Thành thật

Nửa tháng sau…

Đúng như lời hắn nói, từ sau lần đó hắn không trở về biệt thự nữa.

Dương Mẫn không biết chuyện giữa hắn và Nghiêm Cẩn Văn, nên không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, trong lòng bỗng chốc cảm thấy áy náy, có phải do hắn không muốn nhìn thấy cô nên không quay về không?

..........

Khuya.

Mùa hè trời vô cùng nóng bức, Dương Mẫn đang ngủ thì cảm thấy cổ họng khô khốc, cô bước chân trần khoác thêm áo choàng lụa mỏng rồi xuống nhà uống một ly nước.

Nhưng khi cô vừa xuống đại sảnh thì ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, Dương Mẫn khựng bước chân, theo bản năng nhìn về phía tầng tầng lớp lớp khói thuốc đang bay là tà.

Trên sofa không xa là bóng dáng cao lớn ngạo nghễ của người đàn ông, toàn thân âu phục đen, trên tay còn lập loè đốm lửa nhỏ.

Cô cảm giác như tim ngừng đập, cô nhìn chằm chằm vào thân ảnh đẹp đẽ trước mặt, Dương Mẫn vô thức nhận ra thì ra bấy lâu nay cô rất nhớ hắn.

Nhớ? Cô đã yêu người đàn ông này rồi sao? Nhưng vì điều gì cơ chứ, vì hắn là người cướp đi sự trong trắng của cô?

Người đàn ông cũng đang nhìn chằm chằm Dương Mẫn.

Dương Mẫn chậm rãi tiến lại gần. Người đàn ông vẫn nhìn cơ thể đầy đặn của cô dưới lớp váy ngủ mùa hè mỏng tang. Đôi mắt hắn rất nhanh tối sầm lại, ngón tay vô thức khẩy khẩy tàn thuốc lá như đang tận hưởng con mồi trước mặt.

“Nghiêm tiên sinh?" Dương Mẫn nhẹ nhàng gọi, giọng nói của cô êm ái như bản hoà tấu của loài dế đực.

Nghiêm Vĩ Thành liếc mắt một cái rất nhanh thu về ánh mắt trên người cô, hắn lại hút thêm một hơi thuốc dài rồi phả khói.

Tuy mùi thuốc lá thượng hạng rất thơm, nhưng vì quá dày khiến Dương Mẫn lập tức khó thở.

“Khụ khụ khụ…”

Cô không tự chủ được mà bưng miệng ho sặc sụa.

Nghiêm Vĩ Thành nghe vậy thì lập tức nhíu mày tỏ ý không vui dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi cả người cao lớn đứng thẳng dậy muốn bước qua người Dương Mẫn.

“Ngài đã ăn tối chưa?”

Dương Mẫn bất chợt hỏi.

Nghiêm Vĩ Thành nghe cô hỏi thì thoáng khựng.

“Tôi nấu mì cho ngài nhé?” Dương Mẫn xoay người, trong khoảng cách gần nhìn bờ vai rắn rỏi hoàn mỹ được ôm dưới lớp vest thiết kế riêng của hắn.

Như cô mong muốn, người đàn ông nghoảnh lại nhìn thẳng vào cặp mắt trong veo ánh bạc của cô hồi lâu.

Dương Mẫn lần đầu tiên nhìn Nghiêm Vĩ Thành ở khoảng cách gần như vậy, mùi bạc hà nhàn nhạt từ cơ thể hắn phảng phất quanh chóp mũi cô khiến Dương Mẫn như bị thôi miên.

Đôi mắt của hắn, khiến cô không thể đọc vị, không thể biết hắn đang nghĩ gì và muốn gì ở cô, đôi mắt trầm u mà thâm thuý như rừng đêm, lại sâu thẳm như tồn tại cả dải ngân hà. Nhưng có một điều khiến Dương Mẫn không thể phủ nhận, đó chính là từ trước tới giờ cô chưa từng thấy qua ai có cặp mắt đẹp như hắn.

À không, phải nói là trên cơ thể hắn dường như không tồn tại khuyết điểm. Đẹp đến mức khiến người đối diện ngừng thở mà ngắm nhìn hắn.

Nhìn gương mặt thất thần của Dương Mẫn, Nghiêm Vĩ Thành tiến lại gần, cô lại lùi ra sau thêm một bước. Hắn nhíu mi tâm nhìn vào đôi mắt màu xám bạc của cô, trong khoảng khắc đáy mắt hắn nổi lên tia khác thường khó đoán nhưng rất nhanh biến mất không để Dương Mẫn phát hiện.

Hắn vẫn nhìn cô rồi chậm rãi lên tiếng:

“Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?” Giọng hắn khàn đặc, Dương Mẫn không hiểu là do hắn làm việc mệt mỏi hay vì có lý do nào khác.

Cô lưỡng lự, thực ra trong lòng cô hiện đang rất mơ hồ như chính cô là con ruồi vừa mắc vào lưới nhện, cô yêu người đàn ông này hay sao? Ngay từ lần đầu tiên thấy bóng dáng cao lớn đầy quyền uy của hắn cô biết mình đã đem lòng yêu. Cô biết chuyện này rất mạo hiểm nhưng cô không có cách nào quay đầu. Hoặc cũng có thể do chính cô tình nguyện không quay đầu.

Dương Mẫn hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút đầy thăm dò của hắn.

“Tôi muốn làm vợ ngài.”

Nghiêm Vĩ Thành nghe vậy thì nhướng mày, có vẻ rất thích thú với câu trả lời thẳng thắn của cô. Tâm tình hắn trở nên tốt lên chút ít.

Hắn lại tiến thêm một bước, lần này Dương Mẫn lấy hết can đảm đứng yên đối mắt với hắn.

Nghiêm Vĩ Thành nhấc bàn tay thon dài gân guốc vuốt nhẹ má cô, rất nhẹ nhàng, giống như vuốt lông của một chú mèo con vậy. Nhưng ngón tay của hắn rất lạnh, từng ngón từng ngón chạm vào gò má Dương Mẫn khiến cô run lên nhè nhẹ.

“Câu trả lời rất hay. Không ngờ cô cũng không tệ như tôi nghĩ.”

Dương Mẫn còn nghĩ hắn sẽ đá xéo cô như lần trước ở trên phòng làm việc, nhưng không ngờ hắn trả lời như vậy. Đây có phải là một loại khen thưởng dành cho cô không?

Nghiêm Vĩ Thành ghé sát vào tai cô, hơi thở rất nhanh nóng rực phả lên vành tai mỏng manh:

“Muốn làm vợ tôi? Được, tôi sẽ cho cô một danh phận!”

Dương Mẫn hoàn toàn bị câu nói của hắn làm cho cứng ngắc.

Một khắc sau đó cô bị người đàn ông đẩy ngã ra sau sofa, lực đẩy rất mạnh, dù chiếc ghế có mềm mại thế nào cô vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

“Nghiêm tiên sinh?”

Nghiêm Vĩ Thành đè chặt tay cô xuống.

“Muốn làm vợ tôi rất đơn giản, chỉ cần thoả mãn tôi là được.”

Lời nói lạnh lẽo vang lên, ngay sau đó chiếc váy mỏng manh bị hắn xé rách nát ném trên thảm sàn.

"Rẹttt..."

“Aaa…!!”

Dương Mẫn không ngờ đến hành động này của hắn, cô hét toáng lên.

“Nghiêm tiên sinh xin ngài hãy bình tĩnh lại!”

Nghiêm Vĩ Thành không để ý đến cô, hắn bắt lấy một mảnh vải bị xé buộc chặt hai tay Dương Mẫn lại.

Dương Mẫn hoảng sợ liên tục vùng vẫy, cô không biết làm vậy chỉ càng khơi dậy thú tính trong lòng người đàn ông.

“Đúng là đàn bà lẳng lơ.”

Nghiêm Vĩ Thành trực tiếp cúi xuống, cắn mạnh một bên đôi bồng đào cao vút, tay còn lại thô lỗ bóp mạnh.

Hành đông thô bạo, không hề cho Dương Mẫn một cơ hội từ chối!

Dương Mẫn khóc thút thít, so với nỗi đau thể xác thì nỗi đau tinh thần đau hơn gấp ngàn lần. Cô cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Nước mắt nóng hổi cứ thế lăn dài xuống ghế.

Nghiêm Vĩ Thành hôn từ ngực lên cổ, mỗi nơi hắn đều mút mạnh để lại những dấu xanh tím dày đặc.

Hắn dừng lại nụ hôn trên môi cô, nụ hôn không nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước mà thô lỗ ngang nhiên hút hết mật ngọt trong miệng cô.

Dương Mẫn hít thở khó khăn, cô cảm thấy mỗi nơi hắn chạm qua đều trở nên đau nhức.

“Hức…Đau quá…”

Nghiêm Vĩ Thành để ngoài tai lời cô nói, hắn lại liếm mút vành tai mỏng của cô, Dương Mẫn nhạy cảm uốn éo cơ thể.

“…Ưm…”

Sau đó người đàn ông lại chuyển về trêu đùa liếm láp đầu nhũ hoa của cô, tay kia tách chân cô ra, ngón tay đưa vào thăm dò, nơi đó đã bắt đầu chảy ra chút mật dịch.

Dương Mẫn bị bàn tay của hắn thăm dò đến phát đau, lại nhớ đêm đó một màn đau đến không muốn sống của mình, cô vội vàng nói với giọng run rẩy:

“Nghiêm tiên sinh…Dừng lại…”

Nghiêm Vĩ Thành như không nghe thấy lời cô nói. Hắn bắt đầu cởi áo sơ mi, dây nịt, cuối cùng là quần dài và quần lót…

Ánh mắt Dương Mẫn rơi trên quái thú to lớn đang ngẩng cao đầu của hắn, cô biết đêm nay cô không thoát được.

Nghiêm Vĩ Thành khép chặt hai chân cô lại, sau đó đem quái thú thô nóng của mình đút vào khe rãnh mềm mại giữa hai bắp đùi cô.

Nhịp tim Dương Mẫn tăng nhanh kịch liệt. Quái thú to lớn của hắn thỉnh thoảng lại cọ vào nơi bí mật của cô, rất nhanh chỗ đó bị hắn ma sát ra nước, Dương Mẫn cũng bị hắn trêu đùa đến không chịu được, cắn chặt môi nhưng những tiếng rên rỉ vẫn thoát ra ngoài.

Nghiêm Vĩ Thành thấy cô đã “ướt nước” thì nhếch môi.

“Dâm đãng!”

Dương Mẫn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo vô cùng.

Người đàn ông thở hổn hển. Lại đút ngón trỏ vào hạ thân ẩm ướt của cô, bên trong nóng ướt ấm áp, vừa tiến vào đã khít chặt mút lấy tay hắn.

Nghiêm Vĩ Thành thoải mái đến mức da đầu tê rần, đỡ lấy vật nóng bỏng của mình, trực tiếp đâm vào.

Hắn phải thừa nhận cơ thể của người con gái này khiến hay mê đắm, hương vị cùng tiếng rên rỉ mê người của cô như muốn bức điên toàn bộ lí trí của hắn.

Dương Mẫn bị đâm đến cong người, hít sâu một hơi, cô khóc lớn tiếng.

“…Á…Đau…quá…”

Nghiêm Vĩ Thành cúi xuống nuốt hết những tiếng la hét của cô, vùi đầu vào cổ cô, một tay tuỳ ý nắm lấy đôi bồng đào đầy đặn nhào nặn, tay kia bóp lấy eo cô, thắt lưng dùng sức, đút vào sâu bên trong cô.

Khoái cảm liên tục ập đến khiến đầu óc Dương Mẫn hoàn toàn trống rỗng, giọng nói của cô cũng thay đổi:

“A…Ha…A…A…Sâu quá rồi…Không ổn rồi…Ưm…”

Nghiêm Vĩ Thành nhấn eo xuống, thúc mạnh vào sâu bên trong cô.

Dương Mẫn như bị bức điên, cảm giác như bản thân đã thực sự cảm nhận được cái gì là vui sướng nhất trần gian, cơ thể như chết đi trong vài giây tê dại rồi hạ thân lập tức bắn nước…

Trong đại sảnh rộng lớn, đôi nam nữ quấn quýt nhau triền miền, từng đợt hoan ái này rồi đến đợt hoan ái khác.

Dương Mẫn không biết qua bao lâu, chỉ biết khi bản thân ngất đi trận hoan ái vẫn chưa dừng lại. Cô được người đàn ông bế lên phòng ngủ tắm rửa.

