3. Bị Thọc Chết

Đỗ Lạc Tuyết đã từng hân hoan vui sướng hi vọng rồi lại bàng hoàng, khó xử, tức giận, đến cuối cùng buồn bã mất mát thậm chí là khóc lóc cầu xin, căm hận và tuyệt vọng.

Về Huỳnh gia sinh sống 10 năm, cậu nếm đủ mọi loại sắc thái của một con người.

Thì ra cậu cũng sẽ có đa dạng cảm xúc phức tạp như thế, viện trưởng bảo cậu sẽ không lý giải được đâu, nhưng cậu đã thấu hiểu hết.

Đỗ Lạc Tuyết vẫn họ Đỗ, không mang họ Huỳnh.

Gia đình đầm ấm chỉ là mặt ngoài, nó hình thành dựa trên mồ hôi nước mắt và lòng thành của Đỗ Lạc Tuyết.

Có nhiều thứ không hề thay đổi dù cậu đã cố gắng làm hài lòng biết bao nhiêu người.

Tình thân trở thành thứ xa xỉ nhất trong cuộc đời của Đỗ Lạc Tuyết.

Mà thứ xa xỉ thì người như cậu sẽ chẳng bao giờ nhận được đâu.

À không, cũng không phải cái gì cũng không nhận được.

Đỗ Lạc Tuyết nhận được bồi thường 10 năm làm ô sin, một chức vụ giám đốc bù nhìn trong công ty của nhà họ Huỳnh, cái gì cũng không cần làm, mỗi tháng lương vẫn đều đều vào túi.

Lúc ông nội Huỳnh mất, cậu cũng được chia 5% cổ phần, vài căn villa ven biển, không nhiều hơn của ai, nhưng có cho là mừng rồi.

Huỳnh Thư Minh thì khác, cậu ta được những 30% cổ phần trở thành cổ đông lớn nhất, vài trăm bất động sản trong thành phố và các tỉnh thành khác, mười mấy cây vàng, một tiệm trang sức,...Nhiều đến nổi cậu xem như chết lặng, tâm tư gì cũng nguôi.

Mang tiếng là con ruột, nhưng bị đối xử như con ghẻ.

Lý do người nhà họ Huỳnh không đuổi Đỗ Lạc Tuyết đi, là vì thể diện, sĩ diện, coi danh dự lợi ích của nhà họ Huỳnh lớn ngang trời, bọn họ là những người đứng ở đỉnh kim tự tháp, không cho phép danh tiếng bôi đen.

Nếu truyền ra tin Huỳnh gia bạc đãi con ruột, hai gia tộc còn lại chắc chắn sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, xẻo một lát thịt trên người nhà họ Huỳnh.

Đỗ Lạc Tuyết đã bị dạy bảo cho ngoan ngoãn nghe lời, tâm tư ngo ngoe rục rịch cũng bị cắt gọn sạch sẽ. Nhà họ Huỳnh tất nhiên sẽ cho rằng như vậy, nên không để cậu vào mắt.

Bị ràng buộc bởi hai chữ gia đình, cậu cam chịu, duy trì không khí đầm ấm của gia đình, nhưng không có nghĩa là cậu dễ nắm bóp.

Cũng đã 10 năm, nếu cậu còn ngây thơ khờ khạo như năm 17 tuổi, có mười cái mạng cũng không đủ để Huỳnh Thư Minh đùa chết.

Cậu có thể nhường nhịn cậu ta tất cả, nhưng đừng động đến điểm mấu chốt của cậu.

Đỗ Lạc Tuyết có một sở thích, cậu thích máy tính, cũng thích thiết kế, làm designer. Nhưng vì Huỳnh Thư Minh cũng thích mấy thứ đó nên cậu không được học theo. Cậu ta quang minh chính đại theo đuổi đam mê, còn cậu thì như chuột dưới cống ngầm, âm thầm lặng lẽ.

Cậu lén lút học máy tính, tự mình tạo ứng dụng, làm điều mình thích để xoa dịu trái tim đã rạn nứt, chữa lành tâm hồn cậu.

Đỗ Lạc Tuyết cảm thấy, cuộc sống như bây giờ cũng không tệ lắm.

Tuy nhiên, ông trời không đứng về phía người yếu đuối muốn sống yên bình.

