Em mãi là đứa trẻ không chịu lớn
Lâm Thời An từ nhỏ đã mang vẻ đẹp trời ban, đường nét sắc sảo đến mức hoàn hảo, như một tác phẩm nghệ thuật không góc chết. Sự lạnh lùng, điềm tĩnh cùng thành tích học tập xuất sắc khiến hắn trở thành hình tượng trong mơ của vô số nữ sinh. Trong mắt mọi người, hắn vừa giàu có, vừa giỏi giang, lại còn đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Thế nhưng, trong mắt hắn, có một cô gái mãi mãi không chịu lớn Linh Noãn Hạ.
Từ bé, cô đã bám dính lấy hắn như một cái đuôi nhỏ, luôn líu ríu gọi:
"Anh Thời An, anh đợi em với!"
"Anh Thời An, em muốn ăn cái này!"
Cô thích anh. Điều này tất cả mọi người đều biết.
Nhưng hắn chỉ xem cô như một đứa trẻ—một cô công chúa nhỏ được hắn và ba cô bảo bọc trong lòng bàn tay.
Hắn cưng chiều cô đến mức ai cũng phải ghen tị. Cô khóc, hắn dỗ. Cô gây chuyện, hắn dẹp loạn. Cô buồn, hắn luôn là người đầu tiên xuất hiện để lắng nghe.
Các nữ sinh trong trường đều ao ước có thể được hắn đối xử dịu dàng như vậy, nhưng chỉ có Linh Noãn Hạ mới có thể vô tư kéo tay hắn giữa sân trường, làm nũng mà không sợ bị đẩy ra.
Cô gái ấy, dù có lớn lên, vẫn là đứa trẻ không chịu lớn trong mắt hắn.
Ngày hôm đó, em ngất đi giữa lớp học
Hôm ấy, trong tiết Văn, Noãn Hạ đột nhiên cảm thấy bụng quặn đau, sắc mặt nhợt nhạt hẳn đi. Mồ hôi túa ra trên trán, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.
Cô cố gắng cắn môi chịu đựng, nhưng cơn đau ngày một dữ dội, đến mức cô không còn nghe rõ lời giảng của giáo viên nữa. Mọi thứ trước mắt dần trở thành một màn sương trắng xóa.
Cô lảo đảo đứng dậy, nhưng chưa kịp bước ra ngoài thì cả người đã mềm nhũn, ngã xuống.
Khi mở mắt ra lần nữa, điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt đầy tức giận của Lâm Thời An.
Chân mày hắn nhíu chặt, giọng nói mang theo sự trách móc lẫn lo lắng:
"Em lại bỏ bữa sáng?"
Linh Noãn Hạ chưa kịp mở miệng giải thích, đã bị hắn dùng giọng điệu hờn dỗi hiếm có mà nói tiếp:
"Em bao giờ mới coi trọng sức khỏe của mình đây?"
Vừa nói, hắn vừa đưa tay nhéo nhẹ tai cô.
"Đau... đau... Anh nhẹ tay thôi!" Noãn Hạ lập tức kêu lên, giãy giụa giữ lấy tay hắn.
Lâm Thời An nghe cô than đau thì nhanh chóng buông ra, rồi nhẹ nhàng xoa xoa tai cô, động tác dịu dàng đến mức khiến Noãn Hạ chớp mắt ngạc nhiên.
Hắn... đang dỗ cô sao?
Bảo bối của anh, sao anh có thể mặc kệ?
Từ ngày đó, trong cặp sách của Lâm Thời An luôn có bánh và sữa mà cô thích.
Mỗi sáng, dù hắn đã ăn sáng xong, nhưng vẫn luôn mang theo đồ ăn cho cô.
"Noãn Hạ, ăn đi. Anh không muốn lại thấy em ngất lần nữa."
Cô vừa ngậm bánh, vừa lúng túng đáp: "Anh cứ như bà cụ non ấy..."
Hắn lườm cô một cái, nhưng vẫn không quên lấy thêm một hộp sữa đặt vào tay cô.
Sáng nào cũng vậy, dù bận rộn đến đâu, hắn vẫn dành thời gian mua đồ ăn sáng cho cô. Thậm chí có những ngày cô dậy muộn, đến mức đã trễ giờ học, hắn vẫn đứng trước cửa cô.
Sáng hôm ấy, Linh Noãn Hạ lại ngủ quên, đến khi cô hớt hải chạy đến cổng trường thì cửa đã đóng lại.
Cô nhìn sang Lâm Thời An đang đứng bên cạnh, vẻ mặt điềm tĩnh như thể không hề có chút lo lắng nào.
Cô kéo tay hắn, nũng nịu nói: "Anh Thời An, giờ sao đây? Không lẽ lại đứng đây chịu phạt à?"
