Trước khi đi cô nhìn quanh làng quê mình một lượt rồi lững thững ra ngoài làng,ra khỏi làng thì gặp bác xe ôm lần trước bác thấy cô thì đến hỏi:
- Mẹ con thế nào rồi hả?
Nhắc đến mẹ cô bật khóc giọng nói có phần nấc nghẹn:
- Mẹ con mất rồi bác ạ!
Bác xe ôm nghe thấy vậy thì giật mình vội vàng xin lỗi cô nói:
- Bác xin lỗi đã hỏi câu không nên hỏi! Dù gì con phải cố gắng lên, không được khóc như vậy thì mẹ con dưới suối vàng không yên lòng mà siêu thoát đâu con! Nghe lời bác phải cố gắng nghe chưa, tuy bác không phải ruột thịt gì nhưng bác thấy cháu đáng thương nên bác nói vậy thôi.
- Dạ không sao đâu ạ! Mà bác có thể đèo con lên thị trấn được không ạ?
- Ừ! Đi học hả con?
- Vâng!
Nói xong bác đưa cô mũ bảo hiểm rồi bảo cô lên xe bác đèo đến thị trấn. Đến nơi cô gửi tiền bác rồi đến nhà trọ của Hân cũng may mấy ngày nay Hân ở đây, đứng trước cửa cô gọi Hân:
- Hân ơi! Cậu có nhà không?
Bên trong có tiếng trả lời vọng ra:
- Ơi mình đây cậu đợi mình ra mở cửa.
Hân chạy ra mở cửa giật mình khi nhìn thấy bạn mình trông hốc hác và tiều tụy nhìn vô cùng thảm hại Hân dục cô vào nhà rồi hỏi:
- Cậu sao vậy Vân? Sao trông cậu ra nông nỗi này?
- Mẹ... tớ.. Vừa nói cô vừa khóc nức nở.
- Bác ấy làm sao mà cậu khóc?
- Bà ấy... mất rồi! Nói ra câu này cô càng khóc to hơn ôm chầm lấy Hân.
Hân khi nghe xong câu này thì giật mình, sống mũi cay cay nâng mặt cô lên hỏi:
- Mẹ cậu mất vậy mà cậu không báo cho tớ biết để tớ nhìn bác lần cuối?
- Tớ không biết báo cậu bằng cách nào cả! Cô ấm ứng nói.
- Thôi mọi chuyện cũng qua rồi, với lại cậu không được khóc nữa phải thật mạnh mẽ vượt qua tất cả nghe chưa?
- Ừm mình biết rồi! Mình phải thật mạnh mẽ để cho mẹ yên lòng. Lau nước mắt cô nói với Hân.
- À mà cậu không có điện thoại à? Hân hỏi.
- Không, quê mình cũng không ai có cả!
- Thôi được rồi, chốc cậu đi theo mình ra đây!
- Làm gì?
- Chốc rồi cậu biết, còn bây giờ chúng ta đi sắp đồ đạc rồi mai lên thành phố nhập học.
- Tớ có một suy nghĩ là tớ không đi học nữa mà tớ đi làm.
- Cái gì? Cậu đùa tớ à?
- Không tớ nói thật.
- Cậu biết cậu đang nói gì không? Bao nhiêu người muốn mà không được vậy mà cậu lại bỏ! Hân gắt lên.
- Nhưng... Chưa nói hết câu Hân đã cướp lời.
- Không nhưng nhịn gì hết cậu phải học cho tớ hết bao nhiêu tớ lo cho cậu.
- Không được như thế không được đâu!
- Sao lại không được! Cậu không nhớ tớ là người thế nào à? Để tớ nhắc cho cậu nhớ! Tớ là thiên kim đại tiểu thư của Huỳnh thị nghe chưa!
- Nhưng ba mẹ cậu thì sao?
- Không sao! Cậu gặp ba mẹ tớ rồi mà cậu không biết họ như nào hả?
Đúng cô có gặp ba mẹ Hân rất nhiều lần rồi ba mẹ Hân cũng quý cô lắm, mỗi lần Hân về nhà mẹ cô thường hỏi:
- Cái Vân nó có về cùng không con?
- Mẹ, rốt cuộc ai mới là con gái mẹ vậy? Cô trả lời mẹ.
- Thì con là con gái mẹ nhưng Vân nó là bạn con nên phải hiếu khách con ạ! Bà cười cười đáp.
Nói đến đây cô vô cũng cảm kích người phụ nữ mà Hân gọi là mẹ nước mắt cô chào ra, cô lại nhớ tới mẹ rồi. Hân thấy vậy liền ôm lấy cô an ủi.
An ủi xong xuôi cô và Hân thu dọn đồ đạc để mai lên thành phố nhập học. Đến chiều Hân đưa cô đến quán điện thoại mua cho cô điện thoại để dễ liên lạc:
- Cậu bảo sáng mai là đi đến mua điện thoại đấy hở? Cô hỏi.
- Đúng rồi, mình sẽ mua cho cậu một cái tớ một cái.
