũng muốn nghe.
-- có gì mà nghe... mau đi đi.
Vì ba dượng tôi phụ thuộc kinh tế vào mẹ tôi nên ông ấy cũng khá nghe lời. Ông ấy đi rồi, mẹ tôi theo chân bà Vương vào trong nhà, rồi lại ngồi nói chuyện với nhau trên bộ bàn ghế nhỏ:
-- Sao rồi, ý con bé thế nào?
Mẹ tôi đưa tay nắm lấy một nắm hạt dưa trên cái dĩa nhỏ trên bàn, vừa cắn vừa xả xuống nền, vui vẻ trả lời:
-- Tất nhiên là nó đồng ý ngay, con tôi nó có hiếu lắm đó. Mà nhà đó cho được bao nhiêu?
-- 100 cây vàng, ba mảnh ruộng lớn, trâu bò dê ngựa, mỗi loại 20 con, nha hoàn 10 đứa.
Mẹ tôi sững sờ, nhà gì mà giàu khiếp thế không biết, với số tiền đó bà có ăn chơi 3 đời cũng không hết, tha hồ ăn sung mặc sướng đừng trên đầu thiên hạ. Mất một đứa sẽ còn 2 đứa khác, bà có đến tận 3 đứa con gái cơ mà, mẹ cô lập tức đồng ý:
-- Gã ngay, bao giờ đón dâu.
-- Cái đó để tôi nói lại với người ta, cũng may con bé bà có sanh thần bát tự hợp với nhị thiếu gia nhà đó.
-- Ui chà, hợp thì được cái gì, thằng đó là phế nhân thì mong muốn gì được. Cũng may mà có được số vốn lớn, bà thông báo cho nhà ấy đi nhé, lần này tôi giết gà vịt khao làng ăn nhậu 3 ngày.
-- Được, được, để tôi báo người ta.
-- Vậy tôi về đây.
-- Bà Lạc về cẩn thận.
Mẹ tôi đi rồi, bà Vương liền tắt nụ cười trên môi, bà Vương không thích mẹ tôi bởi cái nết phụ nữ của mẹ tôi khá tệ, sơ sơ đến cái tật ăn hạt dưa ở đâu xả rác ở đó. Nhưng cũng nhờ mẹ tôi ''bán con'' mà bà Vương có hẳn 20 cây vàng còn gì, lần đầu tiên bà Vương trúng mối lớn như thế.
[...]
Hôm nay bên nhà trai sẽ sang rước dâu, mẹ tôi đã nhận sính lễ của nhà trai cách đây mấy hôm. Nên mẹ đã đãi tiệc khao cả làng từ sáng, nhà tôi rất đông vui nhộn nhịp, ai nấy cũng đều ăn thật no, uống thật say, nào ai biết đến cái người chuẩn bị được gã vào nhà giàu đang buồn thúi ruột đây.
Nhà trai rước dâu cái giờ độc lạ ghê - 10h đêm, vì chưa phải chuẩn bị gì nên tôi vẫn thoải mái ra vào, buồn và ồn quá nên tôi ra trước nhà ngồi nhìn cánh đồng lúa thơm nghi ngút. Không biết bao giờ tôi mới lại được về quê cấy lúa đây, rồi liệu có về được thì có cấy được lúa không.
Phía xa có ông cụ từ đâu đi đến, ăn mặc rách rưới đi lại chỗ tôi, tay ông run run chìa cái tô bể về phía tôi:
-- Tôi đói... cô cho con xin miếng ăn...
Tôi liền đứng lên rồi nói với ông cụ:
-- Cụ ngồi đây đi, hôm nay nhà con đầy đồ ăn, để con lấy cho cụ.
Tôi đỡ ông cụ lụm khụm ngồi xuống, rồi đi vào nhà, mang ra cho ông ấy một tô đồ ăn, cùng nước uống, không quên mang theo 1 xâu bánh và 1 xâu tiền:
-- Ông ăn đi, cái này ông mang đi đường nhé.
-- Cảm ơn cô, cô tốt quá, sau này cô nhất định sẽ hạnh phúc.
Tôi nhìn ông cụ phì cười:
-- Cháu chỉ mong có thể bình an ra khỏi nhà đó thôi.
Tôi ngồi chơi nói chuyện với ông cụ một lúc rồi ông cụ đi, còn tôi trở vô nhà, kiếm cái gì ăn thật ngon coi như bữa ăn cuối còn còn ''đi lấy chồng''.
