Cô Giúp Việc Là Đồ Đáng Yêu

Cô Giúp Việc Là Đồ Đáng Yêu

Chương 1:

Tối đó;trong căn nhà nhỏ có tiếng cười khúc khích của một đứa trẻ theo sau tiếng cười đó là tiếng của một chú chó con chạy lon ton theo chủ, bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Nhím! Chạy chậm thôi kẻo ngã đó con!

Nhím là tên của con bé, con bé năm nay 5 tuổi, cha con bé mất từ khi nhỏ 1 tuổi tuy thiếu thốn tình yêu thương của cha như con bé vẫn nở nụ cười thật tươi trên khuôn mặt non nớt của mình.

- Dạ mẹ! Con bé ngoan ngoãn trả lời.

Nhưng con bé không chạy nữa mà tiến về phía chiếc bàn nhỏ trên đó chứa một cây đèn cầy, bên cạnh cây đèn cầy là một người phụ nữ khoảng chừng 30 tuổi đang lúi húi làm gì đó. Con bé bước đến cạnh người phụ nữ nhìn người đó bằng đôi mắt to tròn của mình và cất giọng ngây thơ của một đứa trẻ:

- Mẹ đang làm gì vậy mẹ?

Người mẹ nhìn con bé với ánh mắt trìu mến cất giọng nhè nhẹ:

- Mẹ đang vá lại mấy cái áo con ạ!

- Vá áo để làm gì vậy mẹ? Con bé ngây thơ hỏi tiếp.

- Vá để mặc chứ làm gì hả con. Người mẹ bật cười trước câu hỏi ngây thơ của con bé.

- Sao mẹ không mua đồ mới vậy mẹ?

- Mẹ để dành tiền cho Nhím đi học nài, mua cho Nhím đồ mới cho xinh nè!

Nghe xong câu đó con bé im lặng một hồi lâu rồi nói với mẹ:

- Vậy sau này Nhím lớn Nhím kiếm thật nhiều tiền để mua cho mẹ quần áo mới cho mẹ được xinh như Nhím ạ!

- Được rồi! Nhưng bây giờ Nhím phải ngoan ngoãn học hành, lễ phép với mọi người nghe chưa?

- Dạ! Nhím biết rồi mẹ! Con bé nở nụ cười tươi nhìn mẹ.

- Cũng muộn rồi! Mẹ con mình đi ngủ thôi!

- Dạ!

Thế rồi hai mẹ con cất đồ, rồi dìu dắt nhau vào trong buồng đi ngủ, con bé cất giọng nói:

- Nhím chúc mẹ ngủ ngon ạ!

- Ừ! Nhím cũng ngủ ngon nhá! Người mẹ bật cười xoa đầu nhỏ.

Sau đêm đó hai mẹ con ôm nhau ngủ một cách ngon lành trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Nhưng nhỏ không biết được rằng sắp tới đây nhỏ sẽ không còn được nhìn thấy người mẹ yêu thương mình được nữa.

* 13 năm sau…

- Mẹ… con về rồi đây! Giọng một cô gái nhẹ nhàng vang lên trước khoảng sân nhà.

- Con gái… mẹ rồi đó hả con? Người mẹ nức nở chạy ra ôm lấy người con lâu ngày không gặp của mình.

- Dạ con về mới mẹ rồi mà! Sao mẹ lại khóc vậy?

- Mẹ nhớ con quá! Nay con về mẹ xúc động thôi!

- Mẹ này sao phải vậy ạ?

Nói xong, cô quay ra nhìn về phía chiếc bàn có một người đàn bà nom khoảng chừng 65 tuổi nhìn cô mỉm cười với khuôn mặt phúc hậu, bà lão hỏi cô:

- Vân đấy hả con?

Vân là tên của con bé năm xưa tên Nhím, tên đầy đủ của cô là Triệu Cẩm Vân,năm nay cô đã 18 tuổi con bé ngây thơ ngày nào giờ đây là một cô thiếu nữ xinh đẹp với thân hình kiều diễn nhìn hết sức mê hoặc. Cô có khuôn mặt trái xoan đôi mắt to tròn sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng nhìn cô như một tiên nữ bước ra khỏi truyện cổ tích vậy.

