(JoongDunk) Obsession
“Không chịu!!!! Con muốn ở lại Thái!!!!”
Hàng xóm không còn nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu trong tuần này nghe thấy câu này từ cậu quý tử nhà bên cạnh, có lẽ là lần thứ 20 hay là 27 gì đó, nói chung đã nghe đến phát nhàm, họ cũng không còn muốn hóng chuyện, dù gì nội dung cũng chỉ là một đôi vợ chồng muốn sang Đức định cư nhưng cậu con trai lại không chịu, dùng mọi cách cũng không có tác dụng gì, thuyết phục bằng lời nói hay đe dọa dùng vũ lực cũng không thấm tháp.
Cho đến khi có một người tướng mạo đẹp trai, thanh tú lại không ẻo lả, anh tuấn nhưng không quá cứng rắn, một nét “ôn nhuận như ngọc” như bước ra từ tiểu thuyết thiếu niên xuất hiện trước nhà họ. Hàng xóm lại bắt đầu muốn hóng hớt tiếp. Chắc người nọ mãi mãi không ngờ được rằng chỉ đứng ở cửa nhà họ Aydin 5 phút đã có cả trăm vụ mai mối đến từ vị trí của hàng xóm.
Chủ nhà Aydin ra mở cửa nhìn thấy người con trai kia liền mừng rỡ khoác vai vào nhà, phải nói là mừng suýt khóc như nhìn thấy vị cứu tinh.
“Dunk đến rồi, em mau khuyên thằng nhóc này giúp vợ chồng anh đi. Nó một mực đòi ở lại Thái không chịu đi Đức, anh không hiểu được bọn trẻ nghĩ gì đâu, em cũng cỡ tuổi nó, em khuyên nó đi.”
“Em lớn hơn con trai của anh 12 tuổi mà cỡ tuổi gì anh”
“Tuổi tâm hồn của em cũng cỡ đó thôi à, em giúp anh đi”
“....anh tự lo luôn đi”
“Thôi mà, em giỏi khuyên người khác, em mau khuyên nó giúp anh đi.”
Dunk là tên của người kia, dáng người cao ráo trông rất đáng tin cậy, từng đường nét gương mặt sắc nét nhưng ôn hòa, vừa gặp đã gây thiện cảm, dù vẻ mặt lạnh như băng cũng không khiến người ta xa lánh hay sợ hãi. Ngược lại là đứa nhóc 15 tuổi đang đứng trong góc nhà, dù chỉ là một đứa nhóc mít ướt và mè nheo nhưng lại khiến người ta có cảm giác như nó sẽ lao tới đánh chết người ta, đánh không lại thì sẽ đồng quy vu tận. Đứa nhóc đó tên Joong Archen.
“Joong lại không nghe lời bố mẹ à?”
“Bố Dunk! Bố Dunk cứu Joong!!”
Đứa nhóc vừa nhìn thấy Dunk đã lao tới ôm chân cậu cầu xin cứu mạng. Nhưng nó không biết cậu đến để nào để cứu mạng nó, mà là để thu phục nó. Dunk vác thằng nhóc lên vai, mang vào phòng ngủ, tiện tay cầm theo cây chổi lông gà để trên đầu tủ.
Hơn nửa tiếng sau thì không nghe thấy tiếng khóc nữa, cả căn nhà chìm trong im lặng, Dunk cầm cây chổi lông gà đi ra khỏi phòng, ngay ngắn đặt lại trên tủ rồi nói với bố mẹ Joong Archen.
“Tạm thời Joong nói đánh chết nó cũng không đi, sau khi tốt nghiệp cấp ba mới chịu sang Đức với anh chị.”
“Sau khi tốt nghiệp cũng được, chắc nó đang lưu luyến bạn bè, sau khi tốt nghiệp cũng tốt, thời gian này để nó học thêm ngoại ngữ cũng tốt.”
Ban đầu Joong Archen đòi sống đòi chết cũng nhất quyết ở lại Thái Lan, lý do gì cũng dám nói ra, đem cả tình yêu quê hương đất nước ra tranh luận, bây giờ có thể thương lượng như vậy thì đã khởi sắc không tồi, có thể nói là tiến triển vượt bậc.
“Anh biết em có thể nói chuyện với nó mà. Nó chỉ nghe lời em thôi. Ở lại lát ăn cơm chiều với nhà anh nha”
“Hôm khác đi, tối nay em có hẹn trước rồi.”
“Bạn trai hả? Bạn trai thì hẹn khi nào chả được”
“Hôm nay kỷ niệm, lỡ em hủy hẹn bị người ta chia tay, thành con ma cô đơn thì hai người phải nuôi em cả đời đó.”
“À. Làm người quan trọng nhất là chữ tín, em hẹn với người ta rồi thì cứ đi đi nha”
“Nhưng mà khi nào anh chị bay?”
“Cuối tháng này anh chị bay, ăn sinh nhật Joong xong rồi nên cũng không còn cần lo gì nhiều nữa.”
“Cần phụ gì thì cứ gọi em.”
“Hành lý thì anh chị tự lo được rồi, chỉ đang lo cho thằng nhóc kia ở lại Thái Lan một mình cũng cần một người giám hộ.”
Dunk đã quá hiểu người anh em kết nghĩa của mình, tật xấu ăn nói vòng vo suốt bao năm không bỏ. Cậu không ngại phiền, nhưng bố của Joong không nói rõ thì cậu cứ tiếp tục giả vờ như không hiểu, xem thử ai mệt hơn thì biết.
“Em ở Krungthep một mình cũng cô đơn đúng không?” Bố của Joong lại nói.
“Em ở một mình quen rồi.”
“Nhưng nhà có thêm một đứa nhóc sẽ nhộn nhịp hơn.”
“Ồn ào thì có. Em không thích con nít đâu.”
“Anh biết em thích Joong mà, mấy món đồ chơi em mua cho nó, nó cất riêng một ngăn tủ không cho ai đụng vào luôn đó.”
“Đừng hiểu lầm nha, em chỉ xã giao nên mua cái này cái kia cho nó thôi.”
“Xã giao đã nhiệt tình như vậy thì bây giờ tuyệt tình làm gì. Joong nó thích em lắm đó.”
Cậu gãi nhẹ đuôi mắt, nhìn bố của Joong mà chẳng nói gì, ông biết mình không thể tiếp tục vòng vo, trực tiếp nói vào trọng tâm
“Em thay anh chị chăm sóc Joong nha Dunk?”
“Anh biết em sẽ không từ chối mà cứ phải vòng vo tam quốc làm gì.”
“Chuyện này không giống những chuyện trước đây anh từng nhờ nên anh sợ em từ chối.”
“Vậy nếu em từ chối thì sao?”
“Thì anh lấy tư cách thầy cũ để trông cậy em.”
“Kiểu gì anh cũng đẩy Joong qua cho em thôi.”
“Anh muốn em cam tâm tình nguyện, chứ ai lại ép buộc mấy chuyện này, đúng không”
“Được rồi anh yên tâm, em không từ chối đâu. Nhưng hai người đã giao thằng nhóc đó cho em thì toàn quyền do em quyết định, đừng đến lúc nó bị em cho ăn đòn rồi anh chị quay lại mắng em.”
“Anh chị biết mà.”
“Biết em không đánh nó thì có.”
Bố mẹ Joong cười khà khà rồi tiếp tục nói thêm vài câu chuyện phiếm với Dunk. Joong Archen gọi cậu một tiếng “bố Dunk” cũng không phải gọi đùa, hắn quý cậu vì cậu cũng chiều hắn không ít, lần nào ghé nhà cũng mua đồ chơi cho hắn, có mấy lần đón hắn tan trường cũng mua kem ốc quế sầu riêng cho hắn ăn.
