Kế Hoạch Của Jiwon

Kế Hoạch Của Jiwon

Chương 1

“Chủ tịch!”

Jaehee đi dọc đại sảnh tầng một tòa nhà, hướng ra ngoài cổng chính mà đi.

Những nhân viên cấp dưới vẫn đang bận bịu với công việc, nhìn thấy anh không quên lao xao vâng dạ chào hỏi. Jaehee không hỏi han gì nhiều, chỉ gật đầu mỉm cười, rồi lại trở về với quỹ đạo mà anh đang đi, đẩy cánh cửa kính bước ra ngoài sảnh chính.

Thư ký của anh đã chờ sẵn ở đó, cúi đầu chào và mở sẵn cửa xe.

“Công việc đến đâu rồi?” Jaehee hỏi như một thói quen, mà thư ký của anh dường như cũng đã chuẩn bị sẵn, gật đầu nói mà không cần nhìn vào sổ sách.

“Chủ tịch, hợp đồng với phía đối tác đã ký xong. Các phần trình bày đều đã được back up. Bên phía họ cũng đã đồng ý chiết khấu mười lăm phần trăm cho thương vụ lần này. Trước mắt tạm thời không có vấn đề gì phát sinh, hợp đồng có thể ký và xúc tiến được rồi ạ.”

Nghe thấy lời báo cáo đúng y như những gì bản thân mong đợi, Jaehee ngoài mặt gật đầu hài lòng một cách nhạt nhẽo, song trong lòng không ngừng vui vẻ nhảy múa đến mức muốn chửi thề. Hợp đồng này Jaehee đã mất công suy nghĩ và đưa phương án chỉnh sửa suốt cả nửa năm trời, lại còn không thành công nữa thì đã chẳng phải là phương án của anh rồi.

“Ừ. Đưa đây, để tôi đọc lại rồi sẽ ký.” Jaehee gật đầu hài lòng, cầm lấy tập hợp đồng từ tay thư ký, tiện miệng hỏi. “Ngày hôm nay còn lịch trình gì không?”

“Không ạ, tới đây tạm thời không còn việc gì nữa. Tối nay chủ tịch chỉ còn lịch trình cá nhân đi thử lễ phục cho buổi gặp mặt tư vấn tâm lý hôn nhân ngày mai thôi ạ.”

Mấy chữ tư vấn tâm lý hôn nhân dội vào tai anh như gáo nước lạnh khiến sự vui vẻ trong lòng Jaehee nhanh như cắt trùng xuống. Anh khựng lại, hơi nhíu mày nhìn thư ký.

Tư vấn tâm lý hôn nhân, nói hoa mỹ thì là giúp các cặp vợ chồng tìm ra hướng giải quyết cho các vấn đề trong hôn nhân, chứ thực ra là nơi các cặp vợ chồng thừa tiền thiếu tình cảm tới để trả tiền biến bác sĩ thành con rối trung gian cho bọn họ mắng chửi mạt sát lẫn nhau, để bọn họ nói ra được những vấn đề mà hai vợ chồng chẳng thể nào tự giải quyết được nếu không tổn thương nhau bằng những ngôn từ thậm tệ. Những cặp đôi thường sẽ đi tư vấn tâm lý hôn nhân vào hai dịp: ngay trước ngày cưới hoặc là trước khi ra tòa đâm đơn ly dị. Đối với một người đàn ông đã bốn mươi tuổi đầu như Park Jaehee mà nói, chỉ có thể là tường hợp thứ hai mà thôi.

Park Jaehee, một omega quyền lực có tiếng tăm trong giới kinh doanh, tài phiệt đời thứ mười một của nhà họ Park, chủ tịch tập đoàn P&K Group, đang ly thân với người vợ alpha của mình. Đó là chuyện đã trở thành tâm điểm trong giới kinh doanh từ hai tháng trước đây, và hiện vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Một cặp đôi được xem là mẫu mực nhất trong giới kinh doanh, trên thương trường lẫn tình trường đều tương hợp thế mà lại kết thúc sau hai mươi năm một cách đầy lãng xẹt và chóng vánh vì một nguyên nhân: không tìm được điểm chung trong quan niệm sống.