- Dạ là con đây bà Sáu! Cô trả lời.

Bà Sáu là người hàng xóm thân cận của nhà cô, bà thương cô lắm ngày còn nhỏ bà hay cho cô bánh kẹo đồ chơi, cô thương bà lắm vì bà sống trong cảnh không chồng không con nhìn bà đáng thương vô cùng, thấy hoàn cảnh của bà như vậy mẹ cô đề nghị với bà là muốn làm con nuôi của bà lúc đó bà vui lắm!

Kể từ đó bà hay lui tới nhà cô chơi và thi thoảng có dùng bữa cùng.

Lại nói về mẹ cô, mẹ cô năm nay đã 43 tuổi rồi, bà tên Lê Cẩm Ly tuy bà đã đến tuổi xế chiều nhưng bà nom còn rất trẻ và xinh đẹp như thời thiếu nữ vậy, thời ấy bà đẹp lắm, đẹp nên ba cô mới lấy mẹ cô nhưng chỉ tiếc cho tình yêu đẹp ấy thì sau một năm kết hôn thì ba cô mất vì tai nạn nghề nghiệp, lúc đấy bà khóc ngất xỉu liên tục một hai sống chết đòi theo ông. Lúc đó mọi người khuyên nhủ hết lời thì mẹ mới nghe theo.

- Dạo này sao không về vậy con?

- Dạ tại dạo này con đang chuẩn bị thi đại học ấy ạ! Con phải ôn thi nên mới không về được ạ! Hôm qua thì con thi xong rồi nên được nghỉ mấy ngày để chờ kết quả ấy bà!

Do nhà xa trường cũng không có phương tiện đi lại nên cô phải ở nhờ nhà một người bạn chơi với nhau ba năm cấp 3 để cho tiện. Vừa học vừa làm để kiếm tiền cho mẹ bớt đi phần nào gánh nặng với đưa tiền cho bạn để tri tiêu sinh hoạt hằng ngày.

Nói về bạn chơi 3 năm cấp ba với cô tên Huỳnh Ngọc Hân cô ấy bằng tuổi cô, khác với hoàn cảnh của cô là cô ấy đầy đủ cha mẹ nhà cô ấy cũng khá giả, nhưng cha mẹ cô ấy lúc nào cũng chỉ tiền và tiền chả quan tâm gì đến cô ấy,họ gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt.

Vào hôm lần đầu cô lên thị trấn để nhập học, chẳng may vô tình bị cướp đồ cô vô cùng hoảng loạn chạy theo tên cướp vừa chạy cô vừa gào lớn:

- Cướp! Bớ người ta cướp!

Vừa chạy cô vừa la làng đuổi theo tên cướp, bỗng một cô gái xuất hiện với bộ đồng phục của trường chắn trước mặt tên cướp, tên cướp dừng lại tức giận nói:

- Biến! Không phải chuyện của mày!

Cô gái có khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng nhếch nhẹ nhìn về phía tên cướp. Tên cướp chưa kịp phản ứng gì thì bị một đá của cô nằm gục xuống đường khuôn mặt có phần đau đớn. Lúc bấy giờ cô chạy đến nơi hai tay chống xuống đầu gối thở hổn hển, lấy lại được hơi thở cô đi đến chỗ tên cướp giật lại ba lô rồi nói:

- Còn trẻ vậy tại sao lại phải đi cướp đồ người ta vậy? Bộ ngoài kia hết việc cho anh làm rồi ư?

- Hai cô tha cho tôi, tôi chỉ vì người mẹ già đang bị bệnh ở nhà do không có tiền mua thuốc nên tôi cuỗm trí làm ra hành động này, tôi xin lỗi! Tên cướp quỳ lại cầu xin.

- Anh còn trẻ thì phải đi xin việc làm chứ không phải là đi làm về thất đức như vậy biết chưa hả?

- Vâng! Tôi biết sai rồi! Dứt lời hắn lồm cồm bò dậy chạy tót đi.

Cô nhìn cô gái trước mặt cười nhẹ dơ tay ra bắt chuyện:

- Cảm ơn cậu nha!

