Chương 2

“Bao nhiêu lâu rồi?” Jaehee hỏi.

“Hả?” Jiwon ngẩn người “Trong hồ sơ có ghi thai tám tuần...”

“Tôi không hỏi cái thai.” Jaehee nhăn mặt “Tôi hỏi cậu quen biết Kang Jihyuk bao nhiêu lâu rồi mà lại có thai với nó?”

Jiwon nghe thấy câu hỏi của Jaehee rõ mồn một. Cậu cắn cắn môi, bối rối xụ mặt xuống. Jaehee có chút khó hiểu và hơi ngạc nhiên, không hiểu một omega dám vác bụng bầu chạy đến đây tìm anh thì có gì mà lại xấu hổ khi nói về việc mình quen một người bao lâu nhỉ? Nhưng sự thật đã chứng minh, Jiwon không có bất ngờ nào là nhất, chỉ có bất ngờ hơn mà thôi.

“Hai tháng.” Jiwon ngẩng mặt lên lí nhí đáp “Quen nhau một tuần là bọn tôi làm luôn.”

“Hơ.” Jaehee không nhịn được mà hừ mũi một cái đầy xem thường, và Jiwon vốn dĩ đã gầy gò càng thu mình lại trên ghế hơn, giống như một đứa trẻ làm sai bị người lớn la mắng vậy. Hơn ai hết Jaehee biết bản thân mình không có tư cách để la mắng Jiwon nhất, nhưng mà mọi chuyện Jiwon vừa thốt ra khỏi miệng vẫn ngu ngốc đến mức đáng thương. “Cậu cũng dễ dãi quá nhỉ, một tuần thì biết con người của người ta như thế nào mà đã cởi quần rồi?”

Nếu thực sự có người đáng trách, Jaehee phải trách mắng Jihyuk trước tiên, chứ không phải to tiếng với một đứa nhỏ đang bầu bì đáng thương thế này. Nhưng chẳng hiểu tại sao, Jaehee vẫn không đừng được mà buông những lời sắc nhọn với Jiwon. Giá mà Kang Jihyuk có mặt ở đây lúc này, Park Jaehee chắc chắn sẽ đánh gãy chân hắn cho hả giận.

Hai chữ cởi quần đầy sỗ sàng khiến Lee Jiwon mặt mày đỏ lựng.

“Tôi cũng muốn bắt nó về chịu trách nhiệm với cậu lắm.” Jaehee xoa xoa trán, cố làm dịu cái đầu đau nhức. “Nhưng không may là hai tháng nay nó bỏ nhà đi rồi. Hai tháng nay cậu cưu mang nó, chắc cũng biết phần nào chuyện nó bỏ nhà đi mà, đúng không? Khả năng duy nhất là gọi điện về nhà xin tiền cũng bị tôi dập tắt từ tuần trước. Nên nếu cậu không biết nó ở đâu thì tôi cũng chịu thôi.”

Từ trước khi tới đây gặp Jaehee, Jiwon đã định trước bản thân sẽ không gặt hái được gì. Đừng nói đến khiến nhà họ Kang chịu trách nhiệm, ngay cả cơ hội gặp Park Jaehee, Jiwon cũng không nghĩ là mình có thể làm được. Lee Jiwon chỉ nghĩ đơn thuần, cậu sẽ thử thuyết phục Park Jaehee cho mình một khoản tiền trước, vì dù sao anh cũng là omega, có thể dễ dàng nói chuyện hơn. Có cơ hội khiến cho Park Jaehee lắng nghe và tin tưởng mình thế này, Jiwon chẳng mong đợi gì hơn nữa.

Lee Jiwon cũng không có ý niệm bắt ép được Kang Jihyuk phải chịu trách nhiệm, mà cậu cũng chẳng có mong ước ấy. Tên khốn đó tốt nhất là đừng để cậu nhìn thấy hắn, nếu không đừng trách cậu đây chặt đứt luôn kết alpha của hắn.

