II. Bạn cùng phòng thi (Hoàn)

Hôm thi cấp 3, tôi gặp Giang trước cổng trường Chuyên. Nó vẫn như cũ, rồ rồ dại dại, thỉnh thoảng sẽ lên cơn một cách bất thường.

- Thành đâu?

Tôi hỏi. Nó nhún vai.

- Biết chết liền. Hôm qua ta inbox chúc thi tốt mà không thấy nó rep.

Tôi suy tư nhớ lại mấy ngày hôm nay không còn thấy chấm tròn xanh xanh bên cạnh chữ Minh Thành nữa, đến cả zalo cũng không thấy truy cập, hay nó gặp chuyện gì rồi nhỉ? Dù sao cũng là thanh mai trúc mã của nhau, nó xảy ra cái gì thì tôi lo lắm chứ! Đang trầm ngâm thì tự dưng Giang vỗ tay cái đét, mặt như vừa phát hiện ra cái gì mới lạ.

- A nhớ rồi! Nó bảo cục wifi nhà nó trục trặc chưa sửa được, phải dùng 4G.

- Vãi đạn, thế mà nói như thật. Mà nó ki bo thôi rồi, giàu bỏ mợ mà cứ thích lom dom.

- Hầy... Mà mi lo không?

Con Giang thở dài nhìn tôi, khuôn mặt xụ xuống.

- Lo á? Mi hỏi ta lo trượt không á? Đùa ta à con này?

Tôi quắc mắt lườm nó, rõ ràng nó biết thừa tôi chẳng thể trượt được, vậy mà còn hỏi thế, cái này là đang khinh nhau đấy à? Nó thấy tôi quạo lên thì vội vã thanh minh:

- Không phải! Dở à? Lo không được thủ khoa cơ!

- Ôi dồi ôi, thủ khoa hay không đằng nào chả như nhau! Cốt đỗ là ô sờ kê rồi!

Quả thật ban đầu tôi không quan tâm lắm đến điểm số, chỉ cần trong top 20 là ổn rồi. Bản thân tôi cũng tự hiểu mình không thể vượt quá vị trí 20, dù sao cũng là thủ khoa của khối cả bốn năm, đứng thứ 21 thì nhục lắm!

Giang cười nhe răng vỗ vỗ vai tôi, khuôn mặt sáng rỡ.

- Hí hí, ta với mi sắp trùng phùng rồi, mấy tháng nữa lại đi đú với nhau! Thôi, đi tìm phòng đây! Không cần thi tốt quá đâu, mi sẽ cướp hết hào quang của ta mất!

- Ơ con chó này, bạn thế à?!

- Trong thi cử không có bạn nhé!

- Biến lẹ đi con!

Tôi đuổi người xong thì ung dung tự tại bước vào phòng thi. Lẽ ra là tôi sẽ đăng kí vào chuyên Văn, nhưng sau khi suy xét cẩn thận, phát hiện con đường này quá nghèo nàn nên đã nhảy sang Tiếng Anh trong một tháng cuối. Chính xác thì về mặt ngoại ngữ tôi vẫn giỏi hơn, nói xuất sắc cũng đúng một phần. Còn văn chỉ là đam mê. Những ý nghĩa nằm sâu bên trong những kiệt tác văn học cám dỗ tôi một cách mạnh mẽ và niềm vui khi có thể tìm hiểu ra những điều mới mẻ trong từng câu chữ khiến tôi bị hút hồn.

Mù quáng trong văn học một thời gian dài, tôi chợt nhận ra nó chẳng phục vụ được gì cho sự nghiệp mà tôi hằng mong ước. Thật may mắn vì tôi đã có một con bạn thân toẹt dời như con Giang. Bảo Thúy Giang - học sinh ưu tú nhất đội tuyển Tiếng Anh trường tôi, được gắn mác chăm chỉ, chịu khó, ngoan hiền, cẩn thận... vân vân và mây mây - thực tế lại là một đứa lười nhất quả đất.

Bài tập đầy đủ? Vở sạch chữ đẹp? Bài luận nắn nót, trang trí cầu kì? Tôi combo hết!

Toàn bộ danh tiếng của nó từ trước tới giờ, hơn một nửa là nhờ công của tôi.

- Mi làm hộ toàn bộ đề với bài luận về nhà hộ ta đi! Dù sao mi làm bài văn về nhà mất có hơn tiếng, thêm đống đề dễ ợt của ta, với trình độ của mi cũng không tốn kém là bao!

Nó thuyết phục tôi bằng cái lí lẽ "không đi học mà vẫn được luyện đề, trau dồi kiến thức" và sau một hồi, thấy có vẻ có lợi tôi đã đồng ý. Tình trạng ấy diễn ra trong gần 2 năm học và nó đã giúp tôi không gặp phải trở ngại gì khi đột ngột chuyển môn chuyên vào đúng giai đoạn nước rút.

Thấy tôi thi chuyên anh, ai cũng nói trượt chắc. Điều đó khơi gợi trong tôi tính hiếu thắng, thế nên tôi đã quyết tâm phải đứng trong top 10.

Vì vậy lúc này đây, tôi đang cố gắng tập trung hết sức để... vẽ chân dung của cô giám thị. Cô vừa trẻ vừa xinh đẹp, một thân váy tím mộng mơ tỏa ra mùi oải hương thơm ngây ngất. Gặp được cô trong phòng thi đúng là an ủi lớn nhất của thí sinh mà!

- Này... Cậu gì ơi? Cậu không làm bài à?

Một giọng con trai nam tính có chút quen tai cất lên ngay cạnh tôi. Theo phản xạ tự nhiên, tôi hơi nghiêng đầu sang bên cạnh. Bạn nam đó nhìn tôi bằng khuôn mặt tò mò lẫn ngạc nhiên, thấy tôi quay qua thì mỉm cười.