- Không có gì đâu! Mà cậu tên gì vậy? Cậu bao nhiêu tuổi? Cô gái mỉm cười thân thiện nhìn cô, khi nhìn thấy cô gái này trong lòng cô dâng lên một thiện cảm muốn làm quen.

- Mình tên Triệu Cẩm Vân, 15 tuổi. Còn cậu thì sao?

- Mình tên Huỳnh Ngọc Hân bằng tuổi cậu, mà tên cậu hay thật đấy! Hân cười bảo.

- Tên cậu cũng vậy. Mà cậu học lớp nào vậy? Vì trên thị trấn chỉ có một trường nên cô hỏi lớp luôn.

- Mình học 10a1, còn cậu?

- Thế chúng ta chung lớp rồi! Cô cười tươi nói.

- Thế à! Mà cũng sắp muộn rồi, nay lại là ngày đầu đi học nên chúng ta đi nhanh thôi!

Nhắc mới nhớ, nay là ngày đầu tiên cô đi học mà tại chuyện vừa rồi mà quên mất nói rồi cả hai chạy thục mạng về phía trường học, cũng may là vẫn kịp hai cô thong thả vào trường vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Tan học hai người họ về cùng nhau bỗng Hân hỏi cô:

- Quên mình chưa hỏi, cậu ở đâu vậy?

- Mình ở làng X á! Nó khá xa trường với lại nhà mình cũng không được tốt cho lắm nên mình phải đi xe bus đến đây. Nhắc đến nhà lòng cô trùng xuống buồn bã nói.

- Hay bây giờ thế này đi, nhà mình cũng xa trường như cậu nên mình đã thuê nhà trên đấy ở trọ nếu cậu không ngại thì ở đây với mình luôn, cậu thấy thế nào?

- Như vậy có tiện không?

- Không sao, ở một mình cũng chán nên cậu ở chung thì càng vui mà!

- Mới quen mà sao cậu tốt với mình vậy?

- Mình cũng chả biết, thấy cậu dễ thương với lại khi gặp cậu mình có rất nhiều thiện cảm với cậu. Hân cười nói.

- Ra vậy! Thôi cũng muộn rồi mình về thôi!

Và rồi hai người họ ở vơi nhau đến tận bây giờ, họ hiểu nhau đến mức nhìn ánh mắt nhau là hiểu ý của nhau ngay. Hân học cũng không kém cô là mấy, hai người họ cùng nhau thi vào một trường đại học. Quay về thực tại bà Ly bảo với con gái:

- Thôi vào rửa chân tay thay quần áo đi rồi ăn cơm nghe con!

- Ừ đấy mải nói chuyện quên bén đi chuyện ăn cơm, thôi vào cất đồ đạc rồi đi ăn cơm con! Bà Sáu nói,

- Dạ thưa hai phu nhân. Cô cười tươi đáp.

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười vui vẻ, lúc cô thay giặt xong thì trên bà đầy những đồ ăn cô thích mùi thơm của thức ăn thật khiến bụng cô thật muốn thích ăn, ngồi vào bàn ăn cô định thò tay bốc vào một đĩa thức ăn thì bà Ly đưa tay đập nhẹ nhàng vào tay cô nói:

- Con gái con đứa như thế là không được, biết chưa?

- Dạ con biết rồi! Mặt cô ỉu xìu nhìn mẹ nói.

- Ly để cho con bé nó ăn nó mới về chắc bụng cũng đói rồi! Thôi ăn đi Vân! Bà Sáu nhìn bà Ly rồi nhìn sang cô nói.

- Dạ! Con mời bà mời mẹ ăn cơm ạ! Cô cười tươi nhìn bà Sáu và mẹ.

- Ừ! Ăn đi con! Cả hai bà đồng thanh nói.

- À đúng rồi! Dạo này Hân nó có khỏe không con? Bà Ly lên tiếng.

- Dạ cậu ấy vẫn vậy ạ!

Dạo trước Hân rất hay về cùng cô nên mẹ và bà Sáu biết Hân, lần đầu tiên nhìn thấy Hân cả hai bà đều có thiện cảm khi nhìn cô gái này bà Ly rất quý cô, tuy là người trên thị trấn như Hân không khinh thường những người nhà quê như bà mà ngược lại còn phụ bà làm việc mà không kêu ca, cụ thể vào một lần bà đang cuốc đất trồng rau thì Hân chạy đến nói:

- Cô để con làm cho ạ!

- Thôi không cần đâu con! Vào nhà ngồi cho đỡ nắng!

- Dạ không sao ạ! Con muốn thử làm những việc ở quê sẽ như thế nào ạ!

- Thôi làm này mệt lắm với đứng nắng như này hỏng hết da, da con đẹp thế kia cơ mà!

- Ui không sao đâu cô! Con muốn biết sức lao động

của người nông dân ấy ạ!

- Thôi được rồi, xuống bỏ dép ra không bẩn đó con!

- Dạ cô!

Nói rồi Hân phi xuống đứng trước mặt bà Ly, bà bảo cô:

- Bây giờ cô sới đất con trồng rau nha!

- Vâng ạ!

Làm cả buổi cuối cùng cũng xong bà Ly nhìn cô cười vui vẻ:

- Cảm ơn con nha Hân! Không có con không biết bao giờ mới xong nữa!

- Hì hì.. không có gì đâu ạ! Cô cười nụ cười thật đẹp nhìn bà Ly.

- Thôi vào tắm rửa thay đồ đi rồi nhà mình ăn cơm!

- Dạ cô!

Nói xong cô chạy vào nhà tắm, cô cảm nhận ở quê vui hơn ở thị trấn rất nhiều, lúc này Vân đang cặm cụi nấu ăn trong bếp với bà Sáu hai bà con nói chuyện này đến chuyện khác thì cũng xong đồ ăn được dọn ra bàn ăn thơm nức mũi. Hân lúc đấy cũng xong ra bàn ăn ăn cùng mọi người trong vui vẻ.

Quay lại thực tế, cô và cả nhà ăn xong họ dọn dẹp rửa chén bát xong xuôi thì họ ra hiên nhà cầm cây đèn cầy ra nói chuyện này nọ, quê cô nghèo làm gì đã có điện như ở thị trấn nên mọi người đều dùng đèn cầy để làm vật làm sáng cả căn nhà. Cả buổi tối hôm đó họ vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng không biết rằng sau mấy ngày nghỉ dài của cô là lần cuối cùng cô được gặp người mẹ kính yêu của mình.

Sau mấy ngày nghỉ dài, thì một người đưa thư gửi cho cô một phong thư của trường đại học cô đã thi gọi:

- Em ơi! Ra nhận thư này!

- Dạ em rồi ngay đây ạ! Cô nói vọng ra.

Nói xong cô ra nhận lấy phong thư từ tay anh đưa thư rồi anh nói:

- Em ký hộ anh nha!

Cô ký xong gật đầu cảm ơn anh đưa thư rồi vào trong ngồi vào bàn từ từ mở phong thư, cô nín thở từ từ mở ra đập vào mắt cô là dòng chữ ” Giấy trúng tuyển và nhập học“ lúc đó cô vui sướng không kìm được cảm xúc mà bật khóc.

Lúc này cô chạy sang bà Sáu có mẹ cô ở đấy cô chạy đến ôm trầm lấy bà vui sướng nhảy cẫng lên nói:

- Con.. đỗ rồi bà với mẹ ơi! Con đỗ rồi!

- Thật hả con! Bà Ly vui sướng không thôi ôm chầm lấy cô khóc nức nở.

- Đỗ được là tốt rồi! À cái Ly ra chợ mua đồ để liên hoan con bé đỗ chứ hở! Bà Sáu nói.

Mẹ cô lau nước mắt, rồi chạy về nhà cầm nàn đi chợ cười tươi nói với con gái:

- Phải mua thật nhiều đồ ngon để chúc mừng con gái mẹ đỗ mới được.

- Không cần cầu kỳ quá đâu mẹ, được ăn cơm mới cả nhà là con vui rồi!

- Không được phải liên hoan bữa lớn chứ! Bà Sáu nói.

Hot

Comments

Thanh Thảo

Thanh Thảo

Chắc mình viết lộn á bạn

2024-11-21

0

minh anh hoàng

minh anh hoàng

sao lại " ạ " vậy add oiii 🤗🤗🤗

2024-11-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play