Sự Sống
Trong ngôi biệt thự, vang lên từng tiếng chửi rủa của người đàn bà. Chỉ thấy trong một góc tối của căn phòng trật hẹp, tối tắm ấy là đứa bé gái với thân hình đầy những vết thương, xanh xao vàng vọt, bộ đồ đang mặc rộng thùng thình so với thân hình của đứa bé kia.
Chỉ thấy người đàn bà với thân hình mập mạp, trên nét mặt hiện lên từng nét nhăn, thể hiện sự khắc nghiệt, đây là quản gia của ngôi biệt thự này.
Bà quản gia nói i với giọng đầy tức giận " hôm nay mày dám thức trễ không làm việc nhà lười biếng phải không". Bà ta vừa nói vừa cầm cây roi đánh liên tục trên người đứa bé ấy.
Đứa bé chỉ biết ôm mình trong góc để mặc bà quản gia đang chửi rủa, đánh mình. Trong đôi mắt đen bóng ấy là sự cô đơn, vô thần mà một đứa bé 16 tuổi không nên có. ở cái tuổi được cha mẹ yêu thương, được học, được vui chơi. Thì Ánh Nguyệt phải trải qua những ngày tháng bị mắng, bị đánh. Không một ai xem cô bé là người cả.
Ánh Nguyệt từng có tuổi thơ hạnh phúc bên gia đình mình cứ ngỡ mình là công chúa, nhưng biến cố ập đến năm 8 tuổi Ánh Nguyệt tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị người khác hãm hiếp đến chết, trong ngăn tủ u tối đó là từng tiếng thống khổ của mẹ mình, từng tiếng ghê tởm của người đàn ông đó.
Ánh Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình bị người khác cưỡng hiếp, nàng không thể lên tiếng được vì đã hứa với mẹ dù có chuyện gì cũng phải sống sót, chỉ có sống mới có thể báo thù, có sống mới giết được từng người đã hại mẹ mình và tìm ra hung thủ.
Quay về thực tại nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, nàng cần thiết phải sống.
Hôm nay nàng không thể thức sớm được chỉ cảm thấy cả người đau nhức, đầu óc choáng váng, nàng nghỉ thầm chắc mình đã bị sốt nhưng nàng vẫn cố gắng gượng dậy để làm việc. Đang lúc đứng lên thì cả người choáng váng té ngã trên sàn nhà, cả người không còn sức lực nàng cố gắng vươn tay vớ lấy tường đứng dậy, nhưng không thể được dường như sức lực đã bị rút cạn, nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Bỗng một lúc lâu nàng nghe thấy có tiếng cửa phòng bị mở ra, theo đó là tiếng chửi rủa quen thuộc của bà quản gia: "hôm nay mày dám thức trễ không làm việc nhà ở đây lười biếng phải không"
Sau đó nàng chỉ có thể cảm nhận được cơ thể của mình bị một cây roi quất đánh khắp người, cả cơ thể đau nhắc không thôi, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng những lời chửi rủa , đánh đập ấy vẫn hiện hữu tong đầu nàng.
Bà quản gia cầm roi đánh mười mấy cái lên người Ánh Nguyệt, bà ta dừng lại thở hòng hộc, thở được vài hơi bỗng chóc bà ta vứt chiếc roi sang một bên, cầm lấy tay của nàng kéo mạnh lên " Mày có thức dậy làm việc không hả, mày biết còn có bao nhiêu việc phải làm không mà ở đây ngủ nướng, nếu không làm việc thì đừng hòng ăn cơm".
Chỉ thấy thần hình Ánh Nguyệt sụi lơ, cánh tay được bà ta nâng lên cả người treo không, bà ta không chần chừ dùng tay tát lên mặt nàng " Mày có chịu tỉnh hay không hả, mày câm à sao không nói chuyện"
Ánh Nguyệt nâng ánh mắt lên nhìn bà ta chằm chằm, bà ta chỉ thấy trong ánh mắt vô vô hồn ấy có tia sắt lạnh như muốn ăn thịt người, run lên bà ta buông tay Ánh Nguyệt xuống và mắng " Tao cho mày buổi sáng không làm việc, nếu trưa còn không làm thì đừng hòng ăn cơm". Nói xong bà ta bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ " Thật xui xẻo".
Updated 31 Episodes
Comments
Ma kết
Lần đầu mình viết truyện, có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Trân thành cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình.
2024-11-05
0