Bên này, đám côn đồ không tìm được Dương Mẫn đang vô cùng tức tối.
“Nhin ca bọn em đã tìm mọi ngõ ngách nhưng vẫn không thấy con nhãi đó.”
“Đúng đấy nhị ca, không lẽ nó có kỹ thuật tàng hình cao siêu nào chúng ta không biết?”
Trên người bọn chúng là mồ hôi nhễ nhại, toả ra mùi hương ẩm mốc xen lẫn mùi da thịt khó ngửi vô cùng.
“Tàng hình cái mẹ mày! Im miệng hết cho tao! Mẹ nó! Một lũ ngu xuẩn, chỉ là một ả đàn bà thôi cũng để nó chạy trốn. Bọn mày còn có mặt mũi nói chuyện với tao hả?” Tên được gọi là lão nhị đại hung tợn gầm lên.
Trong một xưởng cũ đổ nát, ẩm mốc, tới cái giường cũng không có này từng là nơi ở suốt năm năm của Dương Mẫn. Nơi này chỉ toàn là gạch đá, những vật dụng bị người ta bỏ đi, nơi này như ổ chuột đối với phố thị phồn hoa ngoài kia của Tô Châu.
Mấy tên đàn em nghe vậy thì đồng thời quỳ rạp xuống.
“Nhị ca là bọn em làm không tốt, xin nhị ca muốn đánh muốn giết gì cứ mặc.”
“Hừ một lũ ăn hại. Cút hết đi! Để xem đại ca về xử lý các ngươi thế nào!” Tên đàn ông béo núng nĩnh lỗ mãng phá vỡ sự yên lặng vốn có của khu đất hoang. Hắn đá đổ cái bàn bị người ta vứt bỏ bên cạnh, leo lên nền xi măng nằm ngủ.
Đám thuộc hạ nhìn nhau rồi len lén đi chỗ khác, bọn chúng nhất định phải bắt được Dương Mẫn, vì cô mà bọn chúng bị chửi thảm hại!
Trong xe im ắng đến kì dị, người đàn ông phía bên kia vẫn luôn nhắm mắt không để ý đến cô. Người tài xế tuy vô cùng rất muốn hỏi về hoàn cảnh của cô, ví dụ như tại sao cô lại có dáng vẻ thảm hại thế này, tại sao cô bị đám côn đồ kia muốn đuổi bắt, nhưng ông ta không dám mở miệng sợ làm phiền đến lão gia nghỉ ngơi.
Chiếc xe đi một quãng đường khá xa mới dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn. Vừa thấy chiếc xe cánh cửa ngôi biệt thự đã được người gác cổng mở sẵn.
Ngôi biệt thự lớn nằm trong một mảnh đất cách biệt với phố thị bên ngoài, hai bên là những hàng cây lá kim cao vút, ngôi nhà lọt thỏm ở giữa như ngôi nhà của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích.
Ngôi biệt thự màu xám càng tăng thêm vẻ u ám vốn có, không khí ở đây cũng đặc biệt khác thường, khiến cho người ta cảm giác bí bách khó thở.
Khi chiếc xe dừng lại tại gara người quản gia nhanh tay mở cửa, kính cẩn chào hỏi:
“Lão gia đã về!”
Người đàn ông gương mặt vẫn lạnh tanh.
“Dọn cho cô ta một phòng ngủ.”
Quản gia ngơ ngác, “cô ta” nào? Người tài xế thấy ông vẫn còn ngơ ngẩn thì có ý tốt chỉ chỉ vào xe.
Quản gia Âu thấy vậy thì mở cửa xe ra nhìn vào, quả nhiên có một cô gái đang ngồi bệt dưới sàn ôm gối.
“Này cô gái, đi theo tôi!”
Dương Mẫn biết bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi, cô đã cùng đường rồi không còn cách nào khác dù sao nếu không ở đây cô cũng chỉ có thể trốn chui lủi trong rừng như lúc bé, cô sợ cảm giác đó, cô không muốn ngủ trên cây cao từng đêm nghe tiếng chó sói hú nhau.
