C3: Vết Thương

"Cậu chủ, cậu thật sự muốn có con với cô gái đó hay sao?"

Từ quản gia vô cùng lo lắng cho sự mạo hiểm này của Cố Tự.

"Không phải muốn hợp đồng với tôi sao? Có một đứa con, cũng tốt thôi, nó sẽ là cái chìa khóa tốt."

_____

Phòng của Anh Túc đã được chuẩn bị sẵn, ăn no căng bụng rồi thì cứ việc nằm ườn ra trên nệm êm mà đánh một giấc tới sáng.

Khi kéo tay nắm cửa ra, Anh Túc bước vào phòng thì lại nghe có tiếng nước trong phòng tắm. Chẳng lẽ nhà này cũng có biến thái lọt vào được à!

Cô chạy đi gọi Cố Tự, nhưng Cố Tự cũng không có ở nhà, tìm Từ quản gia cũng không thấy đâu.

"Con mèo nhỏ này, đi vào rồi lại đi ra, không biết đã chạy đi đâu rồi."

Quấn một chiếc khăn tắm ở thân dưới, Cố Tự khoan thai nằm trên giường, bật màn hình tivi lên xem tin tức.

Chỉ vài phút sau Anh Túc chạy lên phòng lại, áp tai vào cửa thì không nghe tiếng gì nữa, nhưng nhất quyết đứng luôn ở ngoài, không dám mở cửa.

Cố Tự bên trong phòng sốt ruột, bật camera điện thoại lên xem thì thấy cô đang tay chân lóng ngóng ở ngoài. Anh muốn bật cười tới nơi rồi kìa.

Cạch!

"Ơ! Áaaaaaaaaaa! Biến tháiiiiiii!"

Vì quá hốt hoảng, Anh Túc không nhìn mặt, chỉ nhìn thoáng qua thân thể trần trụi đứng phơi ra trước mắt rồi cô quay lưng chạy đi. Mà có chạy thì cũng chạy không được, bị anh túm hông lại mất rồi.

"Chạy đi đâu, hửm?"

Miệng cô bị tay anh khóa lại, ngón tay cái ve vuốt đôi môi cô, tone giọng cũng hạ thấp.

"Biết tôi là ai không?"

"Anh là..." Anh Túc thật sự sợ đến tai ù mắt choáng, không nhận ra sau lưng mình chính là Cố Tự - chủ của căn biệt thự này.

Mấy cục cơ cứ áp vào sau lưng cô, thật sự rất nóng, cảm giác truyền đến lại giống y như lúc đụng chạm với Cố Tự ở trong quán bar, một luồng điện chạy xoẹt qua trong người cô.

Như phát hiện ra, Anh Túc liền cắn vào tay anh rồi vùng khỏi người anh.

Quả nhiên là như vậy.

"Thì ra biến thái chính là anh! Phòng này là phòng tôi ngủ mà?"

"Nhưng đây là nhà tôi, tôi muốn ở đâu thì ở chứ. Cô cứ ngủ đi, đừng bận tâm tới sự có mặt của tôi là được mà."

"Anh nói hay y như hát vậy. Vậy tôi đi chỗ khác ngủ."

"Còn hợp đồng thì sao? Không cùng làm à?"

Còn không đợi cho Anh Túc kịp định hình lại thì Cố Tự đã bế bổng người cô lên, chân đạp cửa đóng sập lại rồi đè cô xuống giường.

Từ quản gia từ bên ngoài vừa mới bước vào nhà đã biết sóng gió bắt đầu ập đến với cô gái tội nghiệp kia rồi.

_____

Tâm lý của Anh Túc lúc này y như "đùng!" một cái bị người ta dìm xuống địa ngục, hoảng loạn cực độ.

"Cố!... A! Không được, anh!"

Áo của cô đã bị anh bứt rách, để lộ bên trong tấm áo ngực trắng.

"Hơi nhỏ. Nhưng không thành vấn đề, tôi sẽ khiến chúng lớn hơn ngay bây giờ."

Anh cúi đầu xuống, đã gần chạm tới đường xẻ nhỏ nhắn kia nhưng lập tức ăn một bạt tai của Anh Túc.

Cô thở dốc, ánh mắt cay xè, một sự khó hiểu cùng giận dữ bốc lên, ủy khuất không biết làm sao để mở miệng.

"... Đây là ý nghĩa mà anh cứu tôi từ trong cái động kinh tởm kia ra sao!? Nhưng ngay lúc này, tôi cảm thấy thà ở lại cái động đó còn hơn ở đây cho anh mặc xác đùa bỡn thế này! Có phải anh mắc bệnh tâm thần không? Rốt cuộc anh muốn cái gì ở tôi, anh cứ nói thẳng ra đi!"

Cố Tự ngồi ngẩn người ra, không tức giận cũng không đánh lại cô. Anh thở hắt ra một hơi, bỗng, anh ngước mắt lên nhìn cô, mi mắt ngấn lệ, cười khổ.

"Tôi sai rồi, xin lỗi, làm em sợ rồi."

Dứt lời, anh bước xuống giường, không quên lấy đồ cho cô thay.

Cửa phòng đóng lại, Anh Túc bật khóc. Người đàn ông này sao lại thích mang đến cho người khác cảm giác vừa thương cảm vừa ghét cay ghét đắng như vậy.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play