Hắn bình thản đáp: "Em nghĩ sao?"
Linh Noãn Hạ đảo mắt một vòng rồi bỗng nhiên sáng rực lên, chỉ tay về phía bức tường rào phía sau trường:
"Trèo tường đi!"
Lâm Thời An khẽ nhíu mày, nhưng trước ánh mắt chờ mong của cô, hắn chỉ thở dài, không từ chối.
"Cẩn thận một chút, đừng có mà ngã đấy."
Hai người nhanh chóng trèo qua bức tường. Nhưng đúng lúc Noãn Hạ sắp nhảy xuống thì váy cô bị mắc vào một thanh sắt nhọn.
"Xoẹt!"
Một đường rách xẹt qua váy, kèm theo đó là một vết thương trên đùi.
Máu chảy ra.
Lâm Thời An vốn đã nhảy xuống trước, khi nhìn thấy vết thương của cô, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Ầm!
Một cơn nhức đầu dữ dội ập đến, như một bóng ma từ quá khứ kéo hắn vào màn ký ức u tối. Những hình ảnh chồng chéo lên nhau máu, gương mặt mẹ hắn, mùi tanh nồng nặc len lỏi vào từng giác quan.
Hắn khựng lại, đôi mắt tràn ngập sự hoảng loạn.
Linh Noãn Hạ thấy vậy vội vàng quên đi đau đớn, cô luống cuống đưa tay lau đi vết máu trên chân, giọng đầy lo lắng:
"Anh sao vậy? Đừng nhìn nữa!"
Lâm Thời An như bừng tỉnh, nỗi sợ hãi trong mắt lập tức bị hắn che giấu. Nhìn thấy cô vẫn đang dùng tay lau vết thương của mình, hắn lập tức cầm tay cô lại, giọng có chút hoảng hốt:
"Em muốn làm rách vết thương ra thêm sao?"
Hắn nhanh chóng xé một mảnh vải từ áo sơ mi của mình, quấn tạm vào vết thương của cô để cầm máu.
"Sau này đừng tùy tiện trèo tường nữa!"
Lời trách móc nhưng mang theo lo lắng rõ ràng.
Không để cô phản bác, hắn trực tiếp cõng cô lên, bước thẳng về phía phòng y tế.
Sau khi được y tá băng bó, Noãn Hạ tưởng mọi chuyện đã xong, ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì đã thấy thầy Tạ đứng ngay đó.
Tay thầy cầm một cây thước gỗ dài, dày và cứng. Đám học sinh nhìn thấy liền rén sợ, bởi vì thầy nổi tiếng nghiêm khắc, ai vi phạm nội quy chắc chắn không tránh khỏi hình phạt.
Thầy Tạ nhìn chằm chằm hai người, giọng khàn khàn:
"Xòe tay ra."
Lâm Thời An không nói gì, chỉ im lặng đưa tay ra trước.
"Chát!"
Một cái đánh vang dội rơi xuống bàn tay thon dài của hắn. Lòng bàn tay lập tức đỏ lên.
Linh Noãn Hạ đứng bên cạnh giật bắn người, nước mắt chực trào, cô vội vàng xin tha:
"Thầy ơi, lần sau tụi em không dám nữa đâu ạ!"
Thầy Tạ không động lòng, vẫn nghiêm khắc giơ thước lên.
Noãn Hạ nhắm mắt lại, co rụt người lại, chuẩn bị chịu phạt.
"Chát!"
Nhưng không có cảm giác đau đớn.
Cô mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện Lâm Thời An đã che tay cô lại, dùng tay mình chịu thay cô.
Bàn tay vốn đã đỏ lại càng sưng lên.
Thầy Tạ thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu, nghiêm giọng nói:
"Nếu còn tái phạm, thầy sẽ mời phụ huynh lên làm việc!"
Lâm Thời An và Noãn Hạ cùng gật đầu: "Vâng ạ!"
Sau khi thầy rời đi, Noãn Hạ liền cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng xoa xoa, rồi thổi hơi vào vết đỏ:
"Anh còn đau không? Em xin lỗi..."
Lâm Thời An chỉ gõ nhẹ đầu cô, giọng bất đắc dĩ:
"Đồ ngốc."
Hắn khom người xuống, lại cõng cô lên.
Lúc đi ngang qua sân trường, không ít học sinh nhìn thấy cảnh này. Nhưng tất cả chỉ lặng lẽ thở dài.
Đối với những người khác, Lâm Thời An là chàng trai lạnh lùng không ai dám đến gần.
Nhưng đối với Linh Noãn Hạ, hắn mãi mãi là người cưng chiều cô vô điều kiện.
Updated 24 Episodes
Comments