21 Ngày Theo Đuổi Cậu
Hàn Mặc chết rồi.
Chết năm 18 tuổi.
Hàn Mặc là bị Khương Ngôn ép đến chết.
Cái xác nặng nề nằm giữa đống máu tươi, cả người biến dạng là Hàn Mặc.
Xác nằm chưa bao lâu, đám đông bu quanh bàn tán, một người đàn ông cũng nhanh chóng chạy đến, vệ sinh của đối phương nhanh chóng tách đám đông mở đường vào. Người đó có gương mặt quen thuộc, là thanh mai trúc mã của Hàn Mặc, Cảnh Ninh. Hiện tại mới quay lại nhà bố mẹ ruột, trở thành người thừa kế.
Cảnh Ninh không ngại máu, không sợ vest đắt tiền trên người bị bẩn, hắn ngồi xuống ôm cậu lên, lập tức mang về.
Hàn Mặc không tin được chuyện này, cậu chỉ là giúp đỡ Cảnh Ninh một lần, bầu bạn cùng cậu suốt một năm trước khi bị nhà họ Khương nhận nuôi đón đi, hiện tại đã qua hơn mười năm, Cảnh Ninh vẫn nhận ra cậu, là hắn đến ôm xác cậu mang khỏi đó.
Hàn Mặc chết rồi.
Trước khi tự sát đã cãi nhau một trận với thật thiếu gia Khương gia chỉ vì đối phương đuổi cậu không cho phép cậu học ở trường, đẩy cậu đến sân thượng cũng chính tay kẻ đó đẩy cậu từ sân thượng xuống.
Một lần nữa mở mắt tỉnh lại, Hàn Mặc mơ hồ thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng quen thuộc, cậu bật dậy nhìn xung quanh sau đó nhận ra, nơi này là nhà họ Khương. Ngay lập tức Hàn Mặc chộp lấy điện thoại trên kệ tủ cạnh giường, nhanh chóng kiểm tra ngày. Hôm nay là ngày 17/8, nghĩa là trước ngày cậu chết hơn một tháng.
Hàn Mặc nhanh chóng bật dậy xuống khỏi giường, dọn hành lí, vừa dọn xong liền ngồi bịch xuống nền nhà, lướt danh bạ tìm kiếm một số điện thoại cũ mà trước đây cậu lưu lại, là số của Cảnh Ninh, cậu nhấn gọi.
Lúc đó là 7h sáng rồi, Cảnh Ninh đang uống ca-fe, thấy chuông điện thoại liền cầm nó lên xem ai gọi đến, thấy tên hắn cũng phải giật mình kinh ngạc, vội bắt máy nghe. Hàn Mặc hỏi hắn:”Ninh, cậu đến đón tớ về cô nhi viện chúng ta từng sống được không?”
Cảnh Ninh hơi bất ngờ, hắn hỏi:”Đã xảy ra chuyện gì à?”
Hàn Mặc trả lời:”Không có chuyện gì, không muốn ở nhà họ Khương nữa, muốn về đó”
Cảnh Ninh nói với cậu:”Mặc, tớ có nhà, cậu không cần về đó, tớ đón cậu đến nhà tớ, cậu học xong tớ đưa cậu đến Cảnh thị làm việc”
Hàn Mặc nghe hắn nói, mơ hồ khó hiểu nhưng vẫn đồng ý. Cảnh Ninh nói với cậu:”Gửi tớ định vị của cậu, tớ lái xe đến đó đưa cậu đi”
Hàn Mặc đáp:”Được, tớ gửi ngay đây”
Gửi xong định vị, cậu tức thì đứng bật dậy kéo vali mang thẳng xuống nhà. Anh trai đời trước thương yêu cậu sau lại đối xử lạnh nhạt với cậu khi em trai ruột về nhà, nhìn thấy cậu xách vali xuống lầu liền hỏi:”Đã xảy ra chuyện gì sao? Có ai làm gì em à?”
Hàn Mặc không trả lời chỉ nói một câu:”Hôm nay em sẽ đi, sau này đừng gọi em là em là em trai nữa, em không phải em trai ruột của anh đâu”
Nói rồi Hàn Mặc nhanh chóng kéo vali rời khỏi biệt thự, ra đến cổng đứng một lúc thì một chiếc xe đen nhanh chóng phóng đến, người trên xe nhanh chóng bước xuống, người ngồi ghế lái là Cảnh Ninh, hắn nghe cậu gọi đã vội đến, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây.