Kang Sooyeon không có gì đáng điểm gì để chê, nếu xét trên thang tiêu chuẩn của pháp luật và đạo đức. Cô là một alpha tốt cả về ngoại hình, ý chí và tính cách. Gia thế giàu có, học vấn hàng thạc sĩ quản trị kinh doanh; tính cách duyên dáng, biết cách ngoại giao với khách hàng sao cho đúng với vị trí Phó Chủ tịch P&K Group của mình mà không hề tự rước vào thân những mối quan hệ ong bướm. Đối với bất cứ ai mà nói, Kang Sooyeon đều là một đối tượng hôn nhân cực kỳ hoàn hảo.

Nhưng trớ trêu thay, Kang Sooyeon lại kết hôn với Park Jaehee, một người chỉ cần hợp, không cần quá tốt. Và nếu xét trên quan niệm tình yêu của Park Jaehee mà nói, một người EQ thấp và kém tinh tế trong chuyện tình cảm như Kang Sooyeon, âm điểm.

Người đâm đơn ly dị trước là Jaehee. Anh thậm chí còn chẳng buồn chớp mắt lấy một cái khi thông báo cho cô về việc mình sẽ đâm đơn ly dị. Kang Sooyeon lại không cho là Park Jaehee đang nói chuyện nghiêm túc, thế nên cô vẫn đồng ý ly thân, dù không ký vào đơn ly dị. Jaehee không quá lo lắng nếu Sooyeon không đồng ý ly hôn. Dù sao thì nếu mọi chuyện đi đến bước xấu nhất, anh vẫn còn lựa chọn đơn phương ly hôn. P&K Group là tài sản chung duy nhất giữa hai người, đã bị ràng buộc bởi một thỏa thuận tiền hôn nhân rồi. Mặc cho Sooyeon nói gì, Jaehee cũng muốn bước ra khỏi cuộc hôn nhân đã trói buộc anh hai mươi năm nay, càng sớm càng tốt.

Tính ra thì, Sooyeon chưa từng một lần coi những điều Jaehee nói là nghiêm túc, thế nên, anh cũng chẳng lấy vậy làm lạ.

Jaehee không yêu Sooyeon, mà Sooyeon cũng vậy. Cô chỉ khác anh ở một điểm đó là không quá quan trọng tình yêu và có thể vì lợi ích mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua chuyện tình cảm mà thôi. Jaehee lại không như vậy. Nếu không yêu, càng níu kéo ở lại bên nhau lại càng khiến đôi bên bị tổn thương sâu sắc. Kang Sooyeon chịu được, không có nghĩa là Park Jaehee chịu được. Mà cho dù Park Jaehee có chịu được, anh cũng không muốn làm.

Khác biệt không nhiều, nhưng đủ để tạo ra khoảng cách rồi. Mọi đổ vỡ, chỉ cần một vết nứt nho nhỏ như vậy mà thôi.

À, giữa hai người bọn họ còn một điểm chung nữa. Kang Jihyuk, một đứa con chung là alpha vừa tròn hai mươi tuổi, quyết định bỏ học biểu tình vì chuyện ly hôn đầy ồn ào kia. Hai tháng Jaehee ly thân với Sooyeon cũng là hai tháng Jihyuk bỏ nhà đi. Ngoại trừ những lúc gọi điện về xin tiền ra, Jihyuk chẳng hỏi han hay nói chuyện với Jaehee một câu. Con với chẳng cái, những cái tốt đẹp thì chẳng thấy giống, nhưng những cái xấu lại giống Kang Sooyeon như lột. Kể cả cái khuôn mặt đẹp đẽ hại nước hại dân kia nữa, cũng là Kang Jihyuk thừa kế được của Kang Sooyeon. Chẳng biết rồi, liệu có omega nào bị cái khuôn mặt đó hại đời hay không nữa. Đến lúc ấy, Kang Sooyeon lại có thêm cơ hội chỉ trích Park Jaehee.

Tuần trước, Jihyuk có gọi điện về xin xỏ như thường lệ, nhưng lúc ấy, Jaehee đang trong kỳ phát tình, nên tâm trạng có hơi ức chế mắng mỏ hắn vài câu rồi cúp máy. Sau đó chẳng thấy Jihyuk gọi lại nữa, không biết hắn có nhận ra Jaehee đã cho thư ký lén lút chuyển vào tài khoản hắn năm mươi triệu hay không? Mới đầu, khi Kang Jihyuk mới bỏ nhà đi, Park Jaehee khá lo lắng cho con. Anh đã cho người đi tìm thằng bé khắp nơi, cũng đã gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Nhưng rồi Kang Sooyeon lại trách móc tất cả những chuyện này đều từ anh mà ra, giống như những alpha gia trưởng khác vẫn hay đổ vấy toàn bộ trách nhiệm chăm sóc gia đình cho omega vậy, thì Jaehee quyết định mặc kệ.

Sooyeon thì cũng chẳng yêu thương Jaehee đến thế, thứ cô ta cần chỉ là mặt mũi của bản thân và P&K Group, còn Jihyuk thì cũng đã đủ lớn rồi, cũng chẳng phải hắn cần tình cảm gì nhiều nhặn cho cam, Jihyuk chỉ cần tiền thôi, mà thứ này thì cả Park Jaehee anh và Kang Sooyeon đều không thiếu. Cuộc hôn nhân này đã chẳng còn gì khiến Park Jaehee tiếc nuối nữa rồi.

“Tư vấn lúc mấy giờ?” Jaehee hỏi thư ký.

“Mười một giờ trưa ạ.” Thư ký đáp.

“Chuyển xuống một giờ rưỡi chiều, báo lại cho bác sĩ và phó chủ tịch Kang.” Jaehee nói “Làm trống hết lịch buổi sáng mai cho tôi, ngày mai tôi muốn ngủ đủ giấc trước khi đến phòng khám. Nếu không tôi sẽ phát điên lên mà đấm Kang Sooyeon trước mặt bác sĩ mất.”

Đấm còn là nhẹ, chẳng ai có thể tưởng tượng được suốt hai mươi năm nay, Jaehee đã kiềm chế thế nào để không bỏ độc giết quách Kang Sooyeon đi đâu.

“Dạ vâng ạ.” Thư ký lại đáp một cách máy móc.

Ngày hôm nay đến đây thôi, như vậy là đã quá đủ rồi. Park Jaehee nới lỏng cà vạt, mở cửa cúi người chuẩn bị bước vào xe. Ngày hôm nay công việc còn tồn đọng trong kỳ phát tình của anh cuối cùng cũng đã được giải quyết hết. Kỳ phát tình của Jaehee khá dài và dai dẳng, thế nên công việc dồn ứ lên cũng kha khá. Khó khăn thì cũng không hẳn, chỉ là quá nhiều mà thôi. Ngay lúc này, Jaehee cần một giấc ngủ hơn bao giờ hết. Nếu có thể, anh muốn ngủ qua cả bữa tối luôn cũng được.

“Chủ tịch Park?”

Một giọng nói lạ lẫm phát ra từ phía xa xa, tuy không quá lớn, nhưng cũng không thể nói là nhỏ như muỗi kêu đến mức không nghe thấy. Park Jaehee đắn đo qua lại giữa việc quay lại nhìn xem ai đang gọi anh, với việc chui vào xe và để cho thư ký thay anh nói chuyện với người kia. Nhưng tiếng bước chân huỳnh huỵch vang lên, cho thấy người kia đang chạy gần như là hết tốc lực về phía Jaehee. Chắc hẳn phải có chuyện tốt lắm, ngày hôm nay của anh mệt mỏi thì cũng đã mệt mỏi rồi, thêm một chút chắc cũng không sao đâu. Anh chặc lưỡi, ngẩng đầu quay lại nhìn.

Người đang vừa chạy lại vừa gọi tên anh, là một omega trẻ tuổi.

