2. Lựa Chọn Ở Kiếp Trước

Vào năm Đỗ Lạc Tuyết ăn xong sinh nhật lần thứ mười bảy của mình trong mái ấm lạnh lẽo của viện mồ côi, cậu được người nhà họ Huỳnh tìm đến đón về nhà mới.

Không lâu sau cậu mới biết được, thật ra bố mẹ không phải vì nuôi không nổi mà vứt bỏ cậu, mà là do kẻ gian làm hại, khiến cậu sống khổ sở vất vả mười bảy năm.

Kẻ gian đó là một người phụ nữ rất đáng thương, mang bầu của người yêu cũ trước khi kết hôn với người mới. Người yêu cũ của bà ta chối bỏ trách nhiệm, chồng sắp cưới không chấp nhận vợ mình đã có quan hệ với người khác, dứt khoát lui hôn. Cái thai cũng đã hơn ba tháng, người phụ nữ không thể phá thai, đành chấp nhận sinh con mà không có chồng. Gia đình bà ta cũng không khá giả gì, vốn muốn làm mai cho con gái một mối tốt, nhưng vì đứa bé trong bụng nên không thành.

Nhận áp lực từ phía chủ nợ, hàng xóm giễu cợt, người phụ nữ cắn răng, thương sót con mình, không muốn để nó chịu khổ, cho nên bà ta gan to cái gì cũng dám làm, kể cả việc đánh tráo con mình với con nhà người ta. Bà ta cùng bố mẹ mình, ba người chung tay làm chuyện táng tận lương tâm.

Nhà họ Huỳnh sắp chào đời một sinh mạng trở thành người bị hại.

Người phụ nữ nghe tin có phú bà giàu có sinh con, lập tức tìm kế giả làm hộ sĩ, đánh tráo con mình với con người nhà họ Huỳnh.

Năm xưa lực lượng an ninh ở bệnh viện khá lỏng lẻo, bệnh viện lại lớn, người ra người vào hằng ngày nườm nượp. Không ai ngờ được sẽ có người làm loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, vì không muốn con mình sống khổ nên để người giàu nuôi giùm, còn con nhà người ta thì vứt đại ở cửa trại trẻ mồ côi giữa mùa đông giá rét.

Sau này con trai bà ta, Huỳnh Thư Minh sống ở nhà họ Huỳnh giàu có, sẽ không bạc đãi người mẹ ruột này.

Năm đó Đỗ Lạc Tuyết chỉ quấn một cái khăn mỏng, tả cũng không có, bị ném trước cửa cô nhi viện.

Nếu không phải viện trưởng phát hiện sớm, cái mạng cậu suýt chút nữa bị bà chúa tuyết bắt đi. Cậu bị cứu về cái mạng nhỏ, được cưu mang, nhưng từ đó cơ thể cũng yếu ớt, sức đề kháng kém, tay chân lúc nào cũng lạnh ngắt.

Cậu sống ở cô nhi viện sắp sửa trưởng thành ra ngoài đời kiếm sống thì người nhà họ Huỳnh mới khoan thai xuất hiện.

Đỗ Lạc Tuyết cho rằng mình có viện trưởng và các bạn nhỏ trong cô nhi viện làm người nhà là đủ. Nhưng có đứa nhỏ nào mà không khao khát tình thân ruột thịt đâu, cậu nhìn Huỳnh Thư Minh được nhà họ Huỳnh ôm ấp che chở sủng đến tận trời, trái tim chợt thắt lại.

Muốn có gia đình thuộc về mình.

Con người ai cũng có sự ích kỷ của riêng mình, người phụ nữ tráo con năm đó hay Đỗ Lạc Tuyết và thậm chí là Huỳnh Thư Minh, cậu con trai chiếm cứ thân phận của cậu.

Chuyển về nhà họ Huỳnh sống được vài năm, chuyện cậu cố gắng nhất chính là lấy lòng người nhà, liều mạng học, sức khỏe không lo, tự biến bản thân thành con ở của bọn họ lúc nào không hay. Nhưng chỉ cần Huỳnh Thư Minh rơi vài giọt nước mắt, mọi sự cố gắng đều thành cặn bã.

