Chương 2: Nhựa thông vỡ nát

Dung với tay bật đèn phòng lên, mở hé một cánh cửa sổ rồi ngó ra ban công. Gió rít nhẹ từng cơn, tràn vào phòng nô đùa trên những bản nhạc vương vãi dưới nền nhà. "Có vẻ lạnh nhỉ"- nhỏ ngao ngán. Cây đàn vĩ cầm đón gió lùa thì "kẽo kẹt" một tiếng.

Dây đàn co lại, sắp đứt tới nơi.

Vào một buổi trời chiều mây đen dày đặc, mưa tuôn như thác đổ, sấm sét xé toạc cả bầu trời, dòng người vội vã trong cơn mưa đầu mùa như bầy ong vỡ tổ. Trong lớp nhạc, thầy hiệu trưởng gằn giọng, nói lớn:

- Thầy sẽ báo cho bố mẹ là em đã cúp học quá nhiều lần rồi. Nếu em hứa với thầy, từ nay học hành đàng hoàng, thầy sẽ xem xét lại.

- Con xin nghỉ luôn - nhỏ Dung cáu bẳn, cố tỏ ra lễ phép, mắt nhìn sang cây đàn organ, liếm liếm đôi môi khô tróc.

Không đợi thầy hiệu trưởng phản ứng lại, nó cúi chào thầy rồi xoay người đi ra khỏi lớp học. Chưa đi được dăm bước, tóc nó thấm đẫm nước mưa và bắt đầu bết lại, bám chặt vào cơ thể nó thật ngứa ngáy. Sau khi leo lên yên xe sau của ba, nó nhét đống sách vở vào tà áo mưa. Còn nó, để đầu trần, mặc cho mưa dội gió lùa, nó cố gắng thu vào tai những âm thanh quen thuộc.

Là chất giọng trong trẻo của cô giáo, là tiếng hát ê a đọc nốt, là những bản nhạc của mấy đứa học trò vẫn đang tấu dở dang, là giai điệu của bài luyện ngón hôm nào.

Ba của nhỏ rất tức giận vì quyết định nóng vội đó. Về đến nhà, ông giũ thật mạnh cái áo mưa còn vương nước, quát nó:

- Sao tự dưng lại nghỉ?

Dung cúi gằm mặt, nó cắn cắn lớp da môi tróc ra cho đỡ căng thẳng. Đợi ba xếp áo mưa xong, nó tuột khỏi yên xe, chạy một mạch vào nhà, đóng cửa nhốt mình trong phòng. "Chết tiệt!" - nó rủa chính bản thân mình.

Nó tống luôn cây đàn organ của mình vào kho. Mặc cho ba má nói nặng nói nhẹ như thế nào, nó vẫn không trả lời. Sự quan tâm của ba má dành cho nó bị xén đi một nửa rồi, vì thằng Hoàng vừa vào lớp một. Má của Dung hết mực cưng chiều cậu con trai sinh sau đẻ muộn này, bà thường đánh đập Dung mỗi khi nghe cậu con trai cưng khóc ré lên vì tưởng nó vào trêu em. Tần suất ăn đòn ngày một nhiều, càng đánh, nhỏ Dung càng bướng bỉnh, xấc láo, thậm chí lao vào đánh lại má nó như kẻ thù. Ba nó thấy thế, liền can ngăn, thế là hai vợ chồng cãi nhau tơi bời khói lửa.

Người vợ trước của ba Dung cũng biết chơi đàn!

Nó hé cửa phòng nghe lỏm. Ba nó là một người đàn ông thành đạt, tuấn tú, sống chan hòa và hay giúp đỡ chòm xóm láng giềng. Nói ba nó có một chục bà vợ trước, nó cũng tin sái cổ thôi.

Từ khi nghỉ việc ở phân xưởng đó, Dung thất nghiệp. Thời gian rỗi, nhỏ lướt tìm những bản nhạc cũ, nhạc mới, nhạc âu, nhạc á đủ cả. Đương nhiên là nhỏ đã thấy cây vĩ cầm, nhưng nhỏ không thích vì đơn giản - nhiều dây, chả nhớ nổi!

- Có bốn dây à, nhiều đâu mà nhiều? - cô ruột ngồi nghe Dung than thở về cuộc đời sóng gió của nó.

- Nhưng lắm nốt! - Nó nhăn nhó, gục đầu xuống bàn uể oải.

Cô của Dung dùng đũa trở con cá đang chiên trên bếp, an ủi nó:

- Cứ thử sức đi.

Dung ngẩng đầu lên, gật gù, thất thiểu đi về nhà rồi leo vào bàn học, bắt đầu tìm hiểu về vĩ cầm.

Thoáng cái, nhỏ tìm hiểu hơn một năm trời!

Không có nghề ngỗng, suốt ngày lông bông ngoài chợ mua bánh trái, chiều về nhốt mình trong phòng kéo vĩ cầm. Má Dung rất không hài lòng về đứa con gái này, bà nặng nhẹ:

- Gần ba mươi tuổi rồi, còn trẻ đâu, tuổi này má đã mang bầu sinh con. Không lo đi ra ngoài kiếm tiền đi, ba mày chiều hư mày không à. Tối ngày ôm đàn, bày cái vẻ yếu đuối đó ra cho ai coi?

