Chương 2: Người đàn ông lạ

Giờ ra chơi, Minh Nguyệt không để Lạc Vân có cơ hội từ chối, liền kéo cô thẳng đến căng-tin. "Đi nào! Căng-tin ở đây không chỉ có đồ ăn ngon mà còn là nơi sôi động nhất trường vào giờ ra chơi. Cứ như một buổi trình diễn thời trang vậy, tha hồ mà ngắm nghía!"

"Cậu lại bắt đầu rồi." Lạc Vân lắc đầu cười, nhưng vẫn bước theo Minh Nguyệt. Quả thật, khi họ đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến cô phải tròn mắt ngạc nhiên. Căng-tin đông đúc, nhộn nhịp, với từng nhóm học sinh tụ tập theo những phong cách riêng. Từ những cậu bạn năng động, thể thao đến những người mang phong cách lịch lãm hay thậm chí có chút bí ẩn.

"Thấy chưa?" Minh Nguyệt nháy mắt tinh nghịch. "Giờ thì nhìn kỹ đi, xem thử trong số này có ai hợp gu cậu không?"

Lạc Vân khẽ nhíu mày, ra vẻ không quan tâm. "Cậu thật sự nghĩ mình đến đây để chọn người hợp gu à? Đồ ăn đâu?"

Minh Nguyệt cười to hơn, kéo cô bạn vào quầy ăn. "Được rồi, trước khi ngắm thì cũng phải no bụng đã!" Cô gọi hai phần cơm đặc biệt, rồi cả hai tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa thoáng đãng vừa dễ quan sát. Minh Nguyệt liên tục chỉ trỏ, thì thầm bàn tán về các nam sinh nổi bật xung quanh.

"Trong những người này cậu thấy ai hợp mắt cậu nhất? Không yêu đương cũng được, làm bạn chắc không sao chứ?"

Lạc Vân nhìn quanh một lượt, cảm nhận được nhiều ánh mắt tò mò hướng về mình. Cô không phải kiểu đẹp rực rỡ, nhưng gương mặt thanh tú cùng nét ngây thơ của cô gái tuổi mới lớn lại có sức hút rất riêng, nhất là với bọn con trai ở trường.

"Không ai hợp mắt" cô trả lời dứt khoát, khiến Minh Nguyệt không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Lập Thành vốn nổi tiếng là trường cấp ba quy tụ nhiều nam sinh đẹp nhất, vậy mà chẳng ai lọt vào "tầm ngắm" của cô bạn mình.

"Vậy gu của cậu là gì?" Minh Nguyệt tò mò, nhướn mày hỏi.

"Ít nhất phải trưởng thành hơn bọn họ, có hiểu biết và sâu sắc... vậy là đủ rồi." Lạc Vân đáp, giọng điềm tĩnh nhưng đôi mắt lại ánh lên nét thoáng qua của sự mơ hồ.

Minh Nguyệt cười khúc khích. "Cậu đúng là khó tính. Nhưng biết đâu đấy, một ngày nào đó cậu sẽ gặp được người khiến mình phải thay đổi suy nghĩ."

Lạc Vân chỉ mỉm cười nhạt, không đáp. Dù cô nói vậy, nhưng trong lòng chẳng hề trông mong. Ở nơi mới này, cô không hề tìm kiếm điều gì ngoài sự yên ổn, xa rời những rắc rối không đáng có.

Khi hai người vừa dùng xong bữa và chuẩn bị rời khỏi căng-tin, Lạc Vân bỗng chú ý thấy gần đó có một chiếc xe bán tải chở đầy rau củ phía sau. Cô không khỏi tò mò, liền quay sang hỏi Minh Nguyệt: "Cái này để làm gì vậy?"

Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt của bạn, rồi bật cười. "À, đây là xe rau củ mà căng-tin đặt để làm thức ăn cho chúng ta đấy. Mấy thứ này sẽ được mang vào kho và dùng trong khoảng hai, ba ngày. Sau đó sẽ có người giao tới tiếp."

Nhìn kