Minh Tâm nhìn ông ta, song cậu cũng gật đầu với người ngồi đối diện. Cậu cũng nghe lời ba mình ngoan ngoãn ngồi xuống, cách ông ta không xa cũng không quá gần. Đủ để người ta biết được, ông ta "thương yêu" cậu thế nào.
Bên ngoài ai cũng đồn đoán rằng, ông Hưng rất yêu thương hai đứa con trai của mình. Có người lạ ông ta lại diễn, diễn đỉnh cao đến mức cậu còn cảm thấy tiếc khi ông ta không đi làm diễn viên.
Cậu nghe người trợ lý đối diện cậu nói, một chất giọng điềm tĩnh nhưng đầy sự chuyên nghiệp. Vừa nói Văn Trọng vừa đưa những giấy tờ để lên bàn: "Như lời sếp tôi đã nói, nếu cậu Tâm đây đồng ý lấy sếp thì mọi thứ trên bàn này đều là của ông."
"Bao gồm mảnh đất nằm ở ngoại ô thành phố, và một công ty đã được đưa vào vận hành nằm ngay giữa trung tâm thành phố H."
Cậu ta vừa nói còn nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Không chỉ vậy, cậu Tâm đây còn sẽ nhận được phân nửa tài sản của sếp Lê."
Minh Tâm nghe anh ta đối diện nói một tràn dài, 2 mảnh đất đó có giá trên hàng chục tỷ đồng, công ty có thể thu được ít nhất 100 tỷ đồng trên một năm. Cậu không biết rõ, vì cậu chẳng quan tâm, cậu chỉ nghe mọi người đồn thổi như thế. Đã vậy cậu cũng có phần, giờ nghĩ lại sao kiếp trước mình ngu thế!
Cậu hướng ánh mắt về phía ông ta, ánh mắt của ông ta sáng rực lên nhìn những tờ giấy vô tri vô giác, nhưng lại có giá trị hơn cậu. Ánh mắt đó lộ rõ sự tham lam, mà chẳng giấu đi một chút nào.
Ông Hưng nhanh chóng đáp ngay, mặc cậu có đồng ý hay không: "Nó đồng ý hết, chẳng từ chối đâu cậu cứ yên tâm."
Vừa dứt lời, anh trợ lý lại phóng ánh mắt về phía cậu, Minh Tâm nhàn nhạt cười khinh bỉ sự tham lam của ông ta, cậu cũng nghe lời gật đầu đồng ý.
Ông Hưng cũng khá bất ngờ về thằng con trai mình, chẳng phải từ đầu nó kiên quyết từ chối sao? Suy nghĩ đó vừa xuất hiện, ông đã chẳng quan tâm đến, vì thứ mà ông ta để ý, chỉ có hai mảnh đất quan trọng được đặt trên bàn.
"Vậy cậu Tâm hãy kí tên mình vào đây."
Trước mặt cậu là một tờ giấy màu hồng nhạt để một chữ to đùng "Giấy chứng nhận kết hôn". Ở phía dưới cùng đã có một bên đã kí nét chữ cứng cáp toát lên sự mạnh mẽ của người đã viết mang tên Lê Hữu Nghĩa. Minh Tâm nhìn vào nét chữ này mất một lúc lâu sau cậu mới hồi thần, nét chữ này khiến cậu càng nhìn càng cảm thấy quen.
Minh Tâm cầm cây bút trên tay, với vài đường gạch cậu đã viết tên mình lên. Nét chữ thanh mảnh, nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng lại pha chút mạnh mẽ trong đó.
Cậu vừa kí xong, ngẩn đầu lên đã thấy được cái người trợ lý kia cười toe toét như mình mới là người đi lấy chồng vậy.
"Vậy bây giờ cậu Tâm lên xe về nhà sếp Lê luôn nhá? Đồ đạc của cậu thì tôi sẽ kêu người dọn dẹp qua sau."
Ông Hưng bên cạnh mừng như được mùa, chẳng nói chẳng rằng liền xua đuổi cậu: "Đi, chở nó đi liền đi."
Ông ta vui mừng hớn hở ra mặt, vừa được lợi còn đuổi được cái người mà ông ta không ưa ra khuất khỏi căn nhà này.
Cậu cũng nhẹ nhàng đứng lên, bỏ đi chẳng nhìn đến ông ta dù một cái liếc mắt. Minh Tâm đi thẳng ra xe đang đậu trước cổng nhà cậu.
Trên chiếc xe đầy yên tĩnh, đang lướt vù vù trên đường. Bỗng cậu trợ lí từ phía trước cất giọng phá tan sự yên tĩnh: "Sếp có hỏi là cậu muốn ngủ chung với sếp hay phòng riêng?"
Cậu chẳng cần nghĩ, đáp: "Phòng riêng."
"Vâng, cậu Tâm thông cảm vì nay sếp có một cuộc họp rất quan trọng bên nước M, nên là chưa bay về kịp. Cậu Tâm cũng đừng buồn nhá!"
Cậu chống cằm, nhắm mắt mặt tựa lên cửa kính. Nhưng lời cậu trợ lí phía trên nói gì cũng được cậu lắng nghe kĩ: "Ừ, không sao hết." Có một sự thật từ lúc Minh Tâm gặp người trợ lí này, cậu đã đoán được người này là một người tốt. Khá vui tính, nhưng trong công việc thì chắc chắn là một người kỉ cương, nghiêm túc với công việc.
Minh Tâm tò mò hỏi: "Anh tên gì vậy?"
Cậu ta ở trên cười hì hì: "Cậu Tâm đừng kêu tôi bằng anh, tôi ngại lắm. Tôi bằng tuổi cậu Tâm á."
Cậu ta nói xong cũng trả lời câu Minh Tâm vừa hỏi: "Tôi tên Trọng, cậu kêu tôi bằng tên là được rồi. Hoặc là trợ lí Trọng. Nói chung cậu kêu sau cũng được."
"Tôi kêu cậu bằng cậu Tâm được chứ?"
Minh Tâm nhìn người trước mặt, vẫn đang chăm chú lái xe: "Cậu kêu sau cũng được, tôi chẳng quan trọng mấy cái đó."
"Vâng, thưa cậu Tâm."
Cậu gật gù đáp như đã nghe: "Ồ, vậy lát cậu dừng xe trước ngã ba trước mặt giùm tôi nhe."
Văn Trọng phía trên thắc mắc, bèn hỏi: "Chi thế cậu?"
Không vì cậu ta nói nhiều mà cậu cảm thấy mệt, chỉ là lần đầu cậu cảm thấy có người đơn giản mà đối xử với cậu thật lòng như cậu Trọng đây: "Tôi có chút việc, cậu yên tâm tôi có địa chỉ nơi ở của sếp cậu."
Nghe cậu nói vậy, Văn Trọng cũng không hỏi thêm: "Vâng."
Cậu ta thả cậu xuống ngã ba trước mặt, trợ lí Trọng quẹo hướng ngược lại mà đi bỏ lại cậu một câu tạm biệt văng vẳng. Còn cậu cũng đi vào ngã còn lại. Bất giác trên lưng cậu lại nhói lên từng cơn, làm cậu khẽ phải nhăn mày lại vì đau đớn.
Ông trời cho Minh Tâm này sống lại chắc phải có lí do. Một là ổng nói cậu chưa chịu đủ khổ, hai là ông ta bảo cậu nợ bản thân một sự yêu thương chính mình. Còn nữa hay không thì cậu không biết, cậu chỉ nghĩ ra được bấy nhiêu đó.
Cậu lê đôi chân dài bước đi trên đường, mặc cho rất nhiều ánh mắt dõi theo. Minh Tâm gọi một chiếc taxi lái thẳng đến bệnh viện, cậu cảm nhận được vết thương sau lưng mình không nhỏ.
Kiếp trước, cậu bị ông ta đánh sau đó lại đuổi đi. Vết thương trên người cậu chẳng được xử lý kĩ càng vì thế mà chuyển sang nhiễm trùng. Ngày đó, cậu nằm trong một căn nhà trọ, cảm nhận từng cơn sốt li bì kéo đến. Chỉ mình cậu chẳng một ai hay biết, cậu nằm đó đến ngày thứ ba mới khoẻ dần lại.
Bác sĩ ngồi sau lưng cậu, dùng giọng trách móc hỏi: "Sao cậu lại bị thương như vậy hả?"
Minh Tâm: "..."
Sau đó cậu lại nghe bác sĩ phía sau thở dài: "Cậu không muốn nói thì thôi." Xong vị bác sĩ trẻ lại nói: "Cậu không biết yêu bản thân hả? Bị thương không chữa trị mà còn đi tắm nước lạnh, để giờ nó bị nhiễm trùng rồi nè. Hên là cậu còn biết đi bệnh viện đó!"
Minh Tâm: "..."
"Giới trẻ bây giờ thiệt là..."
Minh Tâm nhịn đau nãy giờ rồi, bỗng lại bị anh ta từ sau lưng hơi mạnh tay làm cậu khẽ rít rào: "Ah."
"Cậu còn biết đau hả?"
"Xin lỗi."
Sau câu nói đó anh ta cũng hơi nhẹ tay lại một chút. Băng bó xong vị bác sĩ nói nhiều này lại khẽ dặn cậu: "Về phải thay thuốc đúng giờ, còn phải tránh đụng nước nghe chưa? Không được đụng mạnh vào vết thương làm nó rách ra nữa. Biết chưa hả?"
Lần này cậu cũng phản ứng lại lời anh ta nói, khẽ gật đầu.