Yếu đuối? Về cái khái niệm này, nhỏ không đồng tình với má. Bởi trước đây, khi nhỏ đưa cho má cầm thử cây vĩ kéo, bà ấy cầm bằng một tay không nổi.

Mà yếu đuối thì làm sao?

Ai trong đời chẳng có lúc yếu đuối?

Vả lại, nhỏ cũng đã quen với cách nói chuyện khó nghe của bà. Cũng chỉ vì nó cùng giới tính với bà.

Dung cúi xuống lấy cây vĩ cầm ra khỏi hộp, vặn chốt chỉnh dây vào phía trong để nới lỏng dây đàn. Nó phải bảo quản cây vĩ cầm cho thật kỹ, vì số tiền tiêu vặt ba cho hằng tháng sẽ không đủ cho nó mua một bộ dây mới.

Đúng lúc nhỏ đang ngẩn ngơ lau chùi cây đàn, gió rít lên, lật tung những bản nhạc trên bàn. Cục nhựa thông đặt trên đó rơi cộp xuống nền nhà, bể vụn, nằm chịu trận trong ánh mắt ngỡ ngàng của nhỏ Dung.

Nhỏ thở dài thườn thượt, đi đến gom những mảnh vụn nhựa thông lại, bỏ vào hộp cất vào ngăn bàn. Ngày mai, nhỏ sẽ đi mua cục mới!

Cơn gió lụi dần, êm ả luồn qua tóc của nhỏ như một lời xin lỗi, lùa nhẹ vào lòng nhỏ khiến nhỏ chợt nhận ra một khoảng trời trống rỗng trong tâm trí.

Dung tốt nghiệp loại khá ngành kỹ thuật, trình độ học vấn thuộc tầm trung, không có gì nổi trội, nhưng cũng không tệ, trừ môn Toán. Thất nghiệp quá lâu là vì nhỏ cảm thấy mình "đầu óc tiêu", không dám đảm đương những chức vụ quản lý trong ngành. Trong ngành công nghệ nói chung và ngành của nhỏ nói riêng, thì những đức tính như tỉ mỉ, tập trung cao độ, an toàn luôn luôn đặt hàng đầu. Sai sót trong vận hành máy móc có thể gây thiệt hại về vật chất và tính mạng con người.

Ba của Dung cũng làm trong ngành kỹ thuật. Từ nhỏ, nó đã đi theo xem ba sửa điện đóm, máy móc trong nhà. Mỗi lần ba nó cầm hộp đồ nghề đi ngang, là kiểu gì nhỏ cũng hất tung mấy món đồ chơi trong tay ra để rảnh tay đi theo ba.

- Cái núm này là cái gì?

- Cọng dây dài này gọi là gì?

- Cái máy kêu tạch tạch như vậy là hư rồi hả?

Và một nghìn lẻ một câu hỏi dồn dập, ba nó mồ hôi nhễ nhại, vẫn kiên nhẫn ôn tồn giải thích cho nó, mặc dù ông biết, con gái ông chả hiểu gì hết. Hồi đó, mỗi khi nghe nó hỏi, ông liền cáu bẳn lên và đuổi nó vào trong nhà. Nó nghe lời ông đi vào nhà, thế mà trời xui đất khiến, lúc ngồi ăn cơm chung, nó lại hỏi dồn dập tới tấp.

Mãi sau này, ông rút ra kinh nghiệm xương máu: nó không biết thì nó hỏi, mình giải thích cặn kẽ cho nó, nó mới hiểu được sâu sắc rằng nó không đủ trình để hiểu và không dám thắc mắc nữa! Ông cảm thấy, dập tắt sự tò mò của một đứa trẻ đương lớn về thế giới xung quanh là không hay. Nhưng ông cũng hết cách!