Đúng 10 giờ đêm, kiệu hoa 8 người khiêng đã xuất hiện trước cổng nhà tôi, bà Vương cũng đã đến để rước dâu. Tôi mặc hỷ phục đỏ của cô dâu, khăn đỏ trùm đầu, đôi hài thêu phượng cũng màu đỏ, và được rước vào kiệu. Đám cưới mà nhìn không khác gì cái đám tang, rước dâu thì đi cái giờ không có ánh sáng mặt trời, không có kèn nhạc hay pháo nổ.Đổi
lại là tiếng ếch nhái rền vang,tiếng bước chân nện đều đều trên nền đất lạnh lẽo, tiếng gió thổi vi vu nghe đến rợn người. Và đặc biệt không được người thân tiễn đi về " nhà chồng". Nhưng những thứ đó là tôi cảm nhận, chứ thực tế chúng tôi không thấy chính là một đám vong hồn đi phía sau kiệu dâu của tôi, giống như là đang hộ tống vậy.
Họ đi cũng khá lâu, hơn cả 1 giờ mới đến nơi thì phải, tôi đoán thế, đi thêm một lúc bà Vương lên tiếng:
-- Cô dâu đã đến.
Tôi nghĩ chắc đã đến nhà trai rồi nên bà Vương thông báo cho họ biết, ở đây cũng không có một cái gì cho ra không khí đám cưới cả, nếu bà Vương không thông báo chắc cũng không ai biết đến sự có mặt của tôi. Bà Vương mở cái rèm của kiệu, đưa bàn tay vào rồi cười nói vui vẻ:
-- Tân nương, nắm tay tôi nào.
Tôi đưa tay nắm lấy tay bà Vương rồi đi ra ngoài, cái mạng che mặt cũng mỏng, tôi cũng nhìn thấy sơ sơ. Đó là một căn nhà khá lớn, chắc đây là gian thờ tự và là phòng khách, xung quanh cũng dán giấy hỉ màu đỏ, có một người phụ còn rất trẻ, chắc lớn hơn cô khoảng độ 5 hay 6 tuổi gì đó, mang bộ váy áo
lụa đắt tiền đang ngồi trên bộ ghế cao. Ghế bên kia cũng có một người đàn ông chạc tuổi mẹ tôi.
Tôi được đưa vào trong cái nơi gọi là lễ đường, đứng chơ vơ ở đó, cũng may có và Vương bên cạnh nên cũng bớt lo lắng. Người phụ nữ ngồi trên cao kia mới nói giọng trịch thượng:
-- Nhị thiếu gia tỉnh chưa?
Một con bé nha hoàn kính cẩn trình báo:
-- Thưa phu nhân chưa ạ.
-- Được rồi, làm lễ đi.
Người nam đứng bên cạnh cặp vợ chồng kia được đeo cái băng đỏ kết hoa rồi đứng ngay bên cạnh cô. Đây là chồng tôi chăng, hay là ai? Người phụ nữ được gọi là phu nhân lên tiếng:
-- Đằng Hiểu Nghiêm chưa tỉnh, Đằng Minh Tài con thay thế làm lễ cho anh nhé.
Người thanh niên bên cạnh cười nói xuề xoà, thì ra anh ta là con của vợ chồng đó, còn "chồng" tôi là nhị thiếu gia của nhà này:
-- Vâng, mẹ ạ, dù sao việc này con cũng làm quen mấy năm nay rồi.
Nghi lễ được bắt đầu, có một người đàn ông có vẻ đứng tuổi đứng sau lưng chúng tôi lên tiếng:
-- Nhất bái thiên địa.
-- Nhị bái cao đường.
-- Phu thê giao bái. Xong lễ... đưa vào động phòng.
Bà Vương theo chân nha hoàn dìu tôi đi, khi quay lưng đi tôi thấy những người hầu khác đều gỡ hết giấy hỉ, nến long phụng đỏ trên bàn thờ cũng dập tắt. Họ dọn dẹp sạch sẽ như chưa từng có đám cưới nào xảy ra vậy, vì sao họ làm như thế, vì họ khinh tôi nghèo, hay khinh tôi là đứa con dâu được họ mua về?
Sau khi đi hết dãy hành lang, đi ra phía sau một lúc thì cũng đến một căn phòng cần đến, nha hoàn lúc nãy đẩy cửa để bà Vương dẫn tôi vào trong. Càng đi đến gần cái giường thì tôi thấy thấp thoáng bóng dáng của người nam đang nằm, anh ta cũng mặc hỉ phục. Tôi đoán chắc đây là người chồng trong lời đồn của tôi đây rồi Đằng Hiểu Nghiêm , bà Vương để tôi ngồi xuống giường, gỡ mạng che mặt của tôi xuống, sau đó tháo hết cài trên tóc tôi ra. Mở cái hộp bên cạnh lấy ra một cây lược ngà chải lên tóc tôi, và đọc một câu vè:
-- Một chải phu thê thuận hoà.
Hai chải sinh con đàn cháu đống.
Ba chải sống đến răng long đầu bạc...Xong rồi nhị thiếu phu nhân đi ngủ đi.
Tôi sợ quá, nắm lấy tay bà Vương:
-- Khoan, bà... bà cũng ở lại đây được không?
-- Tôi không được phép.