Omg, tôi không có mê trai đâu nhưng mà cậu bạn này... tuy rằng để kiểu tóc rất dị hợm nhưng đường nét khuôn mặt thật sự rất đẹp giai luôn á! Có khi còn đẹp hơn cả thằng Thành nữa!

Mà, tất nhiên không thể để mình có bộ dáng như mấy đứa dại trai được. Tôi khẽ đảo mắt.

- À, tớ làm xong bài rồi.

- Cậu không soát lại bài à? Mà, đang làm cái gì đấy?

- A... Cậu không thấy cô giám thị rất đẹp à? Tớ đang vẽ lại cô ấy để về ngắm!

Tôi bày ra bộ dáng mê gái rồi nghiêng đầu cười tươi tắn.

- Thanks vì đã quan tâm nha!

Quay trở lại công việc, tôi cũng không có thấy người bên cạnh nói gì nữa. Đến lúc trống đánh, cậu ta đột nhiên lại gọi tôi.

- Cậu này, cậu tên gì?

- T... tớ á? Khánh Hoàn. Còn cậu?

- Quang Khải. Mong là sẽ được học cùng trường với cậu.

Tôi gật đầu rồi hỏi cậu ta thêm vài câu nữa. Cậu ta nói cậu ta thi nguyện vọng một là chuyên tiếng Pháp, tôi còn tưởng do sợ trượt chuyên Anh nên mới làm vậy.

- Tớ muốn học ngôn ngữ mới. Dù sao song ngữ cũng tốt hơn một.

- Oh... Nghe cậu nói tự nhiên lại muốn chuyển sang học Pháp ghê a!

Khải cười nhẹ, nụ cười như tỏa ra ánh sáng mặt trời. Tôi thiếu chút đui luôn, vội chào qua loa rồi vẫy tay tạm biệt. Đôi mắt phía sau cặp kính cận dày cộm cong cong, trong lòng tôi bỗng dâng lên một xúc cảm kì lạ, tựa như đã từng thấy ở đâu đó mà lại không thể nhớ nổi điều gì. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: gọng kính xấu ghê.

Tôi cười thật tươi tạm biệt cậu ta rồi nhanh chân lủi ra cổng. Con a bờ lết của mẹ đập vào mắt, nhìn đi nhìn lại chẳng thấy ma nào. Kiểu này, chắc chắn không phải mẹ đón rồi. Chẳng cần nghĩ cũng biết là ai.

- Bé cưng thi xong rồi hả? Đợi lâu chưa?~

Tôi rùng mình mấy cái, ném khuôn mặt muốn nôn mửa vào mặt thằng con trai khốn kiếp vừa mới phát ngôn.

- Hả? Em gái đi thi vất vả, trời nóng thấy cụ nội mà còn phải đứng đợi anh mòn cả dép thế này hả? Lại còn "bé cưng"? Ngứa đòn hay sao đấy?

Tôi chửi bằng giọng điệu sặc mùi thuốc súng. Chửi xong mới phát hiện đằng sau phạm nhân còn lòi ra một cái đuôi lòe loẹt hết sức.

Hm... Nói thế nào nhỉ? Điện nước đầy đủ phát thừa, mặt chả khác gì con vẹt ngũ sắc, giày cao như hai cây cà kheo, toàn thân thì trắng như gà cắt tiết, tóc vàng y như phân chó, quần áo cực kỳ kiệm vải. Đúng là một "mỹ nhân" hiếm có khó gặp nha!

- Ồ~ Anh kiếm đâu ra được con kì nhông đẹp thế?

Tôi nhếch môi cà khịa, bà chị kia lập tức giãy nảy lên.

- Con nhãi kia, mày nói ai là kì nhông hả? Đừng tưởng được Khánh Anh đón là hay nhá! Quát tháo cái gì? Chưa đến lượt mày lên mặt với bọn tao đâu!

Hờ, biết ngay mà. Lúc đầu thấy có người lớn tiếng là im re, chả thấy người thương nói gì thì bắt đầu làm kiêu, đòi dạy đời người khác.

- Ô, tôi có nói chị sao? Nhột hả?

- Mày...! Khánh Anh, nó dám vô lễ với em kìa! Anh đón nó mà nó không biết ơn, lại còn mất dạy như thế, anh còn không mau đá nó đi!

Chị ta ôm cánh tay "kim chủ", ra vẻ nũng nịu đáng thương mà lắc lắc hai quả silicon trước ngực. Tôi ngứa mắt kinh khủng, chỉ thiếu điều chưa xông tới chọc thủng hết cả điện nước của chị ta thôi!

- Đá? Chị cũng hài hước ghê!

Tôi cười tít mắt quay sang tên "khán giả" vẫn đang hứng thú xem kịch vui từ nãy đến giờ, đơn giản hỏi:

- Có về không?

Khánh Anh gật đầu như giã tỏi, không chút để ý mà đạp người đẹp một cái, bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời. Trước khi trèo lên xe, tôi chợt quay lại nhìn bà cô còn đang nước mắt lưng tròng phía sau, đánh giá tỉ mỉ rồi thở dài.

- Haizz... Còn không đủ trình làm khổng tước xòe đuôi[1] nữa. Mấy người trước xinh hơn, mà ít ra còn biết ai là người không nên chọc vào.

[1] loài chim lông đuôi dài tuy xinh đẹp, nhưng khi xòe đuôi thì lộ ra sự xấu xí.

#Munw

Hot

Comments

Shhhhh

Shhhhh

tui bđ thik òi ak

2020-04-19

2

Atti lovely lovely

Atti lovely lovely

nghe mấy con như con công này nói mà tức á!

2020-03-05

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play