Dương Mẫn đi vào ngôi biệt thự, đôi mắt cô mở to hết cỡ, cô cảm tưởng như mình lạc vào thiên đường vậy, à không đúng chính xác hơn là một mê cung! Nơi này rộng lớn vô cùng, mỗi nơi đều được chạm khắc tỉ mỉ, bài trí vô cùng bắt mắt, chỉ sợ tới con muỗi không không thoát ra được.
Dương Mẫn lấy tay xoa xoa mắt, cô muốn xác nhận lại đây có phải là mình đang nằm mơ hay không. Nơi này quá đẹp, từ chiếc xe cho tới ngôi nhà cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày được chạm vào nhưng không ngờ hôm nay mọi việc đang xảy ra trước mắt.
Dương Mẫn vừa đi theo người quản gia vừa nhìn dáo dác xung quanh, đúng là quá tuyệt vời!
Cô được đưa tới một gian phòng dành cho khách ở tầng hai.
“Cô gái đây sẽ là phòng ngủ của cô.”
Người quản gia lại đi lên trước.
“Đây là gian phòng tiếp khách.” Sau đó lại đi lên bậc thềm. “Còn đây là giường ngủ của cô.” Sau đó lại mở một cửa phòng tiếp đó. “Đây là phòng để trang phục cho cô. Còn đây là phòng tắm,…”
Quản gia Âu giới thiệu một vòng thì dừng lại. Dương Mẫn ánh mắt long lanh nhìn căn phòng của mình, đây sẽ là phòng của cô sao? Cô sẽ được ở đây thật sao?
“Cô gái, tôi không biết Lão gia giúp đỡ cô vì lý do gì nhưng tôi phải nhắc nhở cô tuyệt đối không được phụ lòng Lão gia, nếu không chính cô sẽ phải chịu thảm hại.”
Dương Mẫn dù sao cũng không còn cách nào khác ngoài việc dựa dẫm vào người lão gia kia, với cô chỉ cần cho cô một nơi ngủ tốt, một cái bụng no là cô đều đồng ý.
“Vâng tôi hiểu.”
“Tôi là quản gia Âu của ngôi biệt thự này, từ trong ra ngoài đều do một mình tôi tiếp quản, sau này có gì không hiểu cô có thể hỏi tôi.”
“Tôi là… Dương Mẫn!”
Quản gia Âu trầm ngâm hồi lâu nhìn người con gái có vẻ ngoài kỳ quặc trước mặt, trong lòng thầm thắc mắc không hiểu lão gia dẫn cô ta về nhà là có mục đích gì.
Sau khi người quản gia rời đi Dương Mẫn vui vẻ đứng lên nhảy múa trên sofa, cô chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến vậy.
****
Sáng hôm sau, Dương Mẫn thức dậy lúc 6 giờ sáng vì cô đã quen với giờ giấc phải phục vụ cho đám côn đồ kia nên lâu dần hình thành thói quen.
Quản gia Âu thấy cô dậy sớm vậy thì nhất thời ngạc nhiên.
“Dương tiểu thư cô ngủ không ngon sao? Sao thức dậy sớm như vậy?”
Dương Mẫn xua tay: “Không có, tôi ngủ rất ngon chỉ là tôi đã quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.”
Quản gia Âu cũng đã lớn tuổi, thấy cô hiểu chuyện như vậy thì cười hiền lành, thái độ ông ta dành chi Dương Mẫn sau một đêm đã hoàn toàn biến chuyển.
“Từ giờ Dương tiểu thư không cần như vậy nữa, cô cứ ngủ tới lúc nào cô muốn, nhưng phải thức dậy trước Lão gia chào hỏi ngài ấy một tiếng là được.” Câu cuối cùng quản gia Âu cố ý đè thấp giọng.
“Vâng.” Dương Mẫn biết rõ người đàn ông kia sẽ không hề đơn giản.
Updated 47 Episodes
Comments
Maria Fernanda Gutierrez Zafra
Truyện đỉnh quá
2025-03-06
0