Yêu Trong Vội Vàng

Yêu Trong Vội Vàng

C1: Giải Thoát

Tình yêu là một thứ khó hiểu, khó hiểu đến nổi Anh Túc không muốn và cũng không dám chạm vào.

Nhưng đi đường cũng sẽ có lúc không tránh khỏi quẹt phải cỏ mây, cỏ bám vào quần áo, đâm vào da thịt, khó chịu, bứt hoài sẽ làm người ta trở nên bực bội.

Trời không thuận ý người, điều cô cố tránh bấy lâu nay, tránh được một ngày mà khó tránh được tới cuối cùng. Đối mặt với tình cảnh như mơ hồ, yêu hay không yêu, cô không hiểu rõ. Không có rung động từ trước cũng chẳng tìm hiểu qua nhau, cứ thế dấn sâu lại thêm sâu...

_____

"Khôn hồn thì phục vụ ngài Cố cho tốt, nếu không thì tối nay đừng hòng tụi tao cho mày yên nghe chưa!"

Khốn nạn, cuộc đời Anh Túc cô chưa đủ bất hạnh nên mới còn gặp phải cảnh bị người ta ép vào những chỗ khỉ ho cò gáy như thế này ư?

Cô kháng cự và ngay lập tức bị người đó tán một bạt tai ngã xuống sàn, cánh cửa sau lưng cô cùng lúc trùng hợp mở ra.

"Ơ...! Ngài Cố, sao ngài lại..."

Cố Tự vừa bước ra đã thấy cảnh tượng trước mắt thật khó coi. Trước hết, anh im lặng không nói lời nào, từ tốn dìu Anh Túc đứng lên. Tiếp đến mới liếc qua người đàn ông kia, ánh mắt lấp đầy sự khinh bỉ.

"Xin lỗi cô ấy."

Hắn ta mở to mắt ngỡ ngàng, cứng họng, chỉ biết lắp bắp vài chữ, ngón tay trỏ cứ chỉ qua lại giữa mình với Anh Túc.

"Ngài, ngài nói... tôi, tôi xin lỗi cô ta?"

"Ừ. Nhanh lên."

Ngữ điệu ấy nhỏ nhẹ nhưng mang sự cảnh báo rõ ràng.

Hắn ta tuy không cam tâm khi phải đi xin lỗi một đứa con gái thấp kém như cô, nhưng... đây là mệnh lệnh!

"Được rồi, giờ thì mau cút đi chỗ khác."

"Dạ dạ, thưa ngài Cố."

Hiện giờ khắc đó, Anh Túc vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của Cố Tự. Còn chưa kịp mở lời cảm tạ thì bên má đã in lằn vết đỏ của cô được bàn tay âm ấm của anh khẽ vuốt ve. Theo phản xạ, cô lùi một bước.

"Ngài có phải ngài Cố, người mà hôm nay tôi cần... phục vụ không? Việc ban nãy, tôi rất cảm ơn ngài, nhưng còn..."

Anh Túc ngập ngừng, mong nhận được sự thông cảm từ anh. Nhìn anh cũng là người biết phải trái kèm theo hành động vừa rồi, cô nghĩ anh sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến phụ nữ.

Đương nhiên là Cố Tự hiểu ý này, anh đột nhiên cúi thấp người một chút, nói nhỏ với Anh Túc.

"Hôm nay tôi đến đây để làm ăn, không phải đến để chơi bời. Nhưng mà, bên trong còn có người khác, là đối tác, tôi thấy cô cũng không tệ, nếu không cẩn thận sẽ bị mấy gã đó động chạm. Hiểu ý tôi chứ?"

Anh Túc vẫn hơi ngơ ngác, cái đầu của cô hoạt động có chút chậm.

"Vậy thì tôi đi."

"Cô bị ngốc hay sao?"

Cố Tự ấn vào trán cô một cái.

"Bây giờ cô đi, đảm bảo là đêm nay được yên thân không?"

Đúng rồi, cô không muốn dìm xác thân của mình ở cái nơi ngục tù này nữa. Nhưng chạy cũng không được, ở cũng không xong, vậy ai đó nói cô cô phải làm sao?

Anh nhìn biểu cảm vừa lo lắng vừa hốt hoảng của cô, anh biết cô là bị ép vào đây, cô muốn được giải thoát.

Chợt anh ta vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, kéo sát lại, dựa vào thân hình chắc nịch mà nam tính thu hút của mình, chốt hạ.

"Cùng tôi diễn một vở kịch, tôi đưa cô ra khỏi chỗ này."

Thời gian anh ở bên ngoài cũng khá lâu rồi, không tiện kéo dài nữa, anh liền mở cửa phòng, nắm chặt lấy bàn tay cô, cho cô thêm phần can đảm.

"Ái chà chà, Cố tổng ra ngoài lâu như vậy, hóa ra là đi tìm người đẹp."

Ông đối tác này đã ngoài bốn mươi, ngồi bên cạnh ông ta còn có hai cô gái khác phục vụ rất nhiệt tình, ỏng a ỏng ẹo.

Rồi ông ta nhìn Anh Túc, vừa phát hiện ra ánh mắt của ông ta, cô lập tức né tránh ngay. Còn Cố Tự thì cứ thế ngồi xuống, điềm tĩnh, cao lãnh, để tay lên đùi ra hiệu cho cô.

Bên má của cô vẫn còn hơi rát, giờ lại phải diễn cảnh thân mật, mặt cô đỏ lên, hai bên tai đều nóng rực. Thế nhưng, chỉ diễn thôi, chỉ là diễn thôi, phối hợp một chút để mau được ra khỏi nơi đã dày vò cô.

"Em yêu, cho anh hôn em nào."

Tự nhiên cả người cô sởn da gà, công nhận nam nhân này diễn xuất cũng thượng thừa thật. Thôi thì hôn một cái cho có vậy.

Đúng lúc môi cô chạm vào môi anh, anh đã lấy tay đỡ gáy cô và cố ý hôn lâu hơn.

Đôi mắt Anh Túc tròn xoe, cảm giác y hệt như điện giật chạy theo từng dây mạch trong người, còn Cố Từ thì rất tự nhiên, rất chuyên nghiệp.

Ba người ngồi bên ghế bên cạnh cũng ngớ ra một hồi lâu.

Sau khi buông đôi môi cô ra, Cố Tự ghé tai khen một câu: "Vừa mềm, vừa ngọt"

Anh Túc thẹn đỏ mặt, ngồi xuống ghế, nép sau lưng anh.

"Thế nào, ông đối tác đây có muốn dùng không?"

Trong giới kinh doanh, ai mà chưa từng nghe qua danh tiếng của Cố Tự. Thứ gì đã được anh ta động vào, kẻ khác tất cả không có cửa.

Ông đối tác kia cười khà khà, gượng gạo đáp: "À, không không, tôi nào dám."

"Tốt. Vậy chúng ta bàn tiếp công việc."

_____

Trước khi bước ra khỏi phòng, Cố Tự cởi áo khoác ngoài ra.

Anh Túc lại lần nữa hoảng lên: "Nè! Anh tính làm cái gì vậy? Anh, không phải..."

Dứt khoát trùm áo khoác lên lưng Anh Túc xong rồi, anh mới nói: "Đầu óc cô nghĩ gì vậy? Cô định để bộ dạng này ra ngoài đường đấy à?"

Hiểu lầm, cô phản ứng hơi thái quá rồi. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô chỉ đề phòng cho bản thân mà thôi.

Một lần nữa, Cố Tự nắm lấy tay cô, cả hai ra bên ngoài. Anh dẫn cô ra trước cửa lớn, có người lập tức gọi lại, bà chủ cũng xuất hiện.

Cố Tự tuyên bố: "Kể từ ngày hôm nay, cô gái này thuộc về Cố Tự tôi, cấm tiệt bất cứ ai dám bén mạng tới gần hoặc có ý đồ với cô ấy. Nghe rõ chưa!?"

Ngữ điệu thật dõng dạc, làm người ta cứ ngỡ là lời tuyên chiến quyết liệt, Anh Túc muốn há hốc miệng tới nơi rồi.

Cô thầm nghĩ: Tên điên này, như thế này mà anh ta cũng làm được hả?

Đúng vậy, không những thế, anh còn điên tới mức vì cô mà móc ra một số tiền lớn ném lên bàn, nếu không đám người đồi bại này sẽ bám riết, rất phiền phức.

Anh Túc lại thêm một phen giật mình, gằn giọng với Cố Tự.

"Anh điên rồi! Anh có ý gì đây? Anh như thế này là sao?"

"Theo tôi vào trong xe."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play