Một omega trẻ đẹp, với nước da trắng ngần căng bóng đầy nhựa sống. Một omega quá đỗi đẹp đẽ khiến ngay đến người cùng giới như anh cũng phải suýt xoa, nếu đổi lại là một alpha, chắc chắn sẽ nhanh chóng bị ngoại hình như hồ ly kia mê đắm. Khuôn mặt đẹp đẽ, trắng trẻo là vậy, ấy thế mà lại bấm thêm khuyên trên lông mày, ẩn dưới một mái tóc nhuộm màu hồng trà sáng chói trông đến là ngỗ nghịch. Quần áo trên người chắc chắn là mốt của giới trẻ bây giờ, song khiến cho người đã có tuổi như Jaehee có chút khó hiểu. Nó rộng thùng thình, hết lớp này đến lớp kia, thắt lưng dây xích lỉnh kỉnh, ở đầu gối chẳng rõ vô tình hay cố ý được rạch rách một lỗ lớn. Giày da cao cổ màu đen chằng chịt ngang dọc đầy khóa kéo. Đến trên mặt còn bấm khuyên thì hai bên tai ngại gì mà không có một vài nốt cơ chứ.

Một omega như vậy, nhìn qua đã biết là đẹp, nhưng nhìn qua cũng biết là không được đàng hoàng rồi.

“Chú là chủ tịch Park Jaehee đúng không ạ?” Omega kia mở miệng hỏi, khuôn mặt tràn ngập nét cười thân thiện, nhưng lại khiến Jaehee có cảm giác hơi bị đe dọa.

“Đúng rồi.” Jaehee gật đầu đáp “Cậu là ai vậy?”

Omega kia nghe vậy, khuôn mặt sáng lên đầy rạng rỡ. Giống như việc anh là Park Jaehee đã thỏa mãn được một điều kiện cần thiết cho kế hoạch đầy tai ương nào đó đang nảy ra trong cái đầu tinh quái của cậu ta, omega chìa tay ra mỉm cười, nói oang oang giữa tiền sảnh:

“Chào chú, cháu là Lee Jiwon, là người mà chú đã lên giường cùng hai tháng trước ạ. Giờ cháu có thai rồi, chú hãy chịu trách nhiệm đi ạ.”

***

Jiwon xem chừng vẫn còn chưa kịp lớn, Jaehee có thể thấy rõ điều đó qua cái cách cậu ấy ngồi trên ghế ăn kem, hai chân thõng xuống đung đưa qua lại. Dáng ngồi trùng lưng thoạt nhìn qua có thể giống một đứa trẻ không hiểu lễ nghi trước mặt người lớn, song Jaehee biết rõ, người mang thai thường dễ bị mỏi lưng đến thế nào. Chính bản thân anh hai mươi năm trước mang thai Jihyuk cũng vậy, mà hình như cũng trạc tuổi Jiwon bây giờ. Mười chín tuổi, cái tuổi đáng nhẽ ra phải vô tư chơi đùa và học hành, cái tuổi còn nhiều ước mơ hoài bão và cả những vụng dại, ấy thế mà đã phải làm cha làm mẹ.

“Chú!” Jiwon gọi giật giọng, khiến Jaehee giật mình. Xem chừng anh đã ngẩn người ra khá lâu, khiến Jiwon phải gọi rất nhiều lần, mà thư ký bên cạnh cũng liếc sang nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng. Jiwon đã lấy chiếc que thử thai ra khỏi túi áo, chiếc que mà anh đã bắt thư ký đi mua cấp tốc để bắt Jiwon thử, huơ huơ trước mắt Jaehee. “Có kết quả rồi này.”

Jaehee vội vàng chộp lấy cái que, vẩy vẩy hai lần theo thói quen rồi giơ lên xem. Hai vạch, đậm xì, thậm chí còn chẳng phải là kết quả nửa vời theo kiểu Jiwon có thể có thai hoặc không. Mà là Lee Jiwon chắc chắn đang mang thai. Theo giấy tờ kết quả khám mà cậu mang sẵn, cái thai đã được hai tháng tuổi rồi.

Jaehee ngẩn người. Cảm giác như bị tát cho một phát vậy, đau điếng y hệt hai mươi năm về trước. Chỉ khác mỗi việc lần này đứa trẻ không nằm trong bụng anh mà thôi.

