Chương 6: Thích ăn trộm

Một bóng dáng quen thuộc bước vào. Hải Lam trong phút chốc thấy một tia hy vọng, một vị cứu tinh trong lúc tuyệt vọng. Đôi mắt cô lóe lên sự mừng rỡ, nhưng khi cô cố gắng đứng dậy. Thần Uy vẫn không buông tay, tiếp tục giữ cô lại.

Người đàn ông đó không ai khác chính là Kiếm Phong.

Kiếm Phong tiến đến, không vội vã, nhưng ánh mắt sắc lạnh đã thể hiện rõ sự không hài lòng. Anh không nhìn Thần Uy mà chỉ lướt nhanh qua Hải Lam, ánh mắt của Kiếm Phong như muốn nói rằng anh đang khó chịu.

Lông mày đang nhíu lại sau đó lại thả lỏng ra, Kiếm Phong lên tiếng

_"Vương Thần, có vẻ cậu đang chơi vui nhỉ?"

Vương Thần Uy không trả lời, tay vẫn vuốt ve nhẹ da đùi của Hải Lam.

Kiếm Phong tiếp tục nói

_"Tôi cũng thấy mừng vì lần đầu tiên thấy cậu có hứng thú với một cô gái. Nhưng mà..."

_"Cô gái này là người của tôi."

Lời nói của Kiếm Phong không hề có chút do dự, hoàn toàn không có sự sợ hãi hay lùi bước trước Thần Uy. Hải Lam nhìn Kiếm Phong, cảm giác như được bảo vệ. Cô muốn lao về phía anh, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Vương Thần Uy vẫn kiên quyết giữ lấy cô.

Vương Thần Uy không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Kiếm Phong. Hắn chỉ nhìn anh với một nụ cười nhạt, không có lấy một chút lo lắng hay sự bối rối.

Hắn buông tay khỏi Hải Lam, nhưng trước khi thả cô đi, hắn ghé sát tai của cô nói nhỏ, giọng nói mang theo phần dụ hoặc.

_"Gặp lại sau, tiểu tiên nhỏ"

Hạ Hải Lam bị giọng nói ấy mê hoặc nhưng cố giữ vững tâm trí, cô thoát khỏi vòng tay của hắn rồi chạy một mạch lại chỗ của Diêu Quang.

Hạ Hải Lam liếc hai tên vệ sĩ của Vương Thần Uy đang khống chế Diêu Quang, sau đó kéo Diêu Quang ra.

Vương Thần Uy lười biến dời mắt sang nhìn Kiếm Phong, cười nhẹ.

_"Kiếm Phong à, tôi thấy gu phụ nữ của tôi và cậu có chút giống nhau đấy, cậu có nghĩ vậy không?"

Thần Uy cười khẩy, giọng nói đầy sự chế giễu và thách thức.

Kiếm Phong hít một hơi sâu, đứng chắn trước Hạ Hải Lam và Diêu Quang. Giọng nói có phần cảnh cáo, lên tiếng

_"Tôi nghĩ Vương Thần cũng phải biết thế nào gọi trước sau. Cho nên..."

_"Dù có cố gắng thế nào người đến sau vẫn không thể thắng được, anh có nghĩ vậy không?"

Vương Thần Uy suy nghĩ, rồi gật đầu đáp lại.

_"Nhưng cậu cũng biết tôi trước giờ thích 'ăn trộm' mà"

Kiếm Phong nghe tới đây thì cũng phải ngạc nhiên. Không lẽ Vương Thần Uy thật sự đã thích thú với Hải Lam?

Kiếm Phong biết rõ con người của Vương Thần Uy. Hắn là một con người tàn nhẫn, và nguy hiểm. Đặt biệt lại có sự chiếm hữu cao với đồ vật mà hắn thích.

Hải Lam cảm thấy mình như một con búp bê bị đùa giỡn giữa hai người đàn ông này. Cô không dám nói gì, chỉ biết lặng lẽ nhìn Kiếm Phong.

_"Đi thôi"

Kiếm Phong nói với Hạ Hải Lam, mắt vẫn nhìn về phía Thần Uy, không một chút sợ hãi, ánh mắt lạnh như băng.

Thần Uy đứng dậy, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hải Lam rồi cười lạnh một tiếng, không có vẻ gì là giận dữ, chỉ có sự khinh miệt trong giọng nói.

