Phượng Trù

Phượng Trù

Chương 1: Đại Hoạ

Hơn một ngàn năm trước, tại kinh thành Hoài An. Nơi phồn hoa nhất nước Ngọc Thuỵ. Có một tửu lầu cực kỳ nổi tiếng với tên gọi là Tinh Thực Yến. Không ai biết tửu lầu này được xây dựng từ khi nào, cũng không ai biết đã qua bao nhiêu đời. Chỉ biết rằng khi nhắc đến kinh thành Hoài An thì đứng nhất là hoàng cung, đứng nhì chính là Tinh Thực Yến.

Tinh Thực Yến nổi tiếng với những món ăn thơm ngon, đặc sắc. Trước kia, khi Tiên Hoàng cải trang vi hành đã dùng bữa ở đây. Vì cảm khái ẩm thực tại Tinh Thực Yến, tiên hoàng đã để lại năm chữ “ Mỹ thực khuynh thiên hạ ”. Đến nay năm chữ vàng đó vẫn được treo trong sảnh chính và là niềm vinh hạnh, kiêu ngạo lớn của Tinh Thực Yến. Mỗi ngày Tinh Thực Yến đón tiếp không phải vương tôn công tử, quan nhân, phu nhân thì cũng là thiếu gia tiểu thư, thương gia quyền quý. Người dân bình thường cũng chỉ dám mơ đến mà thôi.

Tinh Thực Yến được xây dựng và phát triển từ gia tộc Tinh Thực. Tuy không phải hoàng tộc nhưng mỗi khi nhắc đến gia tộc Tinh Thực, thì ai cũng phải nể trọng vài phần. Gia tộc Tinh Thực có truyền thống lâu đời về ẩm thực. Ngay cả trù thực trong cung cũng thường xuyên đến tìm gặp nhờ chỉ điểm. Có thể nói đây chính là thời kỳ hưng thịnh bậc nhất của gia tộc Tinh Thực.

Đêm khuya tại Tinh Thực gia trang. Một tì nữ hớt hải chạy xồng xộc trên hành lang. Nàng chạy tới căn phòng cuối dãy, vừa mở cửa vừa gọi lớn: “Tiểu thư, tiểu thư ơi, nguy rồi…”

Nhưng đáp lại là một căn phòng tối đen, tĩnh mịch.

Tì nữ lo đến phát khóc, hai tay bấu vào nhau: “Tiểu thư ơi, cô lại đi đâu rồi chứ?”

Từ đằng sau cô, một tên quan binh cường tráng, tay cầm kiếm dài bước tới. Hắn quát lớn: “Tì nữ to gan! Không tập trung ở đại sảnh, lén lút ở đây làm gì?”

Tì nữ hoảng sợ, vừa run rẩy vừa lắp bắp đáp: “Bẩm đại nhân. Nô tì… nô tì… Lão phu nhân sai… sai nô tì lấy trà mời Phúc Đại Nhân, nô tì đang… đang…”

“Được rồi!” Tên quan binh bực dọc cắt lời, “Còn không mau cút ra đại sảnh!”

“Dạ!”

Tì nữ vội vã bước đi. Tên quan binh đi ngay sau lưng khiến nàng lo sợ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Toàn bộ người nhà Tinh Thực gia đều đang tập trung ở đại sảnh, kể cả các tì nữ và gia đinh.

Tì nữ khi nãy bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn vào nàng. Nàng căng thẳng hành lễ rồi bước vội về phía lão phu nhân. Đợi lúc mọi người không còn để ý đến nữa mới nói khẽ: “Bẩm, nô tì không thấy đại tiểu thư ở đâu ạ!”

Lão phu nhân nhíu mày, hỏi nhỏ: “Cả phòng bếp cũng không thấy sao?”

“Vâng!”

Lão phu nhân khẽ thở dài lo lắng. “Con bé này, không biết lại đi đâu rồi”.