“Nếu chú vẫn không tin, hoặc nghi ngờ đứa con này không phải của chú, vậy thì đến bệnh viện chọc ối.” Lee Jiwon lại oang oang “Chọc ối có thể xác minh được huyết thống mà ha.”

Mấy chữ ‘chọc ối’ và ‘xác minh huyết thống’ vang vọng khắp quán cà phê, khiến cho những người có mặt trong quán không nhịn được quay lại nhìn một hai cái. Jaehee cuống lên, nhăn mặt nhìn Jiwon chặc lưỡi một cái. Làm sao anh không biết bây giờ trông mình giống một tên ăn chơi không dám chịu trách nhiệm biết chừng nào chứ? Jiwon im lặng, lại quay về với ly kem của mình.

Khuôn mặt Jaehee vô cùng nổi bật, quán cà phê này còn gần công ty anh nữa chứ, làm gì có ai không nhận ra anh. Nếu để mọi chuyện đi xa thêm, chắc chắn chuyện lên trang nhất báo ngày mai là không thể tránh khỏi.

Jaehee thở dài nhìn Jiwon. Cậu ấy gầy quá, bộ quần áo rộng thùng thình không che được sự gầy gò của một cơ thể đã quen trải qua vất vả và thiếu thốn. Hai tháng, cái thai vẫn chưa lớn, vậy chắc là chưa có bụng đâu nhỉ? Suy nghĩ của Jaehee lại miên man, cuối cùng anh nói.

“Tôi là omega, cậu biết điều đó chứ?”

“Tôi biết.” Jiwon đáp “Nhưng mà hai omega chẳng phải vẫn có 0.006% cơ hội thụ thai sao?”

“Và phải quan hệ cực kỳ cực kỳ nhiều lần, thả cửa, không thuốc ức chế.” Jaehee ngắt lời Jiwon. “Cho cậu hay, đã bốn năm nay tôi không quan hệ tình dục, và chỉ ngủ với một người suốt hai mươi năm trở lại đây rồi, lấy đâu ra cái thai hai tháng cho cậu?”

Jiwon hơi xao động. Jaehee có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cậu. Dù sao thì trước kẻ dày dặn kinh nghiệm chuyện sinh đẻ như Jaehee, Jiwon vẫn chỉ là tay mơ. Một khi Jiwon xao động, hẳn cậu ấy sẽ dễ dàng muốn nói sự thật hơn. Còn sự thật ấy đúng được bao nhiêu phần, có lẽ phụ thuộc vào những nước đi tâm lý tiếp theo của Jaehee.

Jiwon lắc lắc đầu, nhăn mày với Jaehee:

“Tôi đã nói rồi, con là của chú, nếu không tin có thể đến bệnh viện chọc ối…”

“Đừng có động tí là lôi bệnh viện ra. Ối thì chẳng biết là có hay chưa, nhưng cậu đang chọc tôi đấy.” Jaehee lại một lần nữa ngắt lời Jiwon. Lần này thẳng thắn và sẵng giọng hơn.

Jiwon ngồi im lặng, chẳng buồn ăn tiếp kem nữa, chân cũng không còn đung đưa qua lại. Cậu nhìn chằm chằm vào mũi giày dưới gầm bàn mình, cuối cùng giận dữ đứng lên:

“Nếu chú không muốn nhận con thì thôi, chú làm mất thời gian của tôi quá. Cứ để tôi đi rêu rao khắp nơi chủ tịch P&K Group ăn ốc không chịu đổ vỏ là được rồi.”

Jiwon cầm lấy balo, tự ái muốn bỏ về ngay lập tức. Jaehee cảm thấy đầu anh đau muốn nứt ra rồi, không dưng lại gặp tai bay vạ gió. Đáng nhẽ ra bây giờ Jaehee đã phải tắm táp xong xuôi và chìm sâu vào giấc ngủ rồi cơ. Từ đâu rơi ra một Lee Jiwon với cái bụng như quả bom nổ chậm, Jaehee không biết đây có phải nghiệp chướng ông trời tạo ra cho anh không nữa.

