☆ Bạn bè không phải là người đến trước hay là người quen biết đã lâu, mà là người đã tới rồi thì sẽ không bao giờ bỏ đi nữa.
***
Một ngón tay dài khẽ chọc vào vai tôi kèm một thanh âm nhỏ hết cỡ.
- Hoàn béo.
Tôi quay qua, cũng vặn volume xuống mức min.
- Gì?
- Thầy vừa nói gì thế?
- Không biết.
- Mi không nghe à?
- Không. Hóa có thi đâu mà học.
Có đứa bĩu môi.
- Gớm chị ạ, nhì tỉnh trượt thế quái nào được mà ôn với chả học.
- Điên! Méo nhớ ta thi gì luôn má?
- À ừ nhể! Mà thi cái gì chả như nhau. Mi hỏi thử cả lớp, ý lộn, cả khối xem. Mi không đỗ thì ai đỗ? Giả dối nó vừa.
- Ai mà biết, học tài thi phận mà. Chưa nói trước được c--
- Vậy bạn Khánh Hoàn đứng dậy trả lời thay bạn nào.
Tôi giật mình. Con Giang hãm chó bàn dưới nhìn tôi rồi che miệng cười sung sướng.
"Lát ta sẽ giết mi con chó."
"Mị vô tội, mị hông làm gì nha..."
Tôi quắc mắt lườm nó một cái rồi làm khuôn mặt ngây thơ chăm chỉ quay lên nhìn thầy.
- Nào, em trả lời đi.
Tôi nào có nghe bài đâu mà biết trả lời, đành phải làm màu nhìn vào sách ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ vô cùng nghiêm túc.
- Bài 6 trang sau.
Có một lời chỉ dẫn thần thánh, nhỏ mà không nhỏ, vang đến tai tôi. Tôi lập tức theo phản xạ lật giở sách, nhìn đến phương trình kia thì mặt phải nói là hếch lên tận trời. Ui trùi ui thương quá cơ, thầy muốn làm khó em hả? Không có cửa đâu nha!
- Em lên bảng viết cho thầy nào.
Cửu "axit" nhìn tôi bằng ánh mắt đắc thắng, tôi tự tin bước lên cầm phấn, bằng tốc độ bàn thờ điền nốt ba chỗ trống còn thiếu, cân bằng phương trình, viết điều kiện và ghi tên phản ứng.
Chẳng cần đợi thầy nói, tôi biết thừa mình làm đúng tất tần tật rồi. Thầy nhìn lên bảng bằng khuôn mặt "không còn gì để nói", sau đó mới chỉ vào tôi:
- Em... làm luôn cho thầy bài 7.
Tôi cười khẩy, lướt qua đề bài, vận động một bộ phận nhỏ nơ ron rồi khua phấn với vận tốc ánh sáng. Nhìn khuôn mặt bất lực của "axit" mà mồm tôi ngoác đến tận mang tai.
- ... Đúng rồi. Về chỗ!
- Thầy ơi thầy, em được mấy điểm hở thầy?
- 9,5.
- Ơ phải 10 chứ thầy, đúng hết mà thầy?
- Ừ thì... 10 được chưa. Các cô cậu lúc nào cũng đòi hỏi!
- Hihi... Em cám ơn thầy!
Câu chuyện bắt đầu từ đầu học kì II, khi mà tôi bị phát hiện đang gập origami trong giờ hóa. Lúc ấy Cửu "axit" đã chửi tôi một tràng bla blo, đại khái là tôi sẽ có một con điểm hóa không ra gì nếu cứ học hành kiểu này. Cả lớp đồng loạt hướng ánh nhìn đầy thông cảm cho thầy. Ai bảo thầy là giáo viên mới cơ chứ! Con Giang lúc ấy vỗ vai tôi nói nhỏ:
- Mi đừng bắt nạt thầy, lính mới chưa hiểu chuyện.
Nhưng tôi vốn có cái tôi rất cao và cực kỳ hiếu thắng. Tôi cười cười hỏi nếu em được 10 trong mọi loại kiểm tra thì sao, thầy liền tự tin.
- Tôi sẽ bao cả lớp này một bữa buffet!
Cả lớp vỗ tay rầm rầm, nghe đến ăn thì mắt đứa nào đứa nấy đều sáng như đèn pha ô tô, còn tôi thì tỏa ánh hào quang chói lọi như vị thần cứu độ chúng sinh.
- Vậy thầy cứ chuẩn bị tiền từ bây giờ đi nhé!
Sau lần đó, thầy liền một tiết đều đặn 5, 6 lần gọi tôi lên bảng trả bài. Tiếc thay, chưa lần nào thầy thắng cả. Con Giang và thằng Thành chửi tôi máu lạnh, cả lớp thì hớn hở vì sắp được đi ăn.