Hot

Comments

Pajar

Pajar

Tâm đắt của nhân vật chính như một phần cuộc đời tôi, cảm ơn tác giả 😭❤️

2024-12-27

4

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cẩn thận, là Toán đấy!
2 Chương 2: Nhựa thông vỡ nát
3 Chương 3: Mặn, ngọt, hay chua?
4 Chương 4: Tia nắng lạnh ngắt
5 Chương 5: Sol, Re, La và Mi
6 Chương 6: Quá tam ba bận
7 Chương 7: Trước và sau
8 Chương 8: Con dâu con rể
9 Chương 9: Thiên thần sa ngã
10 Chương 10: Ánh sáng cứu rỗi
11 Chương 11: Bàn cờ, Tứ tượng và khóe mắt rỉ máu
12 Chương 12: Tiếng vĩ cầm biến mất
13 Chương 13: Thứ trân quý của mỗi người
14 Chương 14: Định kiến khó bỏ
15 Chương 15: Người lớn và con nít
16 Chương 16: Nàng dâu bí ẩn
17 Chương 17: Là ai vờn ai?
18 Chương 18: Quăng lên quật xuống
19 Chương 19: Đàn ông không được khóc
20 Chương 20: Quân tử nhất ngôn
21 Chương 21: Nếp tẻ một nhà
22 Chương 22: Về quê chăn bò
23 Chương 23: Cần và đủ
24 Chương 24: Đôi mắt si tình
25 Chương 25: Gã trai tồi tệ
26 Chương 26: Bị ốm
27 Chương 27: Bữa cơm gia đình
28 Chương 28: So sánh là đau thương
29 Chương 29: Ăn cho đủ no
30 Chương 30: Cuộc gọi ngoài ý muốn
31 Chương 31: Chó chê mèo lắm lông
32 Chương 32: Thi nhậu
33 Chương 33: Mèo mướp đáng thương
34 Chương 34: Ai yêu mèo hơn?
35 Chương 35: Nghịch tử
36 Chương 36: Đa nhân cách
37 Chương 37: Thẳng nam muốn làm hoa nhài
38 Chương 38: Cơm tối và cơm chó
39 Chương 39: Ẩn tình ngày ấy
40 Chương 40: Chưa yêu xin đừng làm quân sư
41 Chương 41: Đôi guốc nổi giận
42 Chương 42: Canh bạc hấp dẫn
43 Chương 43: Làm chị khó lắm
44 Chương 44: Em chồng, anh vợ
45 Chương 45: Đi, không đi?
46 Chương 46: Anh xe ôm đáng yêu
47 Chương 47: Vỏ quýt dày đầu hàng lưỡi dao
48 Chương 48: Số trời đã định
49 Chương 49: Ác mộng quay về
50 Chương 50: Người đứng đầu
51 Chương 51: Sự đẹp "đẻ"
52 Chương 52: Trận đấu sát phạt
53 Chương 53: Thắng thua đã định
54 Chương 54: Làm dâu một họ khó trăm bề
55 Chương 55: Juliet đã nằm lại
56 Chương 56: Romeo chàng ơi!
57 Chương 57: Toán Văn một nhà
58 Chương 58: Ốc mượn hồn
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Cẩn thận, là Toán đấy!
2
Chương 2: Nhựa thông vỡ nát
3
Chương 3: Mặn, ngọt, hay chua?
4
Chương 4: Tia nắng lạnh ngắt
5
Chương 5: Sol, Re, La và Mi
6
Chương 6: Quá tam ba bận
7
Chương 7: Trước và sau
8
Chương 8: Con dâu con rể
9
Chương 9: Thiên thần sa ngã
10
Chương 10: Ánh sáng cứu rỗi
11
Chương 11: Bàn cờ, Tứ tượng và khóe mắt rỉ máu
12
Chương 12: Tiếng vĩ cầm biến mất
13
Chương 13: Thứ trân quý của mỗi người
14
Chương 14: Định kiến khó bỏ
15
Chương 15: Người lớn và con nít
16
Chương 16: Nàng dâu bí ẩn
17
Chương 17: Là ai vờn ai?
18
Chương 18: Quăng lên quật xuống
19
Chương 19: Đàn ông không được khóc
20
Chương 20: Quân tử nhất ngôn
21
Chương 21: Nếp tẻ một nhà
22
Chương 22: Về quê chăn bò
23
Chương 23: Cần và đủ
24
Chương 24: Đôi mắt si tình
25
Chương 25: Gã trai tồi tệ
26
Chương 26: Bị ốm
27
Chương 27: Bữa cơm gia đình
28
Chương 28: So sánh là đau thương
29
Chương 29: Ăn cho đủ no
30
Chương 30: Cuộc gọi ngoài ý muốn
31
Chương 31: Chó chê mèo lắm lông
32
Chương 32: Thi nhậu
33
Chương 33: Mèo mướp đáng thương
34
Chương 34: Ai yêu mèo hơn?
35
Chương 35: Nghịch tử
36
Chương 36: Đa nhân cách
37
Chương 37: Thẳng nam muốn làm hoa nhài
38
Chương 38: Cơm tối và cơm chó
39
Chương 39: Ẩn tình ngày ấy
40
Chương 40: Chưa yêu xin đừng làm quân sư
41
Chương 41: Đôi guốc nổi giận
42
Chương 42: Canh bạc hấp dẫn
43
Chương 43: Làm chị khó lắm
44
Chương 44: Em chồng, anh vợ
45
Chương 45: Đi, không đi?
46
Chương 46: Anh xe ôm đáng yêu
47
Chương 47: Vỏ quýt dày đầu hàng lưỡi dao
48
Chương 48: Số trời đã định
49
Chương 49: Ác mộng quay về
50
Chương 50: Người đứng đầu
51
Chương 51: Sự đẹp "đẻ"
52
Chương 52: Trận đấu sát phạt
53
Chương 53: Thắng thua đã định
54
Chương 54: Làm dâu một họ khó trăm bề
55
Chương 55: Juliet đã nằm lại
56
Chương 56: Romeo chàng ơi!
57
Chương 57: Toán Văn một nhà
58
Chương 58: Ốc mượn hồn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play