_"Yên tâm đi, tôi không hèn đến mức 'bắt cô gái này đi rồi cưỡng ép' đâu"

Hạ Hải Lam nghe vậy hơi lạnh sống lưng, ôm Diêu Quang nép sau lưng của Kiếm Phong.

Kiếm Phong không trả lời, chỉ lặng lẽ kéo Hải Lam đi, không quay đầu lại.

.....

Hạ Hải Lam thở phào nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng ra khỏi hộp đêm, cô quay sang hỏi Diêu Quang.

_"Diêu Quang, cậu không sao chứ?"

Diêu Quang cười gượng, giấu đi cánh tay đỏ ửng vì bị hai tên đàn ông lúc nãy dùng lực giữ cô lại, nên bây giờ hình như trật khớp rồi.

_"Không sao, chỉ là bị họ động chạm, tớ cảm thấy bẩn thỉu". Diêu Quang lên tiếng, giọng nói còn chút run

Kiếm Phong xoa thái dương nhìn hai cô gái trẻ, cơn giận trong anh muốn bùng phát nhưng lại không thể, chỉ có thể nhẹ giọng dặn dò Diêu Quang và Hạ Hải Lam.

_"Hai đứa sau này không được tùy tiện đi đến những nơi như vậy có biết chưa?"

_"Vâng..."

Giọng của hai cô nàng ỉu xìu.

Kiếm Phong nhìn sang tài xế của mình rồi bảo.

_"Đưa tiểu thư Diêu về nhà đi"

Anh ta vâng một tiếng rồi lịch sự dìu Diêu Quang đi. Còn Kiếm Phong thì kéo mạnh tay Hạ Hải Lam lên xe của mình, để cô ngồi ghế sau rồi anh ngồi kế bên.

Bác tài xế bắt đầu lái xe, chiếc xe lăng bánh chạy băng băng trên con đường rộng lớn.

Hải Lam ngồi im lặng trong xe, không dám lên tiếng khi thấy mặt của Kiếm Phong đen kịt, vẻ mặt anh vẫn đầy sự lo lắng và bực bội. Không khí trong xe căng thẳng, và cô cảm nhận được sự tức giận trong từng hơi thở của anh.

Kiếm Phong bất ngờ quay sang, một tay nắm lấy cằm cô, ép cô quay sang đối diện với anh. Hải Lam khẽ rùng mình, mắt anh lướt qua mặt cô, thấy rõ vết sưng đỏ trên môi cô không thể giấu được. Kiếm Phong nhìn chằm chằm vào đó, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quan tâm.

_"Hạ Hải Lam, em chỉ vừa mới về nước thôi mà đã gây chuyện, em!!"

Kiếm Phong không thể kiềm chế được cơn tức giận. Anh cố gắng dịu giọng lại

_"Anh đợi em ở sân bay hơn hai tiếng, vậy mà em lại trốn đi mất. Em có biết người đàn ông vừa rồi nguy hiểm như thế nào không hả? Nếu không có anh ở đó, anh ta đã..."

Kiếm Phong ngừng lại, không tiếp tục câu nói đó. Những lời không nói ra đủ để cho thấy sự căng thẳng trong lòng anh. Anh có thể tưởng tượng được tình huống nếu không có mặt mình ở đó, mọi thứ sẽ trở nên như thế nào. Cô gái này cứ liều lĩnh và bướng bỉnh, không hiểu hết sự nguy hiểm xung quanh mình.

Hải Lam cúi đầu, cảm giác có lỗi vô cùng. Cô không hề nghĩ rằng mọi chuyện lại đi quá xa như vậy. Cô chỉ nghĩ mình đi chơi, vui vẻ với Diêu Quang một chút, không ngờ lại như vậy. Cô cúi đầu, mếu máo xin lỗi.

_"Em xin lỗi.."

Kiếm Phong nghe vậy, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Anh không muốn nổi giận, nhưng cảm giác lo lắng trong anh quá mạnh mẽ, và sự bướng bỉnh của cô làm anh khó chịu. Cô có thể tự bảo vệ mình tốt hơn nếu không quá liều lĩnh như vậy. Nhưng Kiếm Phong cũng biết, cô còn quá trẻ, vẫn còn chưa nhận thức được hết những nguy hiểm xung quanh mình.

_"Hải Lam, em có biết không? Cái thế giới mà em đang bước vào, nó không như những gì em nghĩ đâu. Mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc. Đó không phải là trò chơi."

