Ba ngày sau, đoàn người đưa dâu của đã nhanh chóng khởi hành. Trước khi đi, Tô ma ma đã đưa cho Thượng Quan Ly Vân một cái hộp gỗ nhỏ.
- Tô ma ma: Tiểu thư, đây là món quà mà phu nhân đã chuẩn bị cho người trước khi qua đời để người xuất giá. Thật không ngờ, nhanh như vậy người đã phải gả cho người ta, lại còn là nơi biên cương xa xôi. Tiểu thư khi đến đó, làm gì cũng phải cẩn thận. Nơi đó lạnh giá, lão nô đã chuẩn bị áo ấm cho người rồi, chỉ hi vọng người được bình an. Sau này lão nô không thể đi theo hầu hạ tiểu thư nữa, Bảo Liên sẽ đi theo chăm sóc người.
- Bảo Liên: Tô ma ma, bà cứ yên tâm, Bảo Liên nhất định sẽ chăm sóc tiểu thư chu đáo
- Thượng Quan Ly Vân: Tô ma ma, khoảng thời gian ta không có ở đây, giao cả phủ Thượng Quan lại cho bà quản lý ta cũng thấy yên tâm, sau này có thời gian ta nhất định sẽ về thăm.
Nói rồi Thượng Quan Ly Vân quay người lại, bước lên xe ngựa. Họ khởi hành đi đến biên cương phía nam của Đại Tống. Trải qua ba ngày đường vất vả, cuối cùng họ cũng đến được quân doanh. Vốn là thành hôn, thế nhưng biên cương vừa được yên ổn, Triệu Vân Lan cũng không thể rời đi liền tổ chức hôn sự ở quân doanh luôn. Vào lúc bái đường, Triệu Vân Lan lại đột nhiên dừng lại
- Triệu Vân Lan: Khoan đã, ta thân là tướng soái, biên cương vừa yên ổn không thể tự ý rời doanh. Thượng Quan cô nương nếu không chịu được gian khổ thì chúng ta hủy hôn đi
- Thượng Quan Ly Vân: Tướng quân nghĩ nhiều rồi, trên đời này còn có gian khổ gì mà Thượng Quan Ly Vân ta chưa từng trải qua? Chỉ sợ không phải gian khổ đuổi ta đi mà là tướng quân muốn đuổi ta đi
- Triệu Vân Lan: Đây là quân doanh, hôm nay thành hôn chỉ có binh sĩ tham gia, cô không xem thường chúng ta thô bỉ chứ?
- Thượng Quan Ly Vân: Thư sinh thì là người, chẳng lẽ binh sĩ không phải người sao? Ta xuất thân con nhà võ tướng, chẳng lẽ lại xem thường gia tộc mình?
Sau một lúc đôi co, cuối cùng Triệu Vân Lan cũng không thể nói thêm gì nữa. Lễ thành hôn cũng nhanh chóng diễn ra. Sau khi bái đường xong, cô được đưa vào lều của Triệu Vân Lan ngồi đợi. Bên ngoài náo nhiệt, uống rượu vui vẻ. Bởi binh sĩ trong lúc chiến loạn không được uống rượu. Với lại nơi biên cương hoang tàn này hiếm khi có chuyện vui như vậy. Mọi người đều rất vui vẻ mà không hề nghĩ đến tai hoạ chuẩn bị đến.
Ở bên ngoài, Triệu Vân Lan và Truy Ảnh đang đứng sang một bên nói chuyện gì đó.
- Truy Ảnh: Tướng quân, vậy thuộc hạ có cần đi hù doạ phu nhân nữa không?
- Triệu Vân Lan: Không cần, nữ nhân này ngươi không doạ được cô ta đâu
Đột nhiên, từ bên ngoài có một binh sĩ hốt hoảng chạy vào báo tin.
- Binh sĩ: Tướng quân, không hay rồi, tướng lĩnh Bắc Lương dẫn theo một nhóm binh tinh nhuệ đã đến trước doanh, họ nói nếu tướng quân không ra ứng chiến sẽ xông vào
- Truy Ảnh: Tướng quân, binh sĩ của chúng ta đều đã say cả rồi, chỉ còn vài người làm sao mà đánh
- Triệu Vân Lan: Chúng ta sơ suất rồi, lần này chỉ có thể liều một phen thôi
- Binh sĩ: Nhưng mà tướng quân, bọn họ có khoảng ba mươi người đều là binh tinh nhuệ, nhưng chúng ta chẳng có ai tỉnh táo để ứng chiến
Lúc này, Thượng Quan Ly Vân từ trong lều bước ra. Cô không nhanh không chậm đi đến trước mặt Triệu Vân Lan.