Bên ngoài cửa phòng truyền đến giọng của một y tá: "Bác sĩ Vỹ, có một ca cấp cứu khá nặng..."
Thanh Vỹ: "Tôi biết rồi."
Cô y tá chưa kịp thông báo xong, anh ta đã trả lời. Liền lấy chiếc áo blouse trắng bên cạnh mặc lên người gấp gáp chạy đi, bỏ lại cậu một câu: "Nhớ chăm sóc kĩ bản thân đó!"
Minh Tâm ngồi đó ngơ ngẩn: 'Bác sĩ thường nói nhiều vậy à?'
Từ bệnh viện đi ra, cậu lại quẹo vào một tiệm cắt tóc. Cậu nhìn mái tóc của cậu lúc trước rất dài, hầu như nó đã che khuất đi cả khuôn mặt. Giờ đây đã được tỉa gọn, làm lộ ra một gương mặt xinh đẹp yêu kiều, điểm vào đó là một đôi môi hồng nhuận không có huyết sắc lắm. Nhưng nhiêu đó cũng đủ làm gương mặt cậu thu hút biết bao ánh nhìn.
Chủ quán vui vẻ cười tươi với cậu: "Xong rồi chú em, Chú em là người khai trương đầu tiên cho quán của chú hôm nay đó. Nên là chú quyết định lấy phân nửa giá thôi 50 ngàn."
Minh Tâm: "..."
Cái thành thị xa hoa tấp này, với cái giá này thì rẻ thật. Cậu khẽ đảo mắt một vòng nhìn cái tiệm hơi xập xệ này, khẽ cảm thán. Lúc nãy cậu chỉ đi bừa, tiệm nào càng gần càng tốt. Vô tình cậu vớ phải một tiệm như vậy, mọi thứ bên ngoài cũ kĩ nhưng bên trong lại rất sạch sẽ. Chú cắt tóc cũng là một người có tay nghề, chắc do bề ngoài của tiệm như vậy nên ít thu hút khách hàng.
Cậu nhìn chủ quán, Minh Tâm bỏ lại trên bàn 100 ngàn, nói: "Thôi con không cần chú giảm giá đâu."
Ông chú cười hiền hậu cười khà khà: "Cảm ơn con, lần sau lại đến ủng hộ chú nhé."
Minh Tâm: "Vâng!"
Cậu bước ra ngoài, tiếng xe cộ vù vù lướt qua trước mắt cậu. Minh Tâm nhìn sắc trời thấy vẫn còn sớm, cậu bèn đi dạo trong vô thức. Cậu cũng không đều khiển được suy nghĩ của mình, mà lại nhớ đến người mẹ đã quá cố.
Một người phụ nữ xinh đẹp tựa ánh dương, đang hí hoáy trong bếp nấu ăn. Bà bưng ra dĩa đồ xào thơm phức đầy đẹp mắt. Mùi thơm thức ăn lan toả khắp cả nhà, truyền đến phòng khách nơi có một cậu nhóc tầm 6 tuổi trắng trẻo đang ngồi chơi máy bay.
Cậu men theo mùi hương lon ton chạy vào phòng bếp, giọng nói non nớt reo lên: "Mẹ ơi, thơm quá. Nhìn ngon lắm luôn."
Bà cởi tạp dề ra, ngồi xổm xuống chỗ cậu xoa nhẹ lên mái tóc cậu. Bà cười híp cả mắt: "Thật không đó?"
Minh Tâm liền gật đầu ngay khẳng định lời mình vừa nói: "Thật mà, chắc lần này ba ba sẽ thích."
Bà Thanh Hà cười, nụ cười vương vẫn theo chút gì đó man mát buồn. Cậu lúc đó chỉ là đứa nhóc cũng không hiểu hết nỗi lòng của người lớn.
Minh Tâm đứng trong khu vườn nhà, mãi mê rượt đuổi theo những con bướm. Tiếng ô tô từ cửa rào vang vọng chạy vào sân nhà, làm cậu thích thú nhảy cẫng lên: "A, ba về."
Cậu ba chân bốn cẳng chạy nhanh vào nhà báo với mẹ: "Mẹ ơi, mẹ ơi ba về. Mẹ ơi, ba về kìa."
Bà Hà từ trong bếp cũng vội chạy ra, tháo đôi giày ông ta đang mang ra đổi sang cho ông ta một đôi dép lê trong nhà. Sau đó là nhận chiếc áo vest từ tay ông ta, dù vậy nhưng vẫn bị ông quở trách: "Chậm chạm, lề mề bổn phận là vợ có nhiêu đó mà cũng không xong."
Updated 77 Episodes
Comments
mộc gai
hơ hơ chơi hệ gia trưởng à
2025-01-31
2
Đặng Trang
áo blouse
2024-11-30
1