Kiếm Phong nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn đầy sự nghiêm túc. Anh đưa tay ra vén một sợi tóc bị rối của cô, nhìn cô bằng ánh mắt đầy quan tâm.

_"Lần sau, cấm em đến những nơi như vậy nữa. Tôi không muốn phải lo lắng thêm đâu."

Hải Lam nhìn Kiếm Phong, cảm thấy có chút ấm lòng, nhưng cũng có chút áy náy. Cô đã gây rắc rối cho anh, người mà cô biết rõ luôn sẵn sàng bảo vệ mình. Cô gật đầu

_"Em sẽ ...không như vậy nữa" Cô nhỏ nhẹ trả lời nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

_"Chỉ cần né anh ta là được thôi. Chậc, mấy anh đẹp trai tám múi còn đang đợi mình'

_"Mấy anh ơi, đợi em!!!~"

Kiếm Phong nhẹ nhàng thả tay ra khỏi cằm cô, nhìn về phía trước, nhưng khoé mắt vẫn không rời khỏi cô gái ngồi bên cạnh. Anh biết cô không cố ý gây rắc rối, nhưng đôi khi sự ngây thơ của cô cũng có thể đưa cô vào những tình huống nguy hiểm.

Chapter
1 Chương 1: Không cần tiền, nếu hắn muốn gì sẽ tự mình cướp lấy
2 Chương 2: Nguy hiểm dần ập đến. Hắn hứng thú với cô rồi
3 Chương 3: Mệnh lệnh không thể chối từ
4 Chương 4: "Đã từng thân mật như vậy với đàn ông bao giờ chưa?"
5 Chương 5: Một màng hôn ướt át
6 Chương 6: Thích ăn trộm
7 Chương 7
8 Chương 8: Sự tàn nhẫn của Vương Thần Uy
9 Chương 9: Những thông tin và sự nguy hiểm của Vương Thần
10 Chương 10: Tham quan
11 Chương 11: Không muốn dây dưa? Vậy thì ngay từ đầu cô không nên làm tôi hứng thú
12 Chương 12: Tôi có thể ép buộc cô một lần, thì cũng có thể có lần thứ hai
13 Chương 13: Những sự thật tiếp theo của 'Vương Thần'
14 Chương 14: Cuộc chiến đẫm máu
15 Chương 15: Tắm máu
16 Chương 16: Ngày đầu tiên đi học
17 Chương 17: Bóng hình
18 Chương 18: Nhất cử nhất động của cô đều bị hắn quan sát
19 Chương 19: Suy nghĩ của Vương Thần Uy thật khó đoán
20 Chương 20: Vậy chắc anh là người tốt à?
21 Chương 21: Mập mờ trong nhà vệ sinh
22 Chương 22: Ngoan, mở miệng ra
23 Chương 23: Trải nghiệm kích thích
24 Chương 24: Giải quyết những kẻ không cần thở
25 Chương 25: Tra khảo
26 Chương 26: Cô ấy thế nào rồi?
27 Chương 27: Hắn chỉ quan tâm đến Hải Lam
28 Chương 28: Nữ phụ thì mãi mãi là nữ phụ
29 Chương 29: Cưỡng chế bắt giữ
30 Chương 30: Hắn là một con sư tử điên
31 Chương 31: Ép uống rượu
32 Chương 32: Ngủ chung
33 Chương 33: Buổi sáng bên nhau
34 Chương 34: Yên bình trước bão tố
35 Chương 35: Bị theo dõi?
36 Chương 36: Chạy trốn khỏi bọn bắt cóc
37 Chương 37: Cô sẽ chết ở đây sao?
38 Chương 38: Nguy hiểm
39 Chương 39: Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì
40 Chương 40: Tình hình tệ lắm
41 Chương 41: Ngậm miệng lại, cô không được phép chết
42 Chương 42: An toàn
43 Chương 43: Không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì
44 Chương 44: Hải Lam mất tích rồi
45 Chương 45: Ánh sáng sau những ngày giông bão
46 Chương 46: Là người phụ nữ của tôi, mạnh mẽ như vậy mới đúng
47 Chương 47: Ghen
48 Chương 48: Mách lẽo
49 Chương 49: Lão đại của em.
50 Chương 50: Làm vợ tôi
51 Chương 51: Em tự thay hay để tôi giúp em thay?
52 Chương 52: Trò chơi kiên nhẫn
53 Chương 53: Không quen thì từ từ sẽ quen
54 Chương 54: Rất đẹp
55 Chương 55: Ngồi lên đùi tôi
56 Chương 56: Hôn tôi đi
57 Chương 57: 25 hiệp
58 Chương 58: Cho tôi xem
59 Chương 59: Cô gái của tôi
60 Chương 60: Em còn làm loạn là tôi làm em tiếp đấy
61 Chương 61: Nhốt cô lai không cho cô quần áo để mặc
62 Chương 62: Ngủ ngoan trong lòng hắn
63 Chương 63: Cuộc chiến của hai người đàn ông
64 Chương 64: Ổn định lại cuộc sống
Chapter

Updated 64 Episodes

1
Chương 1: Không cần tiền, nếu hắn muốn gì sẽ tự mình cướp lấy
2
Chương 2: Nguy hiểm dần ập đến. Hắn hứng thú với cô rồi
3
Chương 3: Mệnh lệnh không thể chối từ
4
Chương 4: "Đã từng thân mật như vậy với đàn ông bao giờ chưa?"
5
Chương 5: Một màng hôn ướt át
6
Chương 6: Thích ăn trộm
7
Chương 7
8
Chương 8: Sự tàn nhẫn của Vương Thần Uy
9
Chương 9: Những thông tin và sự nguy hiểm của Vương Thần
10
Chương 10: Tham quan
11
Chương 11: Không muốn dây dưa? Vậy thì ngay từ đầu cô không nên làm tôi hứng thú
12
Chương 12: Tôi có thể ép buộc cô một lần, thì cũng có thể có lần thứ hai
13
Chương 13: Những sự thật tiếp theo của 'Vương Thần'
14
Chương 14: Cuộc chiến đẫm máu
15
Chương 15: Tắm máu
16
Chương 16: Ngày đầu tiên đi học
17
Chương 17: Bóng hình
18
Chương 18: Nhất cử nhất động của cô đều bị hắn quan sát
19
Chương 19: Suy nghĩ của Vương Thần Uy thật khó đoán
20
Chương 20: Vậy chắc anh là người tốt à?
21
Chương 21: Mập mờ trong nhà vệ sinh
22
Chương 22: Ngoan, mở miệng ra
23
Chương 23: Trải nghiệm kích thích
24
Chương 24: Giải quyết những kẻ không cần thở
25
Chương 25: Tra khảo
26
Chương 26: Cô ấy thế nào rồi?
27
Chương 27: Hắn chỉ quan tâm đến Hải Lam
28
Chương 28: Nữ phụ thì mãi mãi là nữ phụ
29
Chương 29: Cưỡng chế bắt giữ
30
Chương 30: Hắn là một con sư tử điên
31
Chương 31: Ép uống rượu
32
Chương 32: Ngủ chung
33
Chương 33: Buổi sáng bên nhau
34
Chương 34: Yên bình trước bão tố
35
Chương 35: Bị theo dõi?
36
Chương 36: Chạy trốn khỏi bọn bắt cóc
37
Chương 37: Cô sẽ chết ở đây sao?
38
Chương 38: Nguy hiểm
39
Chương 39: Em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì
40
Chương 40: Tình hình tệ lắm
41
Chương 41: Ngậm miệng lại, cô không được phép chết
42
Chương 42: An toàn
43
Chương 43: Không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì
44
Chương 44: Hải Lam mất tích rồi
45
Chương 45: Ánh sáng sau những ngày giông bão
46
Chương 46: Là người phụ nữ của tôi, mạnh mẽ như vậy mới đúng
47
Chương 47: Ghen
48
Chương 48: Mách lẽo
49
Chương 49: Lão đại của em.
50
Chương 50: Làm vợ tôi
51
Chương 51: Em tự thay hay để tôi giúp em thay?
52
Chương 52: Trò chơi kiên nhẫn
53
Chương 53: Không quen thì từ từ sẽ quen
54
Chương 54: Rất đẹp
55
Chương 55: Ngồi lên đùi tôi
56
Chương 56: Hôn tôi đi
57
Chương 57: 25 hiệp
58
Chương 58: Cho tôi xem
59
Chương 59: Cô gái của tôi
60
Chương 60: Em còn làm loạn là tôi làm em tiếp đấy
61
Chương 61: Nhốt cô lai không cho cô quần áo để mặc
62
Chương 62: Ngủ ngoan trong lòng hắn
63
Chương 63: Cuộc chiến của hai người đàn ông
64
Chương 64: Ổn định lại cuộc sống

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play