Giấc Mộng Xuân Lan
"Học bá Hoàng Tân Vũ đúng là đẹp trai số một!"
"Người gì đâu mà có đủ hết giỏi, giàu, đẹp. Chỉ là ít khi nói chuyện với đám con gái tụi mình ha!"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi! Anh ấy đang phát biểu mà!"
Trong hội trường rộng lớn của một trường đại học, một chàng trai khôi ngô, tuấn tú đang đứng trên bục phát biểu. Anh vừa ưa nhìn, vừa học giỏi, là niềm tự hào của trường. Hoàng Tân Vũ không chỉ có tài mà còn nổi tiếng nhờ cách nói chuyện thông minh khéo léo. Cả IQ và EQ để thuộc hàng top.
Đây không phải lần đầu anh được phát biểu trong lễ khai giảng của trường. Hoàng Tân Vũ đã là sinh viên năm cuối, là người đứng trên đỉnh cao mà mọi cô gái đều phải ngước nhìn. Trong đó có Ngọc Linh Chi, cô bé sinh viên năm nhất, chân ướt chân ráo bước vào môi trường đại học mới mẻ. Cô rất ngưỡng mộ Hoàng Tân Vũ, lúc chưa nhập học đã nghe danh tiếng của anh. Quả là danh bất hư truyền.
Sau buổi lễ khai giảng, trong đầu Ngọc Linh Chi chỉ có toàn hình bóng của Hoàng Tân Vũ. Đến cả khi về nhà mấy ngày sau cũng mơ màng nhớ đến anh.
...----------------...
Buổi tối, Ngọc Linh Chi ngồi trước bệ cửa sổ ngắm cây hoa lan mà người mẹ của cô để lại vào 3 năm trước. Mẹ của Linh Chi đang điều trị ở bệnh viện, đã hôn mê sâu được 3 năm. Mỗi ngày cô bé đều thay mẹ tưới nước, chăm sóc rất kĩ chậu cây này.
- Khi nào mẹ tỉnh lại, con nhất định sẽ kể mẹ nghe về anh Hoàng Tân Vũ. Ảnh đẹp trai dữ lắm! Còn học giỏi nữa!
Ngọc Linh Chi chống cằm, tâm sự với cây hoa lan bằng ánh mắt trìu mến.
- Nếu được như anh ấy thì tốt quá. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để khi tỉnh dậy mẹ có thể tự hào về con.
"Cộc cộc".
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng. Ngọc Linh Chi vội chạy ra thì thấy anh trai mình đang đứng ngoài.
Anh trai cô là 1 người có nét mặt hiền lành, nhưng thật ra bên trong rất mạnh mẽ. Sau khi mẹ rơi vào hôn mê, anh đã nghỉ học Đại học để cùng bố bươn chải, chi trả viện phí và tiền cho Ngọc Linh Chi ăn học. Bây giờ thì điều kiện gia đình cũng đã ổn định, nhà cửa không to nhưng đủ sống. Có thể nói anh ấy chính là một người phụ huynh trách nhiệm và giỏi giang trong mắt Ngọc Linh Chi.
- Sao bố gọi nãy giờ em không nghe vậy? Ra ngoài đi kìa!
Ngọc Linh Chi vừa đi ra phòng khách vừa gãi đầu:
- Bố? Bố gọi con ạ? Con không nghe thấy!
Người bố ngồi trên ghê sô pha, thở dài:
- Haizz, lại nói chuyện với mấy cái bông hoa đó à?
Ngọc Linh Chi giãy nảy:
- Bố! Hoa mẹ trồng mà! "Mấy cái bông hoa" đó hồi trước mẹ chăm dữ lắm đó! Lỡ mốt mẹ tỉnh dậy thấy nó héo rồi buồn thì sao?
- Haizz... Nhưng con cũng nên dành thời gian cho việc khác đi chứ cứ cắm mặt vào đó mãi à?
- Bố à... con...
Ngọc Linh Chi không cãi nữa. Ai cũng có cái lí của mình. Cô đứng đó xụ mặt ra. Bố thấy vậy liền ngoắc tay:
- Ngồi đi. Bố gọi con ra là để đưa cho cái này.
Cô bé ngoan ngoãn nghe theo:
- Gì vậy bố?
Ông chìa ra một gói nhựa nhỏ, bên trong chỉ còn lèo tèo vài hạt giống.
- Ban nãy bố dọn lại đống đồ cũ thì thấy mấy cái này. Đã lâu rồi không biết còn nở được không. Con thích thì trồng thử xem.
Ngọc Linh Chi nở nụ cười rạng rỡ, hai mắt ngạc nhiên nhìn bố:
- C-Cái này của mẹ hả bố?
- Ừm. Mấy lần trước bố tìm thấy mà không nỡ vứt. Thôi thì cho con thích làm gì thì làm.
Cô bé vui vẻ đứng lên, mừng quýnh:
- Con cảm ơn bố ạaa!
Bố là thế đấy, miệng thì kêu cô đừng nói chuyện với mấy bông hoa, mà tay lại đưa thêm hạt giống cho cô. Đúng là ngoài lạnh trong nóng, thương con nhưng ít khi nói thẳng.
Ngọc Linh Chi hai tay ôm túi hạt giống nhỏ lon ton chạy đi tìm một chiếc chậu rồi chạy ra vườn xúc ít đất bỏ vào. Cô vui vẻ đặt chiếc chậu mới bên cạnh chậu hoa lan 3 năm tuổi của mẹ trong phòng ngủ.
- Hì, lớn nhanh nhé!
Vừa dứt câu thì cô há miệng ngáp một cái:
- Hơơơ... nay buồn ngủ sớm vậy ta...
Hai mắt Ngọc Linh Chi bắt đầu díu lại. Cô vội vàng đi đánh răng rửa mặt rồi trèo lên giường ngủ. Giấc ngủ đến nhanh hơn bình thường, vừa nhắm mắt vài giây là đã thiếp đi.
Vậy là từ khoảnh khắc này, một câu chuyện mới được mở ra. Ngọc Linh Chi không hề biết mình sắp phải đối mặt với rất nhiều vấn đề mà chính bản thân cô cũng không hình dung ra được. Mọi sóng gió và niềm hạnh phúc bắt đầu nở ra, xen kẽ như những hạt giống mà cô đã gieo trồng trên bệ cửa sổ hôm nay...
...----------------...
Tiếng chim hót và tiếng gió xào xạc bên tai khiến Ngọc Linh Chi tỉnh giấc. Từ từ mở mắt ra, cô phát hiện trần nhà của mình được lợp từ những chiếc lá. Ngọc Linh Chi nheo mắt nhìn quanh, khung cảnh vô cùng lạ lẫm. Căn phòng nhìn rất đơn sơ, giống như mấy căn nhà lá trong các bộ phim kiếm hiệp mà cô thường hay xem.
Phát hiện điều bất thường, Ngọc Linh Chi giật mình ngồi bật dậy, tung chăn ra. Bộ đồ cô đang mặc cũng là đồ cổ trang với chiếc thắt lưng bằng vải ở giữa bụng.
- Gì... gì... đây?
Cô gái nhỏ cố gắng giữ bình tĩnh. Nhớ lại kí ức cuối cùng của mình. Cô vừa ngủ ở nhà. Vậy đây là một giấc mơ sao?
Ngọc Linh Chi tự nhéo má một cái. Đau! Đau điên lên được! Cô không biết đây là thật hay mơ nữa. Lúc này, Ngọc Linh Chi hoảng hốt hét lên:
- C- Có ai không? Đây là đâu?
"Cạch". Một nam nhân trẻ nghe thấy tiếng thì mở cửa bước vào:
- Thanh Trúc cô nương! Cô tỉnh rồi!
Updated 30 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Chúc mừng truyện mới của tác giả nhé. Lưu vào cái đã rồi rảnh đọc sau/Heart//Heart/
2025-02-13
9
Thương Nguyễn 💕💞
/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/
Đợt này bà ở ẩn được lâu nhỉ
2025-02-13
2
So Lucky I🌟
Một cách yêu con khác lạ và âm thầm của người cha. Miệng nói một đằng nhưng lại hành động một nẻo. Cứ gọi là cưng chiều dung túng trong nóng ngoài lạnh.
2025-02-15
8