Nói gì thì nói chứ, ba mẹ của Hân rất chiều cô con gái này thích gì được đấy, mỗi tháng ba mẹ cô cho cô 5 triệu tiền tiêu vặt chỉ để cho con gái thỏa sức vui chơi. Cô tuy được khá nhiều tiền tiêu xài nhưng cô không dùng mấy nên chuyện đối với cô mua hai chiếc iphone là chuyện nhỏ.
Cô thầm cảm ơn trời khi đã ban cho cô một người bạn dễ thương lại lắm tiền, chắc cô phải tu bảy kiếp mới có người bạn như vậy. Đang trong dòng suy nghĩ thì cô giật mình bởi tiếng hối thúc của cô bạn:
- Cậu có vào nhanh không hả? Sao đứng đực ra thế? Giọng Hân hơi gắt.
Vốn Hân có bản tính hơi cục súc, mỏ hơi hỗn tính cách mạnh mẽ nhưng bề ngoài là thế nhưng bên trong vô cùng thương người, nói chung khẩu xà tâm Phật.
- Ờ.. tớ vào ngay! Cô ấp úng.
Vào trong cửa hàng cô hoa mắt với mấy chiếc điện thoại được để trên kệ, bỗng trước mắt cô là chiếc iPhone 13 màu Hồng nhìn nó thật đẹp. Hân thấy cô nhìn chăm chú vào nó thì bảo với nhân viên:
- Chị ơi! Lấy em xem chiếc iphone này ạ!
Chị nhân viên gật đầu mở kệ lấy ra chiếc đó,mải nhìn chiếc điện thoại mà bị chị nhân viên lấy đi làm cô giật mình cười ngượng.
- Thích nó rồi đúng không? Hân nói.
- Cúng thích. Cô cười.
- Chị gói lại cho em hai chiếc này nha chị!
Trời ơi! Đúng người giàu có khác mua không cần xem giá, sao cô lại không quen người bạn hào phóng này sớm hơn chút nhỉ? Nói rồi chị nhân viên đưa cho Hân hai chiếc túi đựng điện thoại nói:
- Của hai em hết 20 triệu nha.
Cái gì? 20 triệu? Số tiền này cô sài có khi là một năm chứ chả đùa. Thấy mặt cô tái mét Hân cười tươi nói:
- Không sao! Con số này hết sức là bình thường với tớ nên cậu đừng lo tớ hết tiền.
Trời! Bình thường? Nghe nó nhẹ nhàng với những người giàu có như cô bạn cô thôi, còn đối với cô con số này là một năm đại học của cô đấy chứ!
Cô toát mồ hôi khi nghe đến con số 20 triệu nhìn cô bạn thân mình cầm con số 20 triệu đi tiêu trong vòng 30 phút mà cô thấy sót quá đi mất, cô muốn nói ngăn bạn cô lại ấy mà sợ cô bạn mắng mình. Nói gì thì nói chứ Hân cũng rất hay cáu gắt với cô vì sự như nhược của mình nên cô có chút hơi kiêng rè về người bạn này.
Sau khi mua điện thoại xong thì Hân dẫn cô đi ăn rồi đi shopping mua sắp, cả một ngày trời chỉ có thể là đi ném tiền qua cửa sổ mà cô sót vô cùng. Về đến nhà cả hai lăn ra giường Hân dạy cô cách sử dụng điện thoại được một lúc thì cô cũng biết dùng rồi cả hai lăn ra ngủ vì cả ngày đi rất mệt mỏi.
Sáng hôm sau, cả hai mệt mỏi thức dậy chuẩn bị đồ đạc rồi trả phòng trọ đi ra bến xe bắt xe lên thành phố, cả hai vô cùng háo hức và hồi hộp. Lên thành phố, cả hai đều choáng ngợp trước những toà nhà cao tầng mà hoa mắt. Đảo mắt một vòng Hân thấy hai chiếc xe ôm đang đậu gần đó cô vẫy họ, họ đi tới trước mặt hai cô gái hỏi:
- Hai cháu muốn đi đâu?
- Dạ! Bác có thể chở hai cháu đến trường đại học kinh tế bách khoa Hà Nội được không ạ! Hân nói.
- Được, hai đứa lên xe đi. Bác xe ôm nói.
Thế rồi cả hai cô lên xe rồi đến chỗ mình cầm đến. Đến nơi cả hai cảm ơn hai bác xe ôm rồi trả tiền họ rồi đi vào bên trong, lần thứ hai họ choáng ngợp với nơi này. Thủ tục nhập học xong xuôi Hân thuê một căn nhà trọ cách trường không xa, Hân bảo với cô:
- Từ giờ tớ với cậu ở đây! Bây giờ chúng ta đi ăn đi mình đói sắp ngất rồi.
- Ừ! Mình cũng vậy!
Nói rồi cả hai đi đến quán phở gần đó họ muốn thử xem món phở ở thành phố như thế nào? Họ vào quán gọi cho bà chủ quán:
- Bà ơi, cho cháu hai tô phở ạ.
- Đợi bà chút nha hai đứa. Bà chủ quán tốt bụng cười nói.
Nói xong cả hai ngồi vào bàn chờ, một lúc sau bà chủ quán đưa ra hai bát phở thơm nức mũi, ăn xong cả hai về phòng trọ nghỉ ngơi.
Updated 66 Episodes
Comments