Chương 11

Chị Vương thấy Dương Mẫn muốn phụ mình thì cũng niềm nở chỉ dạy cho cô. Những món ăn ở đây đều phải an toàn thực phẩm, bày biện đẹp mắt không như những món ăn rẻ tiền mà cô từng ăn. Dương Mẫn vừa cắt củ hành tây vừa nghĩ đến thời gian đó, khi cô không có nổi một đồng trong túi, suốt ngày kiếm nấm dại trong rừng để ăn, đến lúc khá hơn cũng chỉ ăn cơm thừa của đám đàn ông thô lỗ, những món ăn ngon mắt này từng là xa xỉ đối với cô, cô chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội ăn chúng.

Dương Mẫn vừa cắt vừa nghĩ đến ngây ngẩn, chất cay trong củ hành khiến cô vô thức khóc thút thít.

Chị Vương thấy cô khóc thì hoảng hốt còn tưởng cô bị đứt tay, cuống cuồng tìm hộp y tế cho cô.

“Dương tiểu thư cô bị thương ở đâu vậy, đưa tôi xem.”

Dương Mẫn lần đầu tiên được người khác quan tâm như vậy, cô nhìn gương mặt lo lắng của chị Vương mỉm cười.

“Tôi cắt hành tây bị cay mắt thôi.”

Chị Vương nhìn củ hành tây trong tay cô rồi bất chợt cười lớn.

“Ôi trời ha ha tôi có phải sắp có tuổi rồi nên không để ý nhiều không, nãy giờ cô cắt hành tây mà tôi quên mất, làm tôi cứ tưởng…”

Dương Mẫn thấy cô cười vui vẻ thì bật cười theo, nước mắt giàn giụa nhưng miệng thì cười tươi khiến trông cô có chút ngốc nghếch.

Nghiêm Vĩ Thành vừa quay trở về thì vô tình thấy cảnh này, hắn nhìn chằm chằm Dương Mẫn trong nhà bếp, đôi mắt ghét bỏ đi lên lầu.

Hắn cởi cà vạt ném lên giường, ánh mắt vô tình nhìn đến vết máu đỏ tươi đã khô trên tấm nệm màu xám, hắn lại nhớ đến tiếng thét thất thanh của cô gái bị hắn cường bạo đêm qua.

Nghiêm Vĩ Thành dứt khoát đi thẳng vào phòng tắm, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến hắn khựng lại.

Chiếc váy ngủ màu đen vứt bừa bộn trên thảm sàn, phía trên đó là chiếc quần lót ren mỏng. Ánh mắt hắn càng ngày càng lạnh đi. Hắn nhớ rõ tôi qua Dương Mẫn đã chủ động cởi váy ra ôm cổ hắn, hắn cũng nhớ rõ chính mình không nhịn được mà đè cô vào vách tường mà tha hồ cắn mút.

Nghiêm Vĩ Thành quyết định không tắm nữa, hắn vừa ra tới cửa phòng thì bắt gặp cô người làm đang làm việc gì đó.

Cô ta rất tinh ý liền đi đến hỏi Nghiêm Vĩ Thành.

“Nghiêm tiên sinh, ngài cần gì sao?”

“Vào dọn phòng cho tôi.” Sau đó định bước đi nhưng hắn lại bổ sung thêm: “Dọn thế nào để không lưu lại mùi hương phụ nữ ở phòng tôi, ga trải giường vứt đi.”

Sau đó hắn đi thẳng vào phòng làm việc.

Người làm lấy làm lạ, bình thường việc dọn dẹp Nghiêm tiên sinh sẽ không nhắc kĩ như vậy, đây là lần đầu tiên. Nhưng khi vào trong phòng cô ta mới hiểu ra…

Nghiêm Vĩ Thành ngồi trên bàn làm việc, bận rộn gõ máy tính.

Khoảng một lúc sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Dương Mẫn mở cửa bước vào, thấy hắn vừa đi làm về lại tiếp tục làm việc thì có ý tốt nhắc nhở.0000

“Ngài vừa đi làm về thì nên nghỉ ngơi đi, làm việc nhiều như vậy sẽ hại tới sức khoẻ.”

Nghiêm Vĩ Thành nghe vậy thì lông mày nhíu lại, hắn không thích ai quản vào việc của hắn, đặc biệt là phụ nữ.

“Sao? Nghĩ qua đêm với tôi là có thể một bước trở thành Nghiêm phu nhân?”

Dương Mẫn bị nói lời lạnh nhạt thì trái tim thắt lại.

“Không phải, tôi chỉ lo lắng cho ngài.”

Nghiêm Vĩ Thành như nghe được chuyện cười, thì ra loại kịch bản cũ rích này lại được phụ nữ sử dụng phổ biến.

Hắn thôi gõ máy tính, lưng dựa ra sau ghế, tay đan lại với nhau nhìn cô gái đang hơi cúi xuống đất trước mặt.

“Lo lắng? Hình như Nghiêm Vĩ Thành tôi không nói muốn phiền đến tâm trí của cô.”

Dương Mẫn nghe vậy thì hơi ngước đâu lên nhìn, Thì ra hắn vẫn còn nhớ tên cô.

Tối qua trong đêm kích tình cô nhớ rõ hắn hỏi nhỏ bên tai cô muốn biết cô tên gì.

Còn nữa.

Tên hắn là…

Nghiêm Vĩ Thành?

Tên nghe rất hay, cái tên này rất hiếm gặp. Ý nghĩa của nó là vĩ đại, quý báu, hiếm có…

Dương Mẫn nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông.