Tên quan binh khi nãy cũng bước vào. Hắn chẳng thèm nhìn đến mọi người mà bước nhanh đến chính điện. Một vị đại nhân dáng người cao gầy, khuôn mặt khôi ngô đang ngồi gác chân trên ghế. Hắn nhắm mắt, ngón tay thon dài gõ từng nhịp vào trán. Dương Chí kính cẩn hành lễ rồi tâu: “Bẩm Phúc đại nhân, thần đã kiểm tra một lượt. Không còn ai nữa!”

Phúc Minh Viễn khẽ gật.

“Cái gì mà không còn ai, Đại tiểu thư đâu có ở đây?”

Giọng Nhị phu nhân chanh chua lanh lảnh cất lên. Bà ta hướng về phía lão phu nhân mà nói: “Liễu Nhi, không phải vừa rồi ngươi đi tìm tiểu thư nhà ngươi sao? Người đâu?”

Liễu Nhi sợ hãi lắp bắp: “Nô tì… vừa rồi nô tì đi pha trà cho Phúc đại nhân. Nhị phu nhân hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm?” Bà ta lại hất hàm: “Lão phu nhân, bình thường không phải rất yêu chiều Đại tiểu thư sao? Người có ý bao che cho nó thì thiếp thân đây cũng hiểu được.”

Phúc Minh Viễn từ từ mở mắt, hướng ánh nhìn sắc lẹm về phía Dương Chí. Dương Chí toát mồ hôi lạnh, hắn quát ầm lên: “Chuyện này là sao hả? Còn không mau nói rõ?”

Liễu Nhi run rẩy quỳ bệt xuống đất. Đầu cúi gằm, nước mắt rưng rưng. Giọng Nhị phu nhân vẫn cất lên lanh lảnh: “Đại tiểu thư lầm lì ít nói của nhà ta, bình thường ban ngày thì nhốt mình trong phòng, không ngờ nửa đêm nửa hôm lại không ở trong phủ, lão phu nhân thì bao che không nói. Phúc đại nhân nói xem, đây còn là chuyện tốt gì chứ?”

“Đủ rồi, bà còn không mau im miệng lại cho ta!” Tinh Thực Tường gắt lên, mặt đỏ tía tai, tay nắm thành quyền, lừ mắt nhìn Nhị phu nhân.

Bà ta biết mình sơ suất, liền im bặt.

Tinh Thực Tường chắp tay hành lễ với Phúc Minh Viễn rồi ôn hoà nói: “ Phúc đại nhân, tiểu nữ nhà ta mất mẹ từ nhỏ nên hành xử có hơi tuỳ hứng, mong Phúc đại nhân đừng chấp nó. Chỉ là không biết Phúc đại nhân đích thân đến đây, còn muốn tập trung toàn bộ người Tinh Thực gia là vì chuyện gì?”

Ngón tay của Phúc Minh Viễn vẫn không ngừng gõ lên trán, hắn cất tiếng hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm: “Đại tiểu thư nhà ông tên gì?”

“Là Tinh Thực Thanh Y.” Tinh Thực Tường đáp.

Phúc Minh Viễn nhìn về phía Dương Chí, gằn một tiếng: “Tìm!”. Dương Chí không dám chậm trễ vội điều binh lính lục soát khắp nơi. Còn đích thân mang theo một tốp người ra ngoài phủ tìm.

Một màn này đã khiến cho trên dưới Tinh Thực gia hoang mang. Các tì nữ, gia đinh xì xào bàn tán. Liễu Nhi vẫn quỳ trên đất, không dám thở mạnh. Cô cũng không dám ngẩng mặt lên vì sợ chạm phải ánh mắt đầy sát khí của Phúc Minh Viễn.

Phúc Minh Viễn liếc về phía Liễu Nhi, hắn nhẹ giọng: “Lôi tì nữ này ra ngoài. Đánh ba mươi trượng.”