Bà Vương nhanh chóng lui ra, giờ tuy đã khá trễ nhưng tôi không tài nào ngủ được, cảm giác lo sợ xâm chiếm lấy tôi, tôi nhìn sang người đàn ông nằm bất động. Anh ta khá là đẹp trai, ngũ quan tinh xảo đầy sức quyến rũ, nhưng sắc diện nhợt nhạt xanh xao như người đã chết. Tôi leo xuống giường, đi lại chỗ cửa định mở cửa để trốn ra ngoài, chứ ở đây ai dám ngủ, kiểm tra cửa sổ cho đến cửa chính tất cả đều bị khoá. Tôi biết số phận của tôi rồi, tôi thở dài và quay người lại, hoảng hồn hét lên, chân đi lùi sát cửa:
-- Aaaa.....
Hiểu Nghiêm dậy từ lúc nào, anh ta đã nhìn sau lưng tôi như thế từ lúc nào. Dáng ngồi rất uy dũng không có vẻ gì yếu đuối, anh ta nhìn tôi nhếch miệng cười rồi cất lên giọng nói rất có uy lực:
-- Thấy chồng chứ có phải thấy ma đâu mà hoảng loạn?
-- Anh... anh làm tôi giật hết cả mình, anh... anh đang ngủ mà?
Hiểu Nghiêm đứng lên vươn đôi vai săn chắc uốn éo cho giãn gân giãn cốt rồi tiến lại chỗ tôi, sợ quá tôi co người lại nắm chặt lấy cổ áo. Hai cánh tay dài chống lên cánh cửa, cả cơ thể tôi lọt thõm vào giữa, sắc diện con người có thể thay đổi nhanh đến vậy sao, lúc nãy tái xanh giờ lại rất hồng hào đầy sức sống. Gương mặt ấy áp sát mặt tôi, hai má tôi nóng hổi bừng bừng, anh ta lại nhếch mép cười, biết là cười đểu mà đẹp trai quá đi mất, buông lời trêu ghẹo giống như tôi và anh ấy thân thiết lắm:
-- Tôi phải dậy để còn mà... động phòng với cô chứ. Chẳng phải nay đêm tân hôn sao?
Tôi cố nuốt nước miếng rồi cự cãi:
-- Động... Động phòng khi nào không được, khuya rồi anh nên... ngủ sớm đi cho có sức khoẻ...
-- Tôi đây hiện đang rất khoẻ.
Hiểu Nghiêm, nắm một bên áo tôi kéo xuống, để lộ ra cái cổ trắng ngần, bờ vai thon thả. Tôi rất muốn chống cự nhưng như có ma thuật gì khiến tôi không thể động đậy. Hiểu Nghiêm đưa sát miệng vào cổ tôi khẽ cất lời:
-- Gái đồng trinh.. thơm thật... mùi máu rất ngon... ta đợi giây phút này lâu rồi đó...
Cái miệng quyến rũ mở ra, đôi răng nhanh cũng hiện ra rõ rệt, ánh mắt giống người thường cũng chuyển sang màu đỏ, đặc biệt giữa trán hiện lên cái ấn, không biết là phong ấn cái gì. Cái miệng ấy cứ đưa sát vào cổ tôi định cắn phập một cái thì như có luồng khí nào đó đẩy anh ta ra, tôi cũng đã cử động được. Hiểu Nghiêm chửi đổng:
-- Chết tiệt.... đến giờ vẫn không được.. thật là chết tiệt mà.
Tôi kéo lại áo rồi vẫn đứng yên đó, anh ta lại đi lại giường nằm, dáng vẻ đầy bực tức. Một lúc sau khi tôi thấy Hiểu Nghiêm nằm im tôi mới dám mon men đi lại kiểm tra. Khuôn mặt lại tái nhợt như lúc ban đầu, tôi khẽ lay:
-- Này.. này...
Nhưng Hiểu Nghiêm vẫn nằm im, con người này thật khó hiểu, sắc diện cũng có thể thay đổi nhanh như chong chóng quay vậy sao. Tôi lấy đi cái chăn rồi lại một góc ngồi, đêm xuống không khí lạnh thật, nước mắt tôi chợt rơi, tôi nhớ mẹ, nhớ nhà quá, nhớ lũ em nữa. Tôi gục mặt lên đầu gối khóc và ngủ quên lúc nào không hay.
Bên ngoài, gió thổi chiếc lồng đèn đỏ treo cao cứ phất phơ qua lại. Một bóng dáng ma nữ mang hỉ phục đỏ đang đứng đó, cất lên một câu vè:
" Một chải phu thê thuận hoà...
Hai chải sinh con đàn cháu đống...
Ba chải... Ba chải... hu hu...
Hiểu Nghiêm... anh đang ở đâu..."
Updated 28 Episodes
Comments
Anh Thu Lương
:)))
2021-04-23
2
Yan Yan
hahha lâu lâu lại gặp cái ảnh của Thiên Quan Tứ Phúc
2020-09-01
13