Biến cố đột ngột phát sinh khi Đỗ Lạc Tuyết và Huỳnh Thư Minh cùng nhau đi thị sát hạng mục mới của công ty. Vốn dĩ không có việc gì cho cậu làm, nhưng ai bảo cậu là con ruột nhà họ Huỳnh, đối tác muốn thiếu gia thật là cậu phụ trách.

Huỳnh Thư Minh đi theo nhưng không hề động tay động chân, còn cậu thì ngày nào cũng chạy ra công trường theo đuổi tiến độ mệt như chó.

Đây là hạng mục đầu tiên Đỗ Lạc Tuyết toàn quyền phụ trách, nếu cậu làm tốt người nhà họ Huỳnh sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt khác. Ngọn lửa trong lòng tuy đã vài trăm lần bị dập tắt nhưng trong đống tro vẫn còn cháy chút niềm hi vọng.

Sau cùng thì cậu vẫn là thiếu gia thật của nhà họ Huỳnh, không phải Huỳnh Thư Minh.

Cho nên Đỗ Lạc Tuyết rất quyết tâm.

"Chết đi!"

Rầm!

Nhưng dịp hăng chóng tàn, cậu bị người phụ nữ tráo con năm xưa đẩy xuống từ tầng cao trên tòa nhà đang tiến hành thi công.

Điều đầu tiên bà ta ra tù làm tìm đến cậu.

Đỗ Lạc Tuyết nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt ngỡ ngàng, giận dữ và sợ hãi.

Hung thủ năm xưa, người khiến cậu thất lạc gia đình, chỉ vì Huỳnh Thư Minh rớt vài giọt nước mắt cầu tình mà giảm nhẹ án.

Cậu hận lắm, nhưng nhà họ Huỳnh đã quyết định, cậu còn nói thêm nữa sẽ bị mắng.

"Chỉ cần mày chết thì con tao mới vững chân ở nhà họ Huỳnh được!"

"Mày không nên tồn tại!"

"Đi chết đi!"

Đỗ Lạc Tuyết bị một lực rất mạnh đẩy xuống. Cơ thể cậu đã mục nát từ lâu, bệnh lớn bệnh nhỏ vô số, không sao chống lại người phụ nữ gần như phát rồ.

Dưới công trường có rất nhiều dàn giáo, thanh sắt, cột thép dựng thẳng lên trời.

Phập!

Phụt!

Bụng cậu bị một hàng rào thép thọc xuyên qua da thịt, qua vùng bụng, qua nội tạng, Đỗ Lạc Tuyết hộc ra mồm to máu, cổ họng đổ mùa tanh, huyết đỏ tưới toàn mặt.

Cái chết bị ghim khắp người so với Chúa còn đau đớn hơn.

Tay chân, lưng bụng, không có chỗ nào mà không đau.

Trước mắt là màu đỏ, Đỗ Lạc Tuyết chảy xuống hai hàng nước mắt, mấp máy môi cố gắng gọi.

"Mẹ...ơi..."

"Con..."

"Đau...quá..."

"Ba ơi..."

...Cứu con với.

Lúc đau nhất, con gọi tên người mình quý trọng nhất.

Lúc vui con chưa được gọi, lúc buồn cũng không thể gọi, cận kề cái chết con mới dám thốt lên từng tiếng nhỏ vụn.

Đỗ Lạc Tuyết thê lương gọi, nhưng không có ai đáp lại.

Người thân của cậu lúc này, chắc đang vui vẻ ăn trưa cùng Huỳnh Thư Minh.

Nếu có kiếp sau, cậu không muốn làm người nữa.

Quá khổ.

Một sinh mệnh yếu ớt cứ như vậy buông tay rời bỏ thế gian, lặng lẽ không một tiếng động, không một ai thương xót.

Hot

Comments

Thời Tranh

Thời Tranh

Tui vừa thấy thông báo bồ có truyện mới là zô ngay luôn, tại hôm nay tui cũng không được vui, định đọc giải truyện giải trí chút... không ngờ...đọc xong tui muốn trầm cảm thêm

2024-12-25

21

nhỏ mất dạy

nhỏ mất dạy

ê cho em xuyên vào đi

2025-02-16

1

Lá Đỏ sẽ luôn mãi theo Gió

Lá Đỏ sẽ luôn mãi theo Gió

Đừng màaa huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu 😭😭😭😭😭😭😭

2025-02-09

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play