Lời nói của hắn nhẹ nhàng, thanh âm tuy mềm mỏng nhưng sắc mặt lại lạnh băng như thể hắn quen việc này đến mức không còn cảm giác.

Chỉ có người Tinh Thực gia là mặt mày tái xanh. Nhị phu nhân vừa thẳng lưng đanh đá trước mặt Phúc Minh Viễn giờ đây cũng chẳng dám nhìn mặt hắn. Hai tay bụm miệng vừa co ro vừa run rẩy.

Thân thể Liễu Nhi gầy gò yếu ớt, đánh ba mươi trượng chẳng khác nào lấy mạng của nàng. Liễu Nhi dập đầu lia lịa, vừa dập đầu vừa khóc: “Phúc đại nhân xin tha mạng, Phúc đại nhân xin tha mạng cho nô tì.”

Liễu Nhi cầu xin thê thảm nhưng chẳng động nổi lòng thương của Phúc Minh Viễn. Hai tên lính liền bước vào định kéo Liễu Nhi đi thì lão phu nhân đã chắn ngang phía trước.

Bà chống chiếc gậy xuống đất. Nghiêm giọng nói: “Dám hỏi Phúc đại nhân, người định tội gì mà xử phạt Liễu Nhi?”

“Cô ta dối gạt quan viên triều đình, bao che phạm nhân. Lão phu nhân, bà nói xem ba mươi trượng có phải là hơi nhẹ rồi không?” Phúc Minh Viễn khẽ nghiêng đầu đáp.

“Cái gì mà phạm nhân chứ? Thanh Y nó đã gây hoạ gì rồi? Lại còn liên luỵ đến chúng ta, đúng là tai tinh mà.” Nhị phu nhân gào lên.

Phúc Minh Viễn chán ghét đến độ chẳng thèm liếc đến bà ta.

“Con tai tinh đó, khắc chết mẹ nó đã đành, giờ còn muốn khắc chết chúng ta. Tinh Thực Tường, tôi đã sớm nói với ông rồi, ông nên đuổi nó ra khỏi Tinh Thực gia đi, ông lại không nghe, giờ ông đã sáng mắt ra chưa.” Nhị phu nhân oán trách đánh vào bả vai Tinh Thực Tường.

“Phúc đại nhân, cô ta phạm tội gì thì để một mình cô ta gánh, Tinh Thực gia chúng ta không có liên quan gì đến cô ta.”

“Câm miệng!” Lão phu nhân hét lớn, sắc mặt bà càng lúc càng khó coi.

Phúc Minh Viễn đứng dậy, cười nhạt: “Các người giữ chút sức lực đi. Không phải chỉ có một mình Thanh Y là phạm nhân đâu. Toàn bộ trên dưới Tinh Thực gia đều là phạm nhân.”

“Cái gì?”

“Phúc đại nhân, ngài đang nói gì vậy?” Tinh Thực Tường ngơ ngác hỏi.

Ánh mắt Phúc Minh Viễn sắc lẹm, hắn nghiêm giọng: “Thái Tử Gia bị đầu độc khi đang dùng bữa tại Tinh Thực Yến. Tình trạng đang vô cùng nguy kịch. Hoàng thượng lệnh cho Võ Đức Ti ta điều tra chân tướng. Lão gia nhà các người đang bị áp giải đến hình bộ. Đừng nói là một nô tì thấp hèn đến mạng của lão gia các người cũng chưa chắc giữ được đâu.”

“À không đúng!” Phúc Minh Viễn tặc lưỡi, “Phải là trên dưới Tinh Thực Gia chưa chắc giữ nổi một mạng.”

Lão phu nhân nghe xong thì choáng váng, chân đứng không vững, may có Tinh Thực Tường nhanh tay đỡ lấy. Nhị phu nhân sợ hãi ngã quỵ ra đất. Đám nô tì gia đinh khóc lóc ầm ĩ, tạo nên một khung cảnh vô cùng bát nháo.

