C2: Hợp Đồng

"Theo tôi vào trong xe."

Cố Tự đúng là không biết ngại, anh kéo Anh Túc ra ngoài xe trước bao nhiêu con mắt phía sau, không cẩn thận chắc đã bị mấy tên săn tin tức chụp ảnh bóc phốt rồi cũng nên.

Cạch!

"Không phải chứ, anh..."

"Kết hôn với tôi, tôi họ Cố, tên Tự."

Trực tiếp đến thế này à? Cô thật không tin nổi vào hai lỗ tai của mình.

"Nè, có phải anh đọc truyện ngôn tình quá 180 phút rồi bị nhiễm truyện phát điên rồi không?"

Hết sức vô lý, ở đời hai mươi năm qua cô chưa từng nghe qua chuyện vô lý như vậy, ấy vậy mà giờ cái thứ chuyện này lại dính lên trên người cô. Mới tránh vỏ dưa đã gặp vỏ dừa, đây là trọng sự cả đời người!

"Tôi không điên, tôi đang nghiêm túc với cô. Con mắt nhìn người của tôi không bừa bãi như cô nghĩ."

Anh nhìn xa xăm về phía trước, trầm tĩnh đáp lời cô.

"Vậy xin ngài Cố đây cho tôi một lý do. Có điều trước hết tôi muốn nói với anh rằng, tôi không cha không mẹ, bị người ta ép phải làm cái nghiệp bẩn thỉu này, hôm nay anh cứu tôi, tôi xin nợ anh cái ơn này, anh muốn tiền, tôi sẽ kiếm trả lại anh, còn chuyện này..."

"Tôi không thiếu tiền. Cô muốn báo đáp tôi thì đây là cơ hội tốt nhất đấy. Còn lý do à, đơn giản thôi, tôi cũng muốn có một gia đình."

"Anh... muốn có một gia đình? Anh nói câu này nghĩa là sao?"

Cố Tự đã ba mươi tuổi, cha mẹ anh cũng đã mất trong một vụ tai nạn, họ hàng kể từ đó bắt đầu nháo nhào lên, âm thầm tranh chấp nhau, đến người cháu của mình và sự nghiệp của nó mà họ cũng muốn tìm mọi thủ đoạn để phá cho tan nát.

"Nhưng anh không thể tùy ý kết hôn với một ai đó khi mà anh chưa biết gì về người ta."

Anh Túc cố gắng giải thích cho anh ta hiểu, hiện tại cô cũng đang rất bức xúc.

Mặc kệ những lời giải thích đó của Anh Túc, anh ta quăng cho cô một câu tỉnh bơ: "Cưới về rồi tìm hiểu cũng được mà."

"..."

Cô phục anh luôn rồi.

Nhưng nếu có trục trặc gì thì suy cho cùng người chịu thiệt thòi nhiều nhất vẫn là phận nữ nhi như cô, nói thế nào đi chăng nữa cô cũng phải có thứ làm tin, có thứ để sau này bảo vệ quyền lợi của mình.

"Làm hợp đồng đi, ngài Cố."

Bây giờ, tới lượt Cố Tự ngơ ngác.

"Cái gì?" Anh hỏi ngược lại cô.

Cô đắc chí khoanh tay trước ngực, nhướng mày thách đấu, để xem cái trò này có làm ngài Cố biết sợ mà lui hay không.

Nhưng không, trên đời này không có chuyện gì mà Cố Từ anh không dám làm. Chỉ là Anh Túc chưa hiểu anh, lá gan của anh mà nhỏ thì đã sớm nằm trơ xác ở ngoài đường từ mấy kiếp rồi.

"Thích thì nhích thôi."

Ánh mắt sắc lẹm của Cố Tự cũng đối diện với ánh mắt đầy tự kiêu của Anh Túc, nhếch môi một cái. Nhưng ánh mắt tự kiêu đó của cô đã phụt tắt.

Ánh mắt tự kiêu của Anh Túc phụt tắt, ánh mắt đắc chí của Cố Tự thừa dịp lấn át hơn.

"Tôi còn chưa biết tên của cô."

Cô trả lời cộc lốc: "Anh Túc"

Anh khá bất ngờ với cái tên này. Anh nhẩm đi nhẩm lại.

Cô nhíu mày: "Sao cứ lẩm nhẩm tên tôi hoài vậy?"

Cố Tự cười khẩy: "Anh Túc. Tôi gặp phải a phiến rồi, thảo nào lại bị cô hút mất hồn."

"Ý anh là anh đang đổ hết trách nhiệm lên người tôi đó hả!?"

Cô tức giận giậm chân, đứng dậy, nhưng quên mất mình đang trong xe. Thế là vấp té.

Kiểu té của Anh Túc cũng khá điệu nghệ, đầu lại dúi vào đáy quần của Cố Tự mất rồi.

"Ồ, bệnh nghề nghiệp à?"

Năm lần bảy lượt cũng đều tại anh mà mặt mũi cô đỏ gay lên như ai cho ăn ớt.

"Chúc mừng, bây giờ cô đường đường chính chính chịu trách nhiệm với tôi rồi đó."

Chúc mừng cái con khỉ!

_____

Đêm đó, anh lái xe thẳng về biệt thự của mình. Thật sự lớn và sang trọng. Trong căn biệt thự này ngoài Cố Tự ra thì còn có quản gia Từ, ông ấy cũng đã ngoài ngũ tuần. Mối quan hệ giữa hai người gắn bó như ruột thịt, phải nói là ông giống như phụ mẫu thứ hai của anh.

Từ quản gia từ trong nhà đi ra đón cậu chủ, ban đầu đi ra chỉ thấy mỗi cậu chủ, sau mới thấy có thêm một cô gái nữa từ trong xe bước ra, trên người còn mang áo của anh.

Ông ấy hết sức ngạc nhiên, hỏi nhỏ: "Cô gái cậu đưa về đây là..."

"Được tôi cứu, cô ấy không có nhà để về nên tôi đem cô ấy về đây sống chung."

Anh Túc nghe thấy rồi liền phản bác: "Ai sống chung với anh? Anh nằm mơ đi."

Nói với Cố Tự xong, cô quay sang lễ phép chào Từ quản gia, thái độ một trời một vực. Đó là điều đương nhiên.

Anh tiến tới gần cô, nắm cổ tay của cô giơ lên, kéo vào sát cơ thể.

"Không phải cô muốn làm hợp đồng à? Đêm nay chúng ta cùng làm đi, được chứ?"

"Cùng làm", âm nhấn nằm ở đây.

_____

Trong bàn ăn toàn những món ăn ngon mà cô chưa từng được nếm qua, đang ăn một cách ngon lành thì Cố Tự cất tiếng làm cô sặc cả cơm ra ngoài.

"Ăn xong, chúng ta bắt tay vào sinh em bé đi."

"S... sinh em bé? Anh lại tẩu hỏa nhập ma gì nữa vậy?"

Không quan tâm phản ứng dữ dội của cô, Cố Tự hỏi: "Ăn xong chưa?"

"Ch... chưa."

"Vậy ăn tiếp đi, ăn cho mập một chút, cô ốm quá rồi đấy, như vậy thịt sẽ không ngon đâu."

Anh Túc nghe xong mà mặt mũi sa sầm lại, cần cho tên Cố tổng này đi xem thầy rồi.

Cố Tự đi vào phòng làm việc của mình, Từ quản gia cũng có mặt.

"Cậu chủ à, cô gái đó cậu đưa về đây có mục đích gì vậy?"

Anh ta thong thả ngồi trên ghế, tựa đầu ra sau rồi nhìn Từ quản gia cười thần bí.

"Dạy cho cô ta săn mồi."

Sống cùng Cố gia đã từ rất lâu, Từ quản gia biết lúc nhỏ cậu chủ Cố của mình rất hiền lành lại hoạt bát, tình tình vui vẻ, hòa đồng. Nhưng sau khi sự cố tai nạn bất ngờ ập đến cướp đi gia đình mình, Cố Tự đã thay đổi.

Phải, anh bây giờ vẫn vui vẻ, hòa đồng còn điềm đạm hơn trước, không có gì khác lạ ngoài nội tâm đã trở nên biết toan tính và hiểm độc hơn, biết che đậy và cũng đầy tâm cơ...

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play