Hot

Comments

Lê Tý Nỵ

Lê Tý Nỵ

a mê người ta mà ngại

2025-03-27

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cầu cứu.
2 Chương 2: Ngày đầu ở Nghiêm Gia.
3 Chương 3: Ra điều kiện.
4 Chương 4: Nghiêm Vĩ Thành.
5 Chương 5: Hạ Thuốc.
6 Chương 6: Nóng bỏng.
7 Chương 9:
8 Chương 10: Cô ta là hạng phụ nữ gì?
9 Chương 11
10 Chương 12: “Cô ta là hạng phụ nữ gì?”
11 Hồi ức của Nghiêm Vĩ Thành.
12 Sự xấu hổ của Dương Mẫn.
13 Nghiêm Vĩ Thành anh ta vô cùng lạnh lùng.
14 Thành thật
15 Bắt đầu sự mê luyến.
16 Tô hoành thánh Dương Mẫn tự tay làm
17 Váy cưới
18 Hôn lễ tại nhà thờ.
19 “Em, dùng miệng đút cho tôi.”
20 Đêm tân hôn
21 Khởi động buổi sáng
22 Dần quen sự hiện diện
23 Thư Ký Di Giai
24 Tổng giám đốc, cứu tôi!
25 Sự nguy hiểm của Di Giai
26 Sự khiêu khích của kẻ thứ ba
27 Bệnh Nặng.
28 Nghiêm Tổng đang chăm sóc vợ nhỏ
29 Lời cảnh cáo
30 Tôi muốn em lấy thân báo đáp
31 Cuộc gọi giữa đêm khuya
32 Bị “ma cũ” tìm đến
33 Nghiêm phu nhân gặp nguy
34 Ra thoả thuận với lão đại
35 Khó khăn
36 khó khăn(2)
37 Đến nơi khỉ ho cò gáy
38 Lẩn trốn(1)
39 Lẩn Trốn(2)
40 Vui mừng gặp lại(1)
41 Vui mừng gặp lại(2)
42 Bắt đầu sự săn sóc
43 Hiểu lầm điều tra
44 Bạch liên hoa
45 Cái giá phải trả là quá đắt
46 Cứ tự nhiên mà muốn hôn cô như thế
47 Chấm dứt những ngày tháng ăn chay của Nghiêm Tổng
Chapter

Updated 47 Episodes

1
Chương 1: Cầu cứu.
2
Chương 2: Ngày đầu ở Nghiêm Gia.
3
Chương 3: Ra điều kiện.
4
Chương 4: Nghiêm Vĩ Thành.
5
Chương 5: Hạ Thuốc.
6
Chương 6: Nóng bỏng.
7
Chương 9:
8
Chương 10: Cô ta là hạng phụ nữ gì?
9
Chương 11
10
Chương 12: “Cô ta là hạng phụ nữ gì?”
11
Hồi ức của Nghiêm Vĩ Thành.
12
Sự xấu hổ của Dương Mẫn.
13
Nghiêm Vĩ Thành anh ta vô cùng lạnh lùng.
14
Thành thật
15
Bắt đầu sự mê luyến.
16
Tô hoành thánh Dương Mẫn tự tay làm
17
Váy cưới
18
Hôn lễ tại nhà thờ.
19
“Em, dùng miệng đút cho tôi.”
20
Đêm tân hôn
21
Khởi động buổi sáng
22
Dần quen sự hiện diện
23
Thư Ký Di Giai
24
Tổng giám đốc, cứu tôi!
25
Sự nguy hiểm của Di Giai
26
Sự khiêu khích của kẻ thứ ba
27
Bệnh Nặng.
28
Nghiêm Tổng đang chăm sóc vợ nhỏ
29
Lời cảnh cáo
30
Tôi muốn em lấy thân báo đáp
31
Cuộc gọi giữa đêm khuya
32
Bị “ma cũ” tìm đến
33
Nghiêm phu nhân gặp nguy
34
Ra thoả thuận với lão đại
35
Khó khăn
36
khó khăn(2)
37
Đến nơi khỉ ho cò gáy
38
Lẩn trốn(1)
39
Lẩn Trốn(2)
40
Vui mừng gặp lại(1)
41
Vui mừng gặp lại(2)
42
Bắt đầu sự săn sóc
43
Hiểu lầm điều tra
44
Bạch liên hoa
45
Cái giá phải trả là quá đắt
46
Cứ tự nhiên mà muốn hôn cô như thế
47
Chấm dứt những ngày tháng ăn chay của Nghiêm Tổng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play