Phúc Minh Viễn liếc Liễu Nhi: “Lôi cô ta đi!”. Liễu Nhi giãy giụa, nước mắt đầm đìa, nàng gào lên: “Phúc đại nhân xin tha mạng. Lão phu nhân cứu nô tì với. Lão phu nhân.”

Một tên quan binh nắm tóc nàng lôi đi. Liễu Nhi vừa khóc vừa nhìn về phía lão phu nhân. Tiếng Liễu Nhi gào thét thê lương. Lão phu nhân rơi nước mắt nhưng cũng đành bất lực nhìn theo.

Phúc Minh Viễn hạ lệnh: “Áp giải toàn bộ đến đại lao.”

Toàn bộ quan binh “Dạ!” một tiếng, rồi lao vào trói người. Kẻ nào giãy giụa đều bị bọn chúng đánh không thương tiếc. Từng tốp người bị dẫn ra khỏi cổng, ánh đèn trong Tinh Thực gia trang dần dần phụt tắt.

Chapter
1 Chương 1: Đại Hoạ
2 Chương 2: Đầu Độc
3 Chương 3 Thoát Chết
4 Chương 4: Phá Huỷ Tinh Thực Yến?
5 Chương 5: Ban Hôn Xung Hỉ
6 Chương 6: Hạnh Nhị Tiểu Thư
7 Chương 7: Cứu Sống
8 Chương 8: Cam Tâm Tình Nguyện
9 Chương 9: Thân Thế Của Hạnh Chi
10 Chương 10: Tin Tức Về Hạnh Gia
11 Chương 11: Cùng Lên Kinh Thành
12 Chương 12: Tiền Trảm Hậu Tấu
13 Chương 13: Ngọc Bội Hình Hoa Sen
14 Chương 14: Rơi Vào Lưới?
15 Chương 15: Tránh Hang Sói Lại Vào Hang Hổ
16 Chương 16: Tự Mình Cứu Mình
17 Chương 17: Lần Đầu Tiên
18 Chương 18: Tết Trung Thu
19 Chương 19: Cắt Lưỡi
20 Chương 20: Kim Bài Đổi Ngọc Bội
21 Chương 21: Chuộc Thân
22 Chương 22: Tứ Cố Vô Thân
23 Chương 23: Bánh Quế Hoa
24 Chương 24: Đổi Chủ Thành Khách
25 Chương 25: Trao Đổi
26 Chương 26: Nam Đại Thiếu Gia
27 Chương 27: Trúng Độc
28 Chương 28: Độc Cóc Tía
29 Chương 29: “Ngài Có Tin Ta Không?”
30 Chương 30: Cơn Ác Mộng
31 Chương 31: Nhìn Thấu Lòng Mình
32 Chương 32: Mời Đại Phu
33 Chương 33: “Cận Mặc Giả Hắc!”
34 Chương 34: Mỗi Người Một Nửa
35 Chương 35: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mặt
36 Chương 36: Lễ Cầu Mưa
37 Chương 37: Thuế Thuỷ Tô
38 Chương 38: Phá Đập Dẫn Nước
39 Chương 39: Hồi Ức Của Thanh Y
40 Chương 40: Đưa Người Đi
41 Chương 41: “Ta Bảo Vệ Cô!”
42 Chương 42: Bản Lĩnh Của Nàng Lớn Đến Đâu
43 Chương 43: Dã Tâm
44 Chương 44: “Một Nửa Sự Thật Vẫn Không Phải Là Sự Thật!”
45 Chương 45: Thế Cờ Đảo Ngược
46 Chương 46: Tư Dao Quận Chúa
47 Chương 47: Ác Mộng Của Ngươi Sắp Đến Rồi
48 Chương 48: Tìm Người
49 Chương 49: Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân
50 Chương 50: Giở Trò Thâm Độc