Tôi đi qua, vỗ vào vai thằng bàn trên một phát.
- Muốn gì?
Nó cười toe toét, giơ một ngón tay lên.
- Cua nhá!
- Thằng chó!
Theo như giao kèo, giờ ra chơi, tôi hùng hục chạy xuống canteen mua một gói snack cua cho thằng Thành. Xông vào lớp, tôi ném thẳng vào mặt nó. Thế mà nó vẫn cứ cười cười mới điên chứ.
- Đúng là Hoàn béo có khác! Hiểu ý tôi ghê!
- Méo hiểu sao tôi lại làm bạn với một đứa như cậu!
- Này, bạn thân thì phải chia ngọt sẻ bùi, ai lại kẹt xỉn như cậu? Có 5k mà cũng phải tính toán.
- Bạn bạn cái quần!
- Ơ, sao lại chửi bạn thế nhể?
Tôi cùng thằng Thành khẩu nghiệp xuyên giờ ra chơi, gói bim bim bị những con quỷ đói xâu xé hết từ bao giờ cũng chẳng rõ. Chúng tôi chỉ kịp nhận ra sự thật muộn màng khi con Giang xen vô hét ầm lên như một con động kinh.
- CON MẸ NÓ IM NGAY!!!
Thần linh ơi, màng nhĩ con bị thủng rồi á!
- Cô đi đến cầu thang rồi, ở đấy mà cãi nhau!
- Kệ cô!
- Mi lớp trưởng đấy con điên! Oh my god, éo hiểu sao ta lại làm bạn với hai đứa như các mi!?
- Bạn cái quần què!
...
Những ngày cuối năm yên bình trôi qua như thế. Bộ ba chúng tôi có lẽ là rảnh nhất lớp, ngày nào cũng đi chơi bời tá lả, chả quan tâm gì đến thi THPT.
- Ba cái đứa súc vật hãm chóa!
Cả lớp kêu lên. Chúng tôi nhìn nhau cười ha hả rồi trốn luôn buổi ôn thi chiều. Tôi ngồi sau xe để thằng Thành chở, con Giang đi con xe địa hình bốc lửa, ba đứa rồng rắn nhau đến nhà tôi chơi.
- Con chào hai bác.
Hai đứa nó đồng thanh. Tôi nhảy xuống, chào theo thói quen rồi kéo con Giang chạy ù vô nhà. Thằng Thành đủng đỉnh đi sau, ngó trái ngó phải ngó trên ngó dưới ngó trước ngó sau, ngó từ cây cau cho đến cái cột nhà. Con Giang thì cứ dán chặt mắt vào nhà bếp, khuôn mặt đầy ham muốn bất chính. Tôi rất thắc mắc vì sao con lợn này lại méo tăng cân?
Tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên thằng Thành đến nhà tôi chơi kể từ khi gia đình tôi dọn đến khu phố này sinh sống. Nó quan sát xong xuôi, ngồi xuống ghế rồi kết luận:
- Nhà cậu như rừng nguyên sinh á, cây quái gì cũng có.
Tôi và Giang cười sằng sặc. Thằng này, cứ như lần đầu tiên nó nhìn thấy vườn hay sao ý!
- Cậu đúng là công tử bột, mỗi cái vườn cứ làm như khủng khiếp lắm không bằng!
Con Giang nói xong thì quay sang tôi, ánh mắt long lanh to tròn như hòn bi ve.
- Chị Hoàn xinh gái học giỏi tốt bụng ơi, cho em vô phòng chị chơi nha! Chị nhân hậu nhớ lấy đồ ăn cho em nha!
- Ài... Dạ dày mi không có đáy hở con? Đấy hai đứa mi vô đi, để ta đi lấy xoài cho mà ăn.
- A, nhớ lấy khế nữa nhá! Còn cả dưa chuột, dứa, cóc...
- Ôi thôi con lạy má! Má định bòn rút hết vườn nhà con hả!?
- Ờ thì lấy thêm dưa chuột thôi... Thành kia, vô đây với tui! Nhanh lên!
Tôi vừa định chạy vô bếp thì chợt nhớ ra việc hệ trọng, liền co giò chạy tuốt vô phòng xem xét. Mặc dù mọi ngày nó đều ngăn nắp gọn gàng tinh tươm đâu ra đấy nhưng tôi luôn luôn không quên kiểm tra lại trước khi dẫn bạn vô chơi. Tôi đã định bỏ qua việc này nếu như không tận mắt nhìn thấy mớ hỗn độn lộn xộn ngày hôm nay.
Trần - Khánh - Anh!!!