“Tôi không phải có ý đó.” Jaehee nói, níu tay Jiwon “Cậu ngồi xuống đi đã.”

Jiwon vẫn còn hậm hực, nhưng vẫn ngồi xuống ghế. Jaehee chậm rãi ôn tồn nói, vừa giống như đang kiên nhẫn hết mức, mà lại vừa giống như mệt mỏi nói chẳng ra hơi.

“Tôi không nghi ngờ chuyện cậu có bầu. Nếu cậu đã tìm hiểu đến cách thử huyết thống tiền sản, thì chắc chắn cậu sẽ không nói dối chuyện nó mang dòng máu của tôi đâu. Nhưng mà giờ mới hai tháng, lấy đâu ra sản dịch mà chọc ối? Khéo có khi còn hại thai ấy.”

Jiwon mở to mắt nghe Jaehee nói, đến khi hai chữ ‘hại thai’ vang lên, cậu vô thức đặt tay lên bụng, hỏi:

“Thế… anh muốn làm sao?”

“Tôi cũng không phải người ngu chỉ biết quan tâm đến chuyện thật giả. Cả tôi và cậu đều biết chúng ta chưa từng gặp nhau, chứ chưa nói đến chuyện quan hệ, mà là quan hệ không dùng bao nhiều lần.” Jaehee nhắm nghiền hai mắt lại “Sao cậu không bắt đầu bằng việc nói cho tôi nghe xem cái thai này của cậu từ đâu mà ra? Cậu lấy được dịch của tôi từ đâu? Phòng khám sản khoa à?”

Jiwon nhăn mặt. Câu hỏi quái quỷ gì thế này?

“Chú đùa tôi đấy à?” Jiwon phì cười “Đương nhiên là chú với tôi gặp nhau\, sau đó đi uống rượu. Chú chuốc say tôi\, rồi sau đó chúng ta đi khách sạn\, rồi chú với tôi *beep beep*\, chú đè tôi xuống *beep beep*\, sau đó chúng ta *beep beep beep*...”

Jiwon đáp một cách thẳng thừng bằng những ngôn từ mang tính tượng hình nhất có thể, dường như không biết hai từ xấu hổ mặt ngang mũi dọc ra sao. Jaehee nóng hết cả mặt với những ngôn từ sống động của cậu, buông tay đầu hàng:

“Tôi cai rượu lâu rồi, càng không đi bar.”

Giờ đến lượt Jiwon nhướng mày kinh ngạc. Cậu đánh rơi luôn cả lời nói dối trắng trợn ban nãy của mình, hỏi ngược lại anh:

“Không đi sao? Chưa từng một lần sao? Chú cũng bốn mươi tuổi đầu rồi đó? Chưa từng đi thật sao?”

“Chưa.” Jaehee đáp gọn lỏn.

Jiwon thở dài, đuôi mắt xìu xuống. Haiz, cái người Park Jaehee này đúng thật là. Không quan hệ trong bốn năm, không uống rượu, không giải trí. Không phải là sắp tu thành chính quả rồi đấy chứ?

“Thôi, lừa một người như chú cũng chẳng bõ.” Jiwon lẩm bẩm, rồi ngẩng lên nhìn Jaehee “Chẳng giấu gì chú, tôi là người yêu cũ của Kang Jihyuk. Bọn tôi mới chia tay, và Jihyuk không muốn nhận đứa trẻ này. Thế nên tôi tới đây bắt đền chú.”

Giờ thì đến lượt Jaehee phì cười. Chuyện này chẳng phải mới mẻ gì, Jaehee cũng không ngạc nhiên khi một ngày nào đó, thằng con trai trời đánh của anh vui chơi ra hậu quả. Jihyuk là một đứa bầy hầy và vô trách nhiệm. Vả lại câu chuyện này cũng hợp lý hơn so với việc Lee Jiwon và anh lên giường với nhau.

Sooyeon vẫn luôn nói những yếu đuối và nhu nhược của Jihyuk là học được từ anh, vậy chắc vác phần thân dưới đi làm omega nhà người ta có bầu thì là của cô ta rồi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play