Hoắc Dạ bước đi trên con đường lát đá, ánh đèn đường mờ nhạt hắt lên những bóng cây loang lổ. Anh đã tự hỏi câu hỏi này bao nhiêu lần rồi? “Phải chăng mình nên từ bỏ?” Nhưng mỗi lần nghĩ đến việc rời xa Khương Dĩ, tim anh lại đau nhói, như thể có ai đó đang bóp nghẹt. Anh yêu cô quá sâu đậm, sâu đến mức không thể buông tay dù biết rằng có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không nhìn về phía anh.
Nhưng nếu tiếp tục im lặng như thế này, liệu anh có thể chịu đựng được bao lâu nữa? Lời của Lâm Tuệ cứ vang lên trong đầu, không ngừng thôi thúc anh phải làm gì đó. Đã sáu năm trôi qua, liệu còn bao nhiêu năm nữa anh có thể đứng nhìn cô từ xa mà không nói một lời?
Hoắc Dạ dừng lại, nhìn lên bầu trời tối đen phía trên. Những vì sao lấp lánh nhưng xa xăm, giống như tình cảm của anh dành cho Khương Dĩ, lung linh nhưng không thể chạm tới. Anh tự cười mình, cười cho sự yếu đuối của chính mình. Sáu năm rồi, mà anh vẫn chưa thể có đủ dũng khí để bước tới bên cô, nói cho cô biết anh yêu cô đến nhường nào.
---
Ngày hôm sau, Hoắc Dạ đến lớp như thường lệ. Khương Dĩ vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, đang chăm chú ghi chép bài giảng. Anh ngồi xuống bàn mình, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô như mọi khi. Khương Dĩ luôn là người chăm chỉ, tận tụy, và điều đó khiến cô trở nên đặc biệt hơn trong mắt anh.
Giờ nghỉ trưa, khi các sinh viên khác đang rời khỏi phòng học, Khương Dĩ lại ngồi một mình ở bàn, lật mở quyển sổ ghi chép. Hoắc Dạ do dự một lúc, nhưng rồi quyết định bước tới. Đây có lẽ là cơ hội tốt để anh bắt đầu một cuộc trò chuyện.
“Khương Dĩ, cậu vẫn ở đây à?” Anh cất tiếng, cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể.
Khương Dĩ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh nắng buổi trưa, nở nụ cười nhẹ. “Ừ, mình cần hoàn thành một số bài tập. Còn cậu?”
Hoắc Dạ ngồi xuống ghế đối diện cô, cố gắng nén nỗi lo lắng trong lòng. “Mình cũng vậy. Dạo này cậu thế nào? Có vẻ rất bận rộn với dự án cuối kỳ.”
Khương Dĩ gật đầu. “Đúng vậy, mình và Giang Đình đang làm chung một dự án. Cậu ấy rất giỏi, làm việc với cậu ấy mình học được rất nhiều điều.”
Hoắc Dạ nghe đến tên Giang Đình, lòng lại trùng xuống. Dù biết Khương Dĩ sẽ nhắc đến Giang Đình, nhưng mỗi lần nghe thấy, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác bị đâm vào tim.
“Giang Đình thật sự rất tài giỏi,” Khương Dĩ tiếp tục, đôi mắt lấp lánh khi nhắc về người mình yêu. “Cậu ấy không chỉ thông minh mà còn rất điềm tĩnh, mình cảm thấy rất an toàn khi ở bên cậu ấy.”
Hoắc Dạ chỉ biết lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận từng lời nói của Khương Dĩ như những nhát dao cứa vào lòng. Cô nói về Giang Đình với sự ngưỡng mộ và yêu thương, những cảm xúc mà Hoắc Dạ chỉ có thể mơ tưởng. Nhưng Giang Đình thì sao? Anh ta có thực sự trân trọng cô không?
“Khương Dĩ,” Hoắc Dạ ngập ngừng, lòng anh đột nhiên dấy lên một khao khát mãnh liệt. Anh không muốn tiếp tục lặng thầm nữa. “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng… có thể Giang Đình không phù hợp với cậu không?”
Khương Dĩ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh. “Sao cậu lại nói vậy?”
“Chỉ là…” Hoắc Dạ khó khăn chọn lựa từ ngữ. “Mình thấy cậu luôn là người cố gắng nhiều hơn. Cậu luôn ở bên, chăm sóc và quan tâm cậu ấy, nhưng Giang Đình thì sao? Cậu có thực sự cảm thấy cậu ấy quan tâm đến cậu như cậu mong đợi không?”
Khương Dĩ im lặng, ánh mắt có chút dao động. Câu hỏi của Hoắc Dạ không phải chưa từng xuất hiện trong tâm trí cô, nhưng cô luôn gạt bỏ nó. Tình yêu mà cô dành cho Giang Đình quá sâu đậm, khiến cô không muốn nghĩ tới việc anh ta có thể không đáp lại tình cảm đó.
“Giang Đình… cậu ấy có cách thể hiện tình cảm riêng,” Khương Dĩ khẽ đáp, như thể đang trấn an chính mình. “Có lẽ cậu ấy không giống mình, nhưng mình tin rằng Giang Đình cũng quan tâm đến mình.”
Hoắc Dạ nhìn sâu vào đôi mắt của Khương Dĩ, lòng tràn ngập cảm giác bất lực. Dù cô có nhận ra điều gì, cô vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo Giang Đình. Anh muốn nói với cô rằng anh mới là người luôn đứng sau, người sẽ không bao giờ để cô phải cố gắng một mình. Nhưng liệu Khương Dĩ có thể hiểu?
Updated 69 Episodes
Comments