Mọi người đều là chỗ quen biết lâu năm, tuy Dunk gọi bố mẹ Joong là anh chị, nhưng tuổi tác cách nhau khá nhiều. Ngày xưa bố của Joong là thầy của Dunk, ông ấy xin học bổng cho trường để cậu được tiếp tục học, còn giới thiệu cho cậu rất nhiều mối quan hệ trong giới học thuật nên Dunk vẫn luôn biết ơn ông ấy. Nên Dunk mới nói dù hai người họ đưa ra yêu cầu gì cậu đều không từ chối, bởi vì những việc cậu làm đều là trả ơn.
Dunk chỉ ở lại nói thêm vài câu rồi rời đi vì có bạn đến đón. Mẹ Joong vào phòng ngủ thăm hắn, còn sợ hắn bị bố Dunk đánh đến ngất xỉu nhưng không ngờ mở cửa phòng ngủ ra mới biết Joong ngủ rồi, trong lòng thì ôm gấu bông hình xiên mochi ba màu mà trước đây Dunk đã mua cho. Không chỉ thích Dunk, đến cả quà của Dunk cũng ôm chặt không buông.
“Joong sao rồi em?”
“Ngủ rồi”
Hai người rón rén đóng cửa phòng lại, không dám đánh thức Joong, chỉ sợ đánh thức rồi lại không có ai dỗ được hắn nữa. Hàng xóm đã chịu khổ cả ngày nay, nếu lại đánh thức “cái loa” kia thì sợ là cả nhà sẽ bị khu phố đến cảnh báo trật tự.
“Nhưng mà Joong nghe lời Dunk thật ha”
Hai người ngồi uống trà chiều ở phòng khách, vừa xem phim vừa nói chuyện phiếm. Mẹ cũng gật gù đồng ý với bố, dù chính bà là người sinh hắn ra, nuôi nấng mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy hắn nghe lời ai như cách hắn nghe lời Dunk.
Từ sau lần gặp nhau vào năm sinh nhật 12 tuổi của Joong Archen thì hắn đã muốn bám theo Dunk, còn thường xuyên đòi đến trường của bố. Ban đầu mọi người không biết nên cứ tưởng Joong Archen là đứa nhóc bám bố, sau khi thấy hắn ôm chân Dunk thì mới biết đây chính là đứa nhỏ háo sắc. Dunk nói đi đằng đông thì không dám đi đằng tây, nhìn thấy Dunk là vui mừng kịch liệt quẫy đuôi giống hệt như chó con.
“Nó nghe lời Dunk như vậy, sau này nếu không đổi tính thì khó bàn đến chuyện lấy vợ sinh con lắm.”
Căn bản thì đứa trẻ này chỉ cần nhìn thấy Dunk là gạt bỏ mọi thứ trên đời, nói một cách khó nghe thì đến bản thân cũng chẳng màng, nó chỉ muốn được quấn lấy chân Dunk.
“Nó háo sắc thôi, đến lúc tìm được người đẹp hơn Dunk thì tự từ bỏ Dunk thôi.”
“Đó mới là vấn đề đó. Gu thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, chúng ta có thể thấy người khác đẹp hơn, nhưng em nghĩ Joong có thấy vậy không?”
“Cũng đúng. Giống như em thấy anh đẹp trai nhất trên đời nè, mà bà hàng xóm nói anh đầu hói bụng phệ. Người ta là nhà bác học đại tài, giáo sư tiếng tăm lừng lẫy mà mấy bả nói như con cóc. Chán thật sự.”
“Cái đó em nói chứ hàng xóm nào nói”
“hehe”
Updated 61 Episodes
Comments
THK làm t hoá thú 🦎
kiểu này t đọc k quen bây ơi
2024-11-08
0
Lynie NaraTang
loạn rồiiii hóa sắc quá rồiiii
2024-10-26
1
Trinh Tran
Là khúc khen đouuu gùi, chồng dỗi r 😖😖
2024-10-18
1