“Chẳng phải còn có chú sao?” Jiwon nhìn Jaehee “Con dại thì cái mang, không dạy được con, vậy chú chịu trách nhiệm với tôi đi!”

Giọng Lee Jiwon bình thản, mà đanh thép, giống như câu trần thuật hơn là một câu cầu khiến. Lời mà Jiwon nói không hẳn là không có lý. Mặc dù cho đến giờ này, Jaehee vẫn chưa biết rõ chân tướng sự việc đầu cua tai nheo ra sao, mọi thông tin đều nghe từ một phía Jiwon cả; và đáng nhẽ ra, là một người cha bình thường, anh sẽ phải lôi Jihyuk về gặng hỏi mọi chuyện cho ra nhẽ; nhưng có lẽ vì hoàn cảnh quá đỗi đáng thương của Lee Jiwon, và vì cho dù chuyện gì có xảy ra, Kang Jihyuk vẫn thuộc một phần trách nhiệm của anh, cho dù anh có ly hôn với Kang Sooyeon hay không, nên trước mắt, Jaehee quyết định sẽ đứng ra giải quyết chuyện này trước đã.

“Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?” Jaehee hỏi.

“Chi phí khám chữa bệnh và xét nghiệm đắt lắm, tôi không có bảo hiểm y tế nên chưa trả được.” Jiwon nghĩ ngợi “Chú trả chi phí xét nghiệm cho tôi, kèm theo năm triệu bồi thường tinh thần, trước mắt là như vậy. Thế nào? Không nhiều quá chứ?”

Không hề. Jaehee nghĩ thầm, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ lạnh nhạt không cảm xúc. Năm triệu trong một cái chớp mắt có thể là số tiền lớn, nhưng nếu trải đều nó trong suốt quá trình sinh nở nuôi nấng thì cũng chỉ như muối bỏ bể. Huống hồ, Jiwon đang yêu cầu năm triệu không chỉ cho cậu ta và đứa trẻ, mà còn cho sự vô trách nhiệm của con trai anh nữa. Đổi lại là anh, năm triệu chắc chắn không hề đủ.

“Đưa số tài khoản của cậu đây.” Jaehee không nói hai lời, ngay lập tức mở điện thoại vào ngân hàng số chuyển khoản.

“À, thêm một triệu nữa nha.” Jiwon hề hề cười, “Tiền này là Jihyuk nợ tôi.”

Jaehee nhăn nhó vì sự lắt nhắt của Jiwon, nhưng vẫn điền thêm vào đằng sau dãy mệnh giá một con số không. Tiền đã chuyển xong, tâm trạng Lee Jiwon cũng vui vẻ hơn nhiều. Cậu có hơi ngạc nhiên đôi chút vì con số được nhận lớn hơn so với mình mong đợi, song cũng chẳng thắc mắc gì thêm. Jiwon nhảy xuống khỏi ghế, xách balo khoác lên vai:

“Xong rồi. Đúng là tài phiệt có khác, chú hào phóng thật đấy.” Lee Jiwon mỉm cười, “Cám ơn chú nhiều nhé. Xin lỗi vì đã làm phiền chú. Mong là sau này tôi với chú không cần phải gặp lại nhau thêm một lần nào nữa.”

Jaehee ngạc nhiên nhìn Jiwon xách balo bước ra khỏi quán cà phê, dù anh không có ý định nhắn nhủ Lee Jiwon điều gì, nhưng lòng vẫn thầm cảm thán bọn trẻ bây giờ sao mà vô tình quá. Dù gì đi chăng nữa, anh cũng là ông nội của bào thai trong bụng cậu ta đó, chẳng nhẽ ngoài chuyện bắt chịu trách nhiệm ra, Lee Jiwon không có ý định hỏi han hay nói gì khác với anh hay sao?

Nhớ lại ngày trước, bản thân mới mang bầu vẫn phải ngồi tiếp chuyện hầu Kang phu nhân cả buổi chiều, Jaehee cảm thấy trong lòng anh có chút gì đó như là ấm ức. Thế hệ trẻ tốt thật đấy, chỉ cần sống mà chẳng cần quan tâm đến một ai.

 Jiwon dường như nhớ ra được điều gì đó, quay lại bảo Jaehee:

“Nếu chú gặp lại cái tên trời đánh Jihyuk thì kêu hắn đến dọn sạch đồ ra khỏi phòng trọ của tôi nhé, cái phòng thì bé như cái mắt muỗi mà chứa núi đồ của hắn, chật hết cả rồi.”

Nói xong, omega nhỏ tuổi bỏ đi một nước, không còn quay đầu lại nhìn gì nữa. Park Jaehee mân mê que thử thai của Jiwon trong tay, thở dài thườn thượt. Tuy rằng vẫn mệt, nhưng cơn buồn ngủ của anh đã bay biến cả rồi. Mẹ kiếp, tại sao trong cái cuộc hôn nhân chết tiệt này, chỉ có anh là người lao lực chứ? Chuyện kết hôn cũng thế, mang thai sinh con cũng thế, mà chuyện nghiệp chướng của con cái cũng thế.

“Chủ tịch, anh không sao chứ ạ?” Viên thư ký ngồi bên cạnh Park Jaehee im lặng nãy giờ, lúc này mới lên tiếng.

Jaehee không vội đáp lại, bần thần nhìn vào trong không trung. Người nhịn trước nhịn sau lo việc nhà cửa vẫn là anh, người căng đầu đau não tính toán chuyện công ty cũng là anh, người lo lắng cho Jihyuk khi hắn bỏ nhà đi cũng là anh, và giờ người đi giải trừ hậu quả của con cái cũng là anh. Trừ việc thơm được cái tiếng ra, Park Jaehee chẳng thấy mình được lợi lộc gì khi kết hôn với Kang Sooyeon hết. Vậy thì tại sao năm lần bảy lượt phải giữ mặt mũi cho cô ta chứ?

“Hủy lịch đi thử lễ phục đi.” Jaehee nói “Dù sao thì cũng li dị, gặp nhau một cách đẹp đẽ để làm gì?”

Thư ký đoán chắc, có lẽ sự xuất hiện của Lee Jiwon đã khiến vảy ngược nào đó trong lòng Park Jaehee bị chạm rồi. Từ lúc đệ đơn đến nay, bọn họ đã trải qua hai buổi hòa giải hôn nhân. Buổi hôm nào, Jaehee cũng cố sức ăn mặc thật đẹp, trang điểm hoàn hảo. Không phải vì anh muốn quyến rũ Kang Sooyeon trở lại, mà bởi vì Park Jaehee muốn cho Kang Sooyeon biết cuộc sống của anh khi không có cô hoàn hảo đến mức nào.

“Còn nữa…” Jaehee chau mày “Từ mai cử người đi theo Lee Jiwon, xem cậu ta là ai, làm gì, sống ở đâu, điều kiện gia đình như thế nào. Nếu được, tôi sẽ sắp xếp lễ cưới với Jihyuk.”

“Còn nếu không hợp thì sao ạ?” thư ký tò mò hỏi.

“Còn làm sao nữa.” Park Jaehee đứng dậy, rút trong ví ra một tờ giấy bạc mệnh giá lớn nhất đặt lên bàn, cũng quay lưng bỏ ra xe “Dùng cách truyền thống, lấy tiền để đuổi người thôi.”

***

Sooyeon sốt ruột nhìn đồng hồ, hai đầu lông mày đã nhíu chặt lại với nhau thành một đường thẳng. Bác sĩ tâm lý thấy khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt của cô, vội vàng cười xòa đấu dịu, trấn an nói:

“Kiên nhẫn một chút nữa thôi, Jaehee sắp tới rồi.”

“Tự ý rời lịch hai tiếng thì thôi không nói đi, đây anh ta còn đến muộn chính giờ anh ta hẹn những hai mươi phút rồi.” Kang Sooyeon cáu bẳn giơ đồng hồ đeo tay về phía bác sĩ, đáp “Tôi thực sự không muốn ly hôn đâu, nên cực kỳ muốn phối hợp đi khám tâm lý hôn nhân để xem Jaehee thực sự muốn gì. Nhưng anh ta cũng một vừa hai phải thôi chứ, từ trước đến giờ, có việc gì tôi không chiều theo ý anh ta hay sao hả? Rồi kết cục thế nào? Anh ta dám đâm đơn ly dị, rồi còn dám đối xử với tôi như thể tôi nợ nần gì con người đó vậy nữa, đúng là hết hiểu nổi mà.”

“Jaehee là chủ tịch P&K Group mà.” bác sĩ tâm lý chép miệng “Bình thường chắc công việc cũng stress lắm, nên mới sinh ra hơi khó chịu một chút. Chờ cậu ấy thêm mười phút nữa, nếu lúc ấy Jaehee không tới thì cô về trước cũng được, coi như hôm nay không tư vấn gì cả.”

“Mới có hai mươi phút đã nhặng cả lên, tôi đã chờ đợi cái giờ phút này hai mươi năm thì sao hả?”

Giọng nói quen thuộc vang lên phía ngoài cửa khiến cho cả bác sĩ lẫn Sooyeon đều giật mình nhìn ra ngoài. Người mới tới không ai khác ngoài Park Jaehee, trong bộ vest màu xanh than kiểu truyền thống, không thắt cà vạt, một tay cầm một ly cà phê, tay bên kia cầm một cái khay có cài thêm hai ly nữa.

Sooyeon có chút ngạc nhiên. Hôm nay cô ăn mặc rất cầu kỳ, vì theo bản tính của Jaehee mà nói, anh ta chắc chắn sẽ ăn diện cực kỳ đẹp đẽ. Thế nên Sooyeon không muốn mình trông kém cạnh với Jaehee. Thế nhưng, Jaehee hôm nay ăn vận chẳng khác bình thường anh vẫn thường xuất hiện ở công ty là mấy, thành ra bộ váy trên người Sooyeon khiến cô trở nên lố bịch và lạc quẻ.

“Jaehee, cậu đến muộn.” bác sĩ tay vẫn cầm lấy cà phê từ Jaehee, song miệng thì vẫn dịu dàng phê bình “Sooyeon chờ cậu lâu lắm rồi đấy.”

“Xí, tôi cũng chờ cô ta suốt thì làm sao?” Park Jaehee ngồi xuống ghế, vừa gỡ hai cốc cà phê ra khỏi khay giấy, vừa càu nhàu. “Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì ba trăm sáu mươi sáu ngày tôi đợi cô ta đó. Đợi cơm cô ta, đợi cô ta thay đồ, đợi cô ta đi tiếp khách, ngay cả những chuyện đơn giản như gọi người tới sửa chữa đồ đạc trong nhà, những chuyện mà người ta cần đến tiếng nói của alpha ấy, cô ta cũng bắt tôi đợi, tôi đợi chán rồi. Giờ mới bắt cô ta nếm mùi vị chờ đợi, mới có tí đã không chịu được, vậy tại sao tôi lại phải chịu đựng cô ta suốt hai mươi năm chứ?”

“Tôi bắt em đợi hả?” Sooyeon nổi đóa “Cơm nếu đói em cứ ăn trước, nếu không kịp giờ thì cứ lái xe đi làm trước, nếu buồn ngủ thì cứ đi ngủ trước đi, sao cứ phải đợi làm gì?”

