Ánh sáng trong phòng khách cũng dập dờn theo, Quý Noãn nhanh chóng không kiềm chế được nữa. Anh nhìn cô, tiếng cười trầm khàn vang lên làm vành tai cô ửng hồng.Anh giữ chặt eo cô, hơi nghiêng người về phía trước. Dù cách lớp quần áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh.Quý Noãn tránh né lùi về sau, nhưng sợ ngã nên phải ôm lấy vai anh. Tư thế này lại càng khiến cô dán sát vào anh hơn.Dường như Mặc Cảnh Thâm hoàn toàn có khả năng thao túng tinh thần của Quý Noãn. Eo cô mềm oặt, muốn khép đôi chân bị anh tách ra, nhưng vì đang trong tư thế ngồi nên chỉ có thể áp đầu vào cổ anh nức nở từng cơn. Âm thanh nghe như khao khát, lại tựa như mơ hồ kháng cự sóng tình dâng trào.Thấy dáng vẻ này của Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm không nhịn được, vừa định ấn cô trở lại trên bàn thì bỗng một tràng âm thanh vang lên bên tai.Là tiếng điện thoại của Quý Noãn.Cô giãy giụa:
Quý Noãn
Điện thoại, điện thoại kìa.
Mặc Cảnh Thâm
Kệ nó.
Dứt lời, anh đẩy ngón tay vào sâu hơn.Quý Noãn cắn răng kìm nén, đôi tay run run, cố đẩy tay anh ra:
Quý Noãn
Đã trễ thế này rồi, nếu không phải chuyện gấp phía phòng giao dịch ở Hải Thành thì cũng là chuyện của trường học. Nhỡ Giáo sư Lâm có chuyện quan trọng cần nói, em bỏ lỡ sẽ không tốt đâu...
Comments