“Cơm tối tôi nấu xong rồi, ngài xuống dùng bữa đi. Dù ngài không thích tôi nhưng bữa tối thì vẫn phải dùng chứ?”

“Bỏ thuốc xong còn muốn hạ độc?”

“Ngài…” Câu nói này của hắn thực sự là quá đáng, động đến lòng tự tôn của cô.

“Tôi nói không phải sao? Chẳng lẽ… người tối qua ngủ cùng tôi không phải là cô?”

Mỗi lời nói của Nghiêm Vĩ Thành như con dao bén có chứa muối đâm thẳng vào trái tim Dương Mẫn.

“Tôi xin lỗi, Nghiêm tiên sinh.”

Cô không còn cách nào khác ngoài việc thành thật xin lỗi, dù sao việc cũng thật sự do cô làm.

Nghiêm Vĩ Thành nghe lời xin lỗi của cô thì không hài lòng, hắn không thích bắt nạt phụ nữ, cô bày ra vẻ mặt này cho ai xem chứ?

“Đi ra khỏi phòng tôi!”

Tiếng nói lạnh nhạt còn hơn tiếng chửi mắng.

Dương Mẫn không nói gì nữa đi ra khỏi phòng làm việc.

Chapter
1 Chương 1: Cầu cứu.
2 Chương 2: Ngày đầu ở Nghiêm Gia.
3 Chương 3: Ra điều kiện.
4 Chương 4: Nghiêm Vĩ Thành.
5 Chương 5: Hạ Thuốc.
6 Chương 6: Nóng bỏng.
7 Chương 9:
8 Chương 10: Cô ta là hạng phụ nữ gì?
9 Chương 11
10 Chương 12: “Cô ta là hạng phụ nữ gì?”
11 Hồi ức của Nghiêm Vĩ Thành.
12 Sự xấu hổ của Dương Mẫn.
13 Nghiêm Vĩ Thành anh ta vô cùng lạnh lùng.
14 Thành thật
15 Bắt đầu sự mê luyến.
16 Tô hoành thánh Dương Mẫn tự tay làm
17 Váy cưới
18 Hôn lễ tại nhà thờ.
19 “Em, dùng miệng đút cho tôi.”
20 Đêm tân hôn
21 Khởi động buổi sáng
22 Dần quen sự hiện diện
23 Thư Ký Di Giai
24 Tổng giám đốc, cứu tôi!
25 Sự nguy hiểm của Di Giai
26 Sự khiêu khích của kẻ thứ ba
27 Bệnh Nặng.
28 Nghiêm Tổng đang chăm sóc vợ nhỏ
29 Lời cảnh cáo
30 Tôi muốn em lấy thân báo đáp
31 Cuộc gọi giữa đêm khuya
32 Bị “ma cũ” tìm đến
33 Nghiêm phu nhân gặp nguy
34 Ra thoả thuận với lão đại
35 Khó khăn
36 khó khăn(2)
37 Đến nơi khỉ ho cò gáy
38 Lẩn trốn(1)
39 Lẩn Trốn(2)
40 Vui mừng gặp lại(1)
41 Vui mừng gặp lại(2)
42 Bắt đầu sự săn sóc
43 Hiểu lầm điều tra
44 Bạch liên hoa
45 Cái giá phải trả là quá đắt
46 Cứ tự nhiên mà muốn hôn cô như thế
47 Chấm dứt những ngày tháng ăn chay của Nghiêm Tổng
Chapter

Updated 47 Episodes

1
Chương 1: Cầu cứu.
2
Chương 2: Ngày đầu ở Nghiêm Gia.
3
Chương 3: Ra điều kiện.
4
Chương 4: Nghiêm Vĩ Thành.
5
Chương 5: Hạ Thuốc.
6
Chương 6: Nóng bỏng.
7
Chương 9:
8
Chương 10: Cô ta là hạng phụ nữ gì?
9
Chương 11
10
Chương 12: “Cô ta là hạng phụ nữ gì?”
11
Hồi ức của Nghiêm Vĩ Thành.
12
Sự xấu hổ của Dương Mẫn.
13
Nghiêm Vĩ Thành anh ta vô cùng lạnh lùng.
14
Thành thật
15
Bắt đầu sự mê luyến.
16
Tô hoành thánh Dương Mẫn tự tay làm
17
Váy cưới
18
Hôn lễ tại nhà thờ.
19
“Em, dùng miệng đút cho tôi.”
20
Đêm tân hôn
21
Khởi động buổi sáng
22
Dần quen sự hiện diện
23
Thư Ký Di Giai
24
Tổng giám đốc, cứu tôi!
25
Sự nguy hiểm của Di Giai
26
Sự khiêu khích của kẻ thứ ba
27
Bệnh Nặng.
28
Nghiêm Tổng đang chăm sóc vợ nhỏ
29
Lời cảnh cáo
30
Tôi muốn em lấy thân báo đáp
31
Cuộc gọi giữa đêm khuya
32
Bị “ma cũ” tìm đến
33
Nghiêm phu nhân gặp nguy
34
Ra thoả thuận với lão đại
35
Khó khăn
36
khó khăn(2)
37
Đến nơi khỉ ho cò gáy
38
Lẩn trốn(1)
39
Lẩn Trốn(2)
40
Vui mừng gặp lại(1)
41
Vui mừng gặp lại(2)
42
Bắt đầu sự săn sóc
43
Hiểu lầm điều tra
44
Bạch liên hoa
45
Cái giá phải trả là quá đắt
46
Cứ tự nhiên mà muốn hôn cô như thế
47
Chấm dứt những ngày tháng ăn chay của Nghiêm Tổng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play