- Thượng Quan Ly Vân: Chỉ có vài con kiến nhỏ nhoi lẽ nào tướng quân sợ sao? Chẳng lẽ tướng quân cũng uống say rồi?
- Triệu Vân Lan: Bọn họ đến tập kích chắc là đã có kế hoạch từ trước, không phải trò đùa đâu, nàng mau về lều đi
- Thượng Quan Ly Vân: Tướng quân có dám đi cùng ta không? Chỉ cần hai chúng ta thôi?
- Triệu Vân Lan: Ta thì được, nhưng nàng lấy đâu ra tự tin này?
- Thượng Quan Ly Vân: Ta có tự tin không chút nữa sẽ biết
- Triệu Vân Lan: Truy Ảnh, ngươi ở lại đây canh giữ, nếu có chuyện gì thì đưa nữ quyến đi trước
- Truy Ảnh: Vâng
Nói rồi Thượng Quan Ly Vân và Triệu Vân Lan cùng nhau đi ra bên ngoài ứng chiến. Cô cũng không quên cầm theo thanh kiếm của Truy Ảnh. Cả hai vẫn đang mặc hỉ phục, tướng lĩnh Bắc Lương thấy vậy thì liền bật cười.
- Tất Minh: Tướng quân khinh thường ta sao? Lại dám một mình dẫn theo thê tử mới cưới ra ứng chiến?
- Thượng Quan Ly Vân: Ngài cũng đang xem thường phu thê bọn ta đấy thôi
- Tất Minh: Ta thấy các ngươi mau đầu hàng đi thì hơn, ngày đại hôn không nên đẫm máu, lại còn là mặc hỉ phục
- Triệu Vân Lan: Ta mặc kệ là ngày gì, đã đến thì phải đánh, kẻ làm tướng thà chết không hàng
- Thượng Quan Ly Vân: Vừa nãy ta còn vênh váo, bây giờ ngươi bảo ta hàng, mặt mũi ta giấu vào đâu?
- Tất Minh: Vậy thì đừng trách ta
Nói rồi Tất Minh ra lệnh cho đám binh sĩ đó xông lên. Đội binh tinh nhuệ đó tay cầm vũ khí hùng hổ chạy đến. Triệu Vân Lan và Thượng Quan Ly Vân cũng xông lên. Cả hai kết hợp khá ăn ý, chỉ trong phút chốc, đám binh sĩ đó đã gục xuống gần nửa số người. Tất Minh cũng không thể tiếp tục đứng nhìn liền rút kiếm lao đến tấn công.
- Triệu Vân Lan: Còn đánh được không?
- Thượng Quan Ly Vân: Không thành vấn đề
Hai bên giao chiến quyết liệt, cuối cùng đám người Tất Minh cũng phải vội vàng rút lui. Trước cổng doanh trại máu tươi nhuộm đỏ ra đất. Triệu Vân Lan và Thượng Quan Ly Vân tay cầm kiếm, mặt dính chút máu của kẻ địch. Cả hai đi vào trong với dáng vẻ mệt mỏi. Sau khi rửa mặt và tay sạch sẽ, cả hai vào trong lều. Nhìn thấy trên tay Triệu Vân Lan có vết thương do lúc nãy đỡ giúp cô.
- Thượng Quan Ly Vân: Cởi áo ra
Đám người Truy Ảnh và Bảo Liên cùng mấy binh sĩ ở ngoài nghe lén liền thấy phấn khích.
- Thượng Quan Ly Vân: Chàng ngại sao? Đến đây, mau lên, chàng có phải nam nhân không?
Thượng Quan Ly Vân ở trong băng bó vết thương cho Triệu Vân Lan. Đám người bên ngoài lều lại tưởng họ làm chuyện nên làm liền cười khúc khích
- Truy Ảnh: Tướng quân và phu nhân cũng lợi hại thật đấy, vừa đánh nhau xong đã vội.....
Nghe có tiếng động Triệu Vân Lan liền ra ngoài xem thì thấy Truy Ảnh đang thì thầm. Thấy y không mặc áo bước ra, Bảo Liên vội che mặt rồi quay người sang chỗ khác.
- Triệu Vân Lan: Vội gì?
Đám người họ chỉ cười cười rồi liền lảng sang chuyện khác
- Truy Ảnh: Thì ra phu nhân giúp tướng quân băng bó vết thương sao? Có cần thuộc hạ....?
- Triệu Vân Lan: Cút
Đám người Truy Ảnh vội chạy đi, Triệu Vân Lan đi vào trong đã thấy cô nằm ngủ trên giường thì đành đem gối xuống đất nằm.
Updated 33 Episodes
Comments
Sử Quân Tử
suy nghĩ của mấy binh sĩ thật là...😁😁😁
2024-10-17
1