Đúng là Kang Sooyeon chưa từng nói Park Jaehee phải chờ mình, toàn bộ đều là anh tự nguyện. Jaehee làm những chuyện ấy với suy nghĩ rằng Sooyeon sẽ biết, sẽ hiểu, và sẽ trân trọng những điều anh làm. Nhưng cách Kang Sooyeon xử sự không giống như cô ta đang xem trọng những điều đó, và Jaehee đã lờ mờ nhận ra điều đó từ lâu. Chỉ có điều, giờ đây, nghe chính xác miệng cô ta nói hai chữ không cần, cảm giác cay đắng chua chát lan tỏa khắp cõi lòng Jaehee.

“Hôm nay tôi cũng đâu có bắt cô phải chờ đến giờ này?” Jaehee đáp “Không phải nếu một trong hai bên sau mười lăm phút chưa xuất hiện, bên còn lại có thể ra về và buổi hòa giải coi như bị hủy bỏ sao? Sao cô vẫn chờ đến hai mươi phút làm gì? Nếu tôi còn không đến, chẳng phải cô vẫn muốn tiếp tục chờ đến ba mươi phút hay sao?”

“Em…” Cơn giận của Sooyeon đã lên đến đỉnh điểm, nhưng lại chẳng có lý lẽ nào để nói lại Jaehee.

“Thôi thôi nào.” bác sĩ tâm lý đấu dịu cả hai người. Làm cái nghề này bao nhiêu năm, đây cũng không phải lần đầu tiên có một cặp vợ chồng cãi nhau ngay trong buổi tư vấn của bà, và tình trạng của hai người bọn họ cũng không phải quá tệ đến mức không thể giải quyết. “Hôn nhân không phải là như vậy sao, người này nhường nhịn người kia một chút, vậy thì trong cuộc sống hôn nhân mới bình yên được. Nếu nhận được lòng tốt của người khác mà cứ nói không khiến, không cần như thế, ai mà chẳng cảm thấy hụt hẫng chứ? Vậy đó là lý sao cậu đâm đơn ly dị với Sooyeon sao? Cậu cảm thấy những điều bản thân làm không được trân trọng à?”

Jaehee không phải tay mơ, anh cũng đã đi khám tâm lý khá nhiều lần. Chỉ có Sooyeon với tính cách gia trưởng của cô ta thì mới bỡ ngỡ với ba cái chuyện này thôi. Anh hiểu những câu hỏi kia của bà có nghĩa là gì. Suy cho cùng, việc của bác sĩ tâm lý là giúp những cặp đôi giải quyết các vấn đề trong hôn nhân, thế nên kết cục mà họ mong muốn chắc chắn là khiến cho hai người bọn họ tiếp tục cuộc hôn nhân này một cách êm thấm. Nhưng nằm trong chăn mới biết chăn có rận, Jaehee hiểu, cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục được nữa, mà cũng chẳng có cách giải quyết nào khác ngoài ly hôn cả.

“Không phải.” Jaehee đáp. “Trân trọng hay không không phải việc tôi quan tâm. Tôi là chủ tịch của một tập đoàn đó, thế nên cảm giác được trân trọng hay tôn trọng, tôi được hưởng đủ từ những người khác rồi.”

Thở dài một hơi, Jaehee tiếp lời:

“Tôi không cảm thấy hạnh phúc. Vẫn biết trong thế giới của bọn tôi, hôn nhân không phải bắt nguồn từ tình yêu là một điều rất đỗi bình thường. Đôi khi nếu hai người kết hôn vì tình yêu, bọn tôi còn coi nó là trò cười nữa. Nhưng tôi chưa bao giờ hạnh phúc cả, trong suốt hai mươi năm qua. Sooyeon có thể là một phó chủ tịch tốt, có thể là một doanh nhân tài giỏi, nhưng không phải là một alpha lý tưởng để kết hôn. Tôi đã nghĩ cứ thế kết hôn rồi tình cảm cứ từ từ bồi dưỡng cũng được. Nhưng mà tôi đã cố gắng hai mươi năm rồi, vẫn không yêu được Kang Sooyeon.”