51 Chương 51: “Không Có Ngoại Lệ.”
52 Chương 52: Nghiên Phức Các
53 Chương 53: Ván Cờ Mới
54 Chương 54: Cứu Cả Cuộc Đời
55 Chương 55: Máu Nhỏ Trong Đêm Trăng
56 Chương 56: Nhìn Nàng Nằm Đó, Lòng Như Tro Tàn
57 Chương 57: Một Câu Không Nhịn. Một Bước Không Lui
58 Chương 58: Chén Trà Nóng, Tâm Cơ Dày
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Đại Hoạ
2
Chương 2: Đầu Độc
3
Chương 3 Thoát Chết
4
Chương 4: Phá Huỷ Tinh Thực Yến?
5
Chương 5: Ban Hôn Xung Hỉ
6
Chương 6: Hạnh Nhị Tiểu Thư
7
Chương 7: Cứu Sống
8
Chương 8: Cam Tâm Tình Nguyện
9
Chương 9: Thân Thế Của Hạnh Chi
10
Chương 10: Tin Tức Về Hạnh Gia
11
Chương 11: Cùng Lên Kinh Thành
12
Chương 12: Tiền Trảm Hậu Tấu
13
Chương 13: Ngọc Bội Hình Hoa Sen
14
Chương 14: Rơi Vào Lưới?
15
Chương 15: Tránh Hang Sói Lại Vào Hang Hổ
16
Chương 16: Tự Mình Cứu Mình
17
Chương 17: Lần Đầu Tiên
18
Chương 18: Tết Trung Thu
19
Chương 19: Cắt Lưỡi
20
Chương 20: Kim Bài Đổi Ngọc Bội
21
Chương 21: Chuộc Thân
22
Chương 22: Tứ Cố Vô Thân
23
Chương 23: Bánh Quế Hoa
24
Chương 24: Đổi Chủ Thành Khách
25
Chương 25: Trao Đổi
26
Chương 26: Nam Đại Thiếu Gia
27
Chương 27: Trúng Độc
28
Chương 28: Độc Cóc Tía
29
Chương 29: “Ngài Có Tin Ta Không?”
30
Chương 30: Cơn Ác Mộng
31
Chương 31: Nhìn Thấu Lòng Mình
32
Chương 32: Mời Đại Phu
33
Chương 33: “Cận Mặc Giả Hắc!”
34
Chương 34: Mỗi Người Một Nửa
35
Chương 35: Xa Tận Chân Trời, Gần Ngay Trước Mặt
36
Chương 36: Lễ Cầu Mưa
37
Chương 37: Thuế Thuỷ Tô
38
Chương 38: Phá Đập Dẫn Nước
39
Chương 39: Hồi Ức Của Thanh Y
40
Chương 40: Đưa Người Đi
41
Chương 41: “Ta Bảo Vệ Cô!”
42
Chương 42: Bản Lĩnh Của Nàng Lớn Đến Đâu
43
Chương 43: Dã Tâm
44
Chương 44: “Một Nửa Sự Thật Vẫn Không Phải Là Sự Thật!”
45
Chương 45: Thế Cờ Đảo Ngược
46
Chương 46: Tư Dao Quận Chúa
47
Chương 47: Ác Mộng Của Ngươi Sắp Đến Rồi
48
Chương 48: Tìm Người
49
Chương 49: Kinh Thành Đệ Nhất Mỹ Nhân
50
Chương 50: Giở Trò Thâm Độc
51
Chương 51: “Không Có Ngoại Lệ.”
52
Chương 52: Nghiên Phức Các
53
Chương 53: Ván Cờ Mới
54
Chương 54: Cứu Cả Cuộc Đời
55
Chương 55: Máu Nhỏ Trong Đêm Trăng
56
Chương 56: Nhìn Nàng Nằm Đó, Lòng Như Tro Tàn
57
Chương 57: Một Câu Không Nhịn. Một Bước Không Lui
58
Chương 58: Chén Trà Nóng, Tâm Cơ Dày

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play