Một tiếng "rầm" không hề nhỏ vang lên. Sau khi suýt làm cánh cửa đập vào mặt hai đứa kia, tôi xắn tay áo, vắt chân lên cổ và... dọn!
Lạy chúa, Khánh Anh, anh cố tình đúng không hả?! Đồ anh trai tồi!!!
Năm phút sau, tôi đứng trước cửa thở hổn hển như vận động viên điền kinh vừa chạy việt dã, trên trán mồ hôi lấm tấm:
- Rồi, vào đi... Mệt vãi!
Hai đứa kia đứng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa khinh bỉ vừa lạ lùng, cơ mặt co giật liên hồi như con robot bị chập cheng.
- Ngứa đòn hả hai con chóa?
- Hơ hơ... Vô thì vô!
Thành vào sau, từ đầu đến cuối đều rụt rè một cách bất bình thường. Trong khi con Giang lăn lộn trên giường tôi với con Iphone 6s ốp vàng chói chang thì thằng Thành lại ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay khum khum. Cứ như thằng bé sắp bị mẹ đánh á!
- Gớm, mọi ngày hùng hổ lắm cơ mà? Sao bữa nay hiền dữ thế cha nội?
- T... Tôi... Có thế nào thì tôi vẫn là con trai! Lần đầu vào nhà người mình t-- nhà một đứa con gái như cậu, ai... ai mà chả ngại!
Nghe thằng Thành khép nép tâm sự, con Giang đang lướt Facebook đột nhiên ngửa người ra cười lăn cười bò.
- Há há há...!!! Wow, giờ tui mới biết con này là gái đấy! Há há há...!!!
- Ha. Ha. Ha. Ha. Ha.
- Há há há há há...!!!
- Ha. Ha. Ha. Ha.
- Há... há há... há há...
- Ha. Ha. H-
- Thôi không cười nữa! Ta biết ta nhạt rồi!
Sau một tràng cười từ thiện của tôi, cuối cùng nó cũng chịu ngậm miệng lại. Tôi xuống bếp kiếm đồ ăn mang lên, yên vị được cái mông rồi mới thắc mắc:
- Ngày xưa cậu qua nhà tôi chơi tự nhiên như ruồi, khéo còn nhiều hơn cả số lần anh tôi dọn phòng cho tôi nữa. Sao giờ tôi chuyển tới đây cậu lại khách sáo thế?
Thành ra vẻ trưởng thành vỗ ngực.
- Còn nhỏ khác chứ, bây giờ tôi lớn rồi!
Giang: "..."
Tôi: "..."
Ngồi tám nhảm gần một tiếng đồng hồ, nét mặt thằng Thành bất chợt trùng xuống. Nó buồn buồn gẩy miếng xoài dầm trên đĩa.
- Bây giờ ngồi cười với nhau vui thế này, mấy tháng nữa lên cấp 3, mỗi đứa một nơi, không có hai con điên các cậu chắc buồn chết m-- Á!!!
- Thế chứ cậu không định đi đú đởn với bọn tôi hả đồ điên?
Tôi phát mạnh vào vai thằng bạn rồi kéo con Giang đang nhồm nhoàm một mồm dưa chuột lại gần, hùng hồn tuyên bố:
- Sau này dù có học khác lớp khác trường, có chuyển chuồng thay tên đổi giống loài thì ba đứa vẫn mãi là một lũ ô hợp, không được phép tiến hóa! Ta với các mi sẽ là bộ ba sinh vật cá biệt biu ti phu nhất hệ mặt trời luôn!
- Vãi, nói gì xàm thế má? Mà ai ô hợp với mi? Chỉ còn mi chưa tiến hóa thôi nhá!
Chúng tôi ngồi bên nhau cười khúc khích. Chỉ vài ngày nữa thôi, chúng tôi sẽ phải bước vào kỳ thi quyết định số phận của ba đứa. Dù biết chắc rằng cả ba đứa vẫn sẽ chung một trường, nhưng Thành theo toán, tôi và Giang lại theo anh văn. Lúc ấy tôi vẫn còn ngu ngốc cầu cho quan hệ cả ba mãi mãi vẹn nguyên như ngày còn thơ bé, đến sau này mới nhận ra thế nào gọi là "bạn thân" thực sự. Bầu trời ngày mai vẫn trong xanh, gió vẫn thổi, mây vẫn trôi. Chỉ có chúng ta đã không thể vãn hồi những kí ức tươi đẹp này được nữa.
#Munw
Updated 31 Episodes
Comments
Tiểu Quả
ây làm mình nhớ đến mấy bài cân bằng pt hóa
2020-04-17
2
Tiểu Quả
cách hành văn của b rất mượt, mình sẽ ủng hộ nè. Tạm thời like full cho b trc he he
2020-04-15
4
하나
Nghiện rồi
2020-03-31
6