Diệp Cẩn Y khẽ nhíu mày, thoáng chút khó xử, nhưng ngay lập tức nàng lại mỉm cười, ánh mắt trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Lúc này, nàng biết rõ rằng dù thế nào cũng không thể từ chối yêu cầu này, nhất là khi nàng đã lường trước được tầm quan trọng của Dương An Bạch Dật đối với những sự kiện sắp tới.
Một buổi tiệc dưới sự chủ trì của hắn, không chỉ là một cơ hội để củng cố mối quan hệ mà còn có thể là cơ hội để nàng giúp " Tuyết hương trai " phát triển hơn.
- Nếu vậy, tôi xin chấp nhận lời mời của công tử, nhưng hy vọng ngài sẽ không làm tôi thất vọng.
Nàng đáp lời, giọng điệu vừa khéo léo, vừa đầy thách thức, như một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong không khí. Dương An Bạch Dật nghe xong chỉ nhếch môi một chút, không nói gì thêm, đôi mắt sắc bén nhìn nàng một cách thăm dò.
Hắn không vội vã, nhưng cũng không tỏ ra lạ lẫm trước thái độ này. Diệp Cẩn Y dù vẻ ngoài dịu dàng, nhưng trong lòng lại là một nữ tử kiên cường và hiểu rõ quyền lực mà mình cần nắm giữ.
- Được rồi, tiểu thư. Đến ngày đó, tôi sẽ đến đón nàng.
Dương An Bạch Dật nói, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự thâm sâu, như thể đang đánh giá từng cử chỉ, từng phản ứng nhỏ nhất của Diệp Cẩn Y.
Cả hai đứng đó, giữa dòng người đông đúc, ánh đèn lấp lánh từ những chiếc đèn lồng phản chiếu trên mặt đất, tạo nên một không khí vừa lạ lùng, vừa đầy sức hút.
Diệp Túc Anh đứng phía sau, nhẹ nhàng gọi tỷ tỷ nhưng không dám tiến tới gần. Cảm giác như có một màn sương mù vây quanh, khiến nàng không thể hiểu hết mọi chuyện đang diễn ra giữa hai người.
- Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Diệp Túc Anh gọi nhỏ, ánh mắt lo lắng thoáng qua.
Diệp Cẩn Y không đáp lời ngay mà chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Dương An Bạch Dật. Cuối cùng, nàng quay người, nhưng trong khoảnh khắc ấy nàng không thể không cảm thấy sự kỳ lạ trong lòng khi nghĩ đến lời đề nghị của hắn.
------------
Mấy ngày sau, khi buổi tiệc mà Dương An Bạch Dật mời Diệp Cẩn Y đến gần kề, không khí trong nhà Diệp Gia có chút khác biệt. Đỗ Tiện, dù có thể tìm cách tiếp cận như những lần trước, nhưng lần này lại không dám tới gần. Hắn như bị một lực lượng vô hình nào đó giữ lại, tránh Diệp Gia.
Vào một sáng sớm, khi nàng đang ở trong nhà thêu y phục thì người hầu của Dương phủ đến.Mặt người hầu mang theo vẻ nghiêm túc, tay cầm một chiếc hộp lớn.
-Diệp tiếu thư, chủ tử gửi lời mời, và đặc biệt chuẩn bị một bộ trang phục dành riêng cho tiểu thư.
Diệp Cẩn Y thoáng ngạc nhiên, nhưng ánh mắt của nàng không hề dao động. Nàng đã lường trước rằng Dương An Bạch Dật không phải là người dễ dàng buông tha khi đã quyết tâm làm gì. Hắn luôn rất cẩn thận trong mọi chuyện, và nàng không thể phủ nhận sự chú ý mà hắn dành cho mình.
-Không cần đâu, ta có thể tự lo liệu được.Cảm ơn công tử đã nghĩ tới, nhưng ta không thể nhận.
Nàng trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Tuy nhiên, người hầu vẫn cúi đầu, không có vẻ gì là sẽ rời đi ngay.
- Diệp tiểu thư, chủ tử đã quyết định. Người nói là tiểu thư sẽ nhận, vì đây là sự tôn trọng mà công tử dành cho tiểu thư.
Lời nói của hắn khiến lòng Diệp Cẩn Y bỗng chốc nặng trĩu. Nàng cảm nhận được sự khăng khăng từ phía Dương An Bạch Dật, và sự kiên quyết của hắn khiến nàng không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.
- Được rồi, nhưng chỉ một lần này thôi. Ta không muốn để người khác nghĩ rằng ta đang nhận ơn huệ từ công tử quá nhiều.
Diệp Cẩn Y thở dài, quyết định nhận lấy món quà mà Dương An Bạch Dật đã gửi đến, mặc dù trong lòng nàng không hề thoải mãi.
Và rồi, ngày buổi tiệc diễn ra đã đến, chiếc xe ngựa sang trọng với những họa tiết tinh xảo, cột lụa mềm mại, đậu trước cổng Diệp Gia. Những cỗ xe ngựa mà Dương An Bạch Dật sử dụng không bao giờ là những chiếc đơn giản, mà là những cỗ xe thể hiện quyền lực, sự thịnh vượng và sự khác biệt trong giới thượng lưu.
Ngay khi Diệp Cẩn Y bước xuống từ chiếc xe ngựa, ánh mắt của mọi người trong Dương phủ đều đổ dồn về phía nàng. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nàng vẫn không thể ngừng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí.
Dương An Bạch Dật đứng sừng sững ngay lối vào, áo dài trắng như tuyết, phong thái ung dung, một vẻ kiêu hãnh toát lên từ mỗi bước đi của hắn. Hắn nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại không giấu được một tia thăm dò, như thể hắn muốn kiểm tra từng cử chỉ của nàng.
Khi ánh mắt của Diệp Cẩn Y chạm phải hắn, nàng khẽ cúi đầu, đôi mắt đen láy toát lên sự bình thản nhưng cũng ẩn chứa một nỗi lo lắng nhẹ.
Dương An Bạch Dật tiến lại gần, bước chân không vội vã, dáng người cao ráo, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong đôi mắt ấy lại có một sự chú ý rõ rệt.
- Diệp tiểu thư, xin mời vào trong.
Giọng nói của hắn thanh thoát nhưng mang đầy sức nặng, không phải là sự kính trọng thông thường mà là một thứ quyền lực ngầm, tựa như một lời mời không thể từ chối.
Diệp Cẩn Y nhẹ nhàng bước theo hắn, nhưng trong lòng nàng không khỏi bồn chồn, những ánh mắt dò xét từ những người xung quanh khiến nàng không thể không cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt giữa mình và họ.
Khi nàng bước vào đại sảnh của Dương phủ, một không gian sang trọng, lộng lẫy hiện lên trước mắt. Mọi thứ xung quanh đều toát lên sự quyền quý và giàu có. Những người hầu trong phủ đều mặc đồng phục chỉnh tề, mỗi người đều có vẻ mặt trang nghiêm.
Updated 69 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Nàng cứ như con thỏ nhỏ mang một chút lo lắng, thêm một chút suy tư bồn chồn đang bước chân vào hang sói vậy😂😂 Ko biết thỏ này sẽ bị sói ăn lúc nào🤭🤭
2025-02-14
11