Hàn Mặc đang xem điện thoại lập tức ngẩng đầu, nhìn hắn sau đó mỉm cười nói:”Ninh, lâu rồi không gặp”
Cảnh Ninh liền hỏi:”Nói cho tớ biết đi, nhà họ Khương ức hiếp cậu sao?”
Hàn Mặc lắc đầu, cậu chỉ nói:”Mau đi thôi, đừng nói nhiều, tớ không muốn nhắc lại”
Cảnh Ninh lập tức gật đầu, hắn nói:”Lên xe đi, tớ cất vali cho cậu”
Hàn Mặc liền đưa vali cho hắn sau đó nhanh chóng mở cửa bước lên xe, Cảnh Ninh sau đó cũng nhanh chóng mở cửa ghế lái ngồi vào. Hàn Mặc hỏi hắn:”Những năm nay cậu sống thế nào?”
Cảnh Ninh đạp chân ga rồi mới trả lời:”Vẫn ổn, bố mẹ ruột tìm thấy tớ sau khi cậu được nhà họ Khương nhận nuôi được một năm, họ là chủ của Cảnh thị, tương lai tớ thừa kế nó”
Cậu hỏi hắn:”Cậu là bị bố mẹ làm thất lạc sao?”
Cảnh Ninh trả lời:”Không phải, năm đó động đất xảy ra, sau đó bọn tớ bị tráo đổi, cậu ấy bố mất vì tai nạn, mẹ mất vì sinh cậu ấy, nên mới vào trại trẻ mồ côi. Cậu ấy hiện tại vẫn ở với bố mẹ tớ, do sinh sau tớ một ngày nên cậu ấy gọi tớ là anh”
Hàn Mặc hỏi cậu:”Vậy họ có thiên vị đứa con nuôi đã thế chỗ cậu nhiều năm không?”
Cảnh Ninh trả lời cậu:”Không đâu, bố mẹ tớ rất công bằng mà”
Hắn sau đó giật mình hỏi:”Đừng nói là thật thiếu gia nhà họ Khương quay lại bố mẹ nuôi cậu thiên vị cậu ta để cậu ta bắt nạt cậu đấy nhé?”
Hàn Mặc trả lời hắn:”Vẫn chưa nhưng sắp rồi”
Cậu hỏi hắn:”Nếu sau này tớ chết, cậu có đến nhặt xác tớ không?”
Cảnh Ninh nổi giận ngay, hắn nói:”Đừng nói lời như vậy, Mặc. Cậu không nên nhắc đến cái chết đâu, Mặc. Cậu sẽ sống thật tốt và thật lâu mà”
Hàn Mặc nhìn qua cửa sổ xe, cậu nói với hắn:”Tớ chỉ hỏi vậy thôi, cậu trả lời đi”
Cảnh Ninh dịu xuống, hắn nói:”Nếu cậu chết trước tớ, tớ sẽ đến nhận xác cậu, nhưng nếu là cậu tự sát chết, tớ nhất định sẽ chạy đến thật nhanh để cản cậu, tớ không muốn đánh mất cậu....”
Hàn Mặc không biết bản thân nghĩ gì, cậu hỏi hắn một cách bất ngờ:”Cậu thích tớ hay gì mà sợ đánh mất tớ?”
Cảnh Ninh hơi im lặng, hắn không biết nên trả lời thế nào, quả thực là Cảnh Ninh thực sự rất thích Hàn Mặc, thích cậu ngay từ khi cả hai vẫn còn rất nhỏ. Hắn thích cậu khi cười với hắn nụ cười dịu dàng.
Hắn thích cậu khi bàn tay nhỏ bé của cậu ra đỡ hắn ngã dưới đất, bàn tay ấy rất nhỏ nhưng lại rất ấm áp.
Hắn thích cậu khi cậu ôm lấy hắn khi hắn khóc, hắn thích cậu khi cậu dùng tấm lưng nhỏ bé ấy đứng chắn cho hắn khi hắn bị đám trẻ ở cô nhi viện bắt nạt. Hắn thích cậu ở những chi tiết nhỏ không quá to tác, không thích vì nhan sắc của cậu hay vì gia thế. Tình yêu của hắn rất đơn giản nhưng nó cũng tồn tại rất lâu mà không bao giờ biến mất.
Cảnh Ninh nói với Mặc Hàn:”Cậu nghĩ nhiều rồi”
Updated 22 Episodes
Comments
Sunday
Hay quá hay quá
2024-09-22
0