Em trai ruột của Đỗ Lạc Tuyết, Huỳnh Hải Đăng vốn không thích sự hiện diện của cậu, vì sự tồn tại của cậu chẳng khác nào đang nói Huỳnh Thư Minh không phải anh trai cậu ta.

"Tôi sẽ không bao giờ gọi anh là anh trai đâu!"

"Anh mà còn làm anh Thư Minh khóc thì coi chừng tôi đập anh đấy!"

Đỗ Lạc Tuyết chỉ muốn làm gì đó có ích. Cậu không được chỉ dạy thường thức, tiền cũng không có, tự làm quà sinh nhật tặng thì em trai chê bai, chỉ có làm việc tay chân mới là sở trường.

Huỳnh Hải Đăng lại tại đây làm khó dễ, kêu cậu người hầu người, hầu mãi, bắt cậu lau dọn, rửa chén bát, dọn nhà vệ sinh, cho chó ăn,...Cậu quá ngốc, còn nghĩ em trai nhờ vả mình là đã đón nhận mình rồi, vui vẻ mà làm việc.

Nhưng suy nghĩ này không kéo dài được lâu, cậu đã bị Huỳnh Hải Đăng hành hung một trận, chỉ vì trong lúc lau chùi bất cẩn đánh rơi một món đồ chơi của Huỳnh Thư Minh.

Em trai sợ bị phát hiện vì đánh Đỗ Lạc Tuyết, cho nên lựa vùng bụng mềm, bắp chân mà đạp, lực rất mạnh, cậu khóc lóc van xin, cầu xin sự tha thứ, Huỳnh Hải Đăng mới nguôi giận tha cho cậu.

Bị đánh ra bóng ma tâm lý, cậu thấy em trai đều khúm núm, sợ sệt không dám tiếp cận nữa.

Đỗ Lạc Tuyết lúc nào cũng cúi đầu đi đường, gầy nhom ốm yếu, anh trai nhìn thấy dáng vẻ này luôn miệng răn dạy, chán ghét từ trong ánh mắt trào ra tới.

"Đi phải thẳng lưng mà đi! Cậu ăn mặc nghèo nàn không thấy nhục nhã khi sống ở đây à? Một người làm còn mặc sang hơn cậu! Sao không học tập Thư Minh đi, cả ngày chỉ biết cầm chổi đi đường, máu của nhà này chảy lãng phí trên người cậu thật!"

Cậu đau lòng nén khóc, ngậm ngùi mà đứng, tay chân co quắp, không nói nên lời. Huỳnh Ứng Thiên là người anh cậu ngưỡng mộ, tài giỏi thành công, anh đứng ở trên tầng cao, không hề giống cậu, nhỏ yếu và kém cỏi.

Đối với Huỳnh Thư Minh thì anh trai ôn nhu có thừa, khen ngợi có thêm, còn đối với Đỗ Lạc Tuyết như người dưng nước lã, rảnh thì nhìn một cái, không rảnh thì làm lơ.

Bố mẹ là kết hôn trên lợi ích, vốn không trông đợi gì vào bọn họ có tình cảm gia đình. Nhưng từ khi sinh ra Huỳnh Thư Minh, cậu ta nhỏ đến lớn biết lấy lòng, biết làm nũng, khiến cho tình cảm bố mẹ tốt lên.

Huỳnh Thư Minh là mối liên kết đặc biệt của nhà họ Huỳnh, không gì có thể phá hủy.

Đỗ Lạc Tuyết cũng nhận ra, dù cậu có làm gì, có tranh đua đến cỡ nào, vị trí trong lòng người nhà đối với vị con nuôi kia.

Hot

Comments

Lee Yi Seul✨🖤[OFF]

Lee Yi Seul✨🖤[OFF]

ê t ngứa mỏ r nha

2025-01-02

23

Mary

Mary

ngứa 👄

2025-02-27

1

Nguyễn Thảo

Nguyễn Thảo

..

2024-12-25

4

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play