Càng nói, sống mũi Jaehee càng trở nên cay cay. Anh không dám tiếp tục nhìn thằng vào bác sĩ hay Sooyeon, sợ rằng nếu nhìn bọn họ, nước mắt ấm ức của anh sẽ không ngừng mà lăn xuống mất. Có chết anh cũng không thể để Kang Sooyeon nhìn thấy anh khóc, không thể nào.

Trước đây, Jaehee đã từng yếu đuối mà khóc trước mặt Kang Sooyeon một lần, và Sooyeon cũng có tìm cách an ủi Jaehee. Nhưng Jaehee có thể nhận ra, cảm xúc trong mắt Sooyeon lúc ấy không phải là tình yêu, mà là sự thương hại. Cảm xúc thương hại dành cho một kẻ yếu đuối hay khóc lóc, và cho dù đã khóc rất to đi chăng nữa, vẫn không thể đạt được điều mình mong muốn từ tay kẻ khác. Sau lần ấy, Jaehee luôn dặn bản thân rằng Kang Sooyeon luận về tình cảm mà nói, không phải là một kẻ đáng tin, nên anh vẫn luôn khiến bản thân mình phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hết mức, đặc biệt là khi xuất hiện trước mặt Sooyeon.

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Park Jaehee, bác sĩ tâm lý thở dài. Dẫu biết cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn được nữa, song bà vẫn đánh cược, cố chấp muốn thử. Bà nhìn ra được sự kiên nhẫn Park Jaehee dành cho Kang Sooyeon suốt hai mươi năm qua, và nếu đó không phải yêu, vậy thì chẳng còn cách nào khác để định nghĩa; bà cũng nhìn ra được sự bối rối, bàng hoàng trong mắt Kang Sooyeon khi Jaehee nói anh chưa từng hạnh phúc, và rằng Kang Sooyeon có lẽ cũng rất buồn khi từ trước đến nay những nỗ lực của cô cho cuộc hôn nhân này chưa từng đúng.

“Dù chỉ một chút cũng chưa từng sao?” Sooyeon hỏi.

Park Jaehee chậm rãi lắc đầu. Và tiếng thở dài thườn thượt vang lên. Không phải từ anh, hay Sooyeon, mà là từ bác sĩ tâm lý. Bà tháo kính ra, day day mi tâm, nói với Jaehee.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi đã, nếu như vấn đề xuất phát từ tính cách hay tâm lý, tôi có thể cho hai người hướng giải quyết ngay lập tức. Nhưng đây lại là vấn đề tình cảm, tôi không thể bắt ép chuyện tình cảm được. Hơn nữa, báo cáo của tôi sẽ được sử dụng để xử lý ly hôn cho một hồ sơ có lý lịch thượng lưu, tôi không thể viết hai người đã kết hôn hai mươi năm ly hôn vì không yêu nhau được.”

Ngừng một lúc, bà gấp lại tập hồ sơ, tiếp lời:

“Có thể hai người đã ly thân, nên những vấn đề lúc trước gặp phải, hai người cũng chẳng còn ai nhớ rõ nữa. Nếu muốn xúc tiến chuyện này nhanh nhanh lên, cứu vãn cuộc hôn nhân này cũng được, mà làm cho nó lanh tanh bành cũng được, hai người phải nói ra chính xác bản thân đang gặp phải vấn đề gì trong mối quan hệ này đã.”

“Vậy bài tập hôm nay là gì?” Jaehee hỏi.

“Jaehee, tài xế của cậu còn chờ ở dưới không?” bác sĩ tâm lý hỏi, và anh gật đầu. “Bảo anh ta đi trước đi. Bài tập ngày hôm nay, cậu hãy để Sooyeon đưa cậu về. Từ ngày mai, hãy cứ để cô ấy đưa cậu về nhà. Từ công ty cũng được, từ bất kể chỗ nào cũng được. Ít nhất một lần một ngày. Và nhớ nói chuyện với nhau trên đường đi, thống nhất cho tôi một lý do, có như thế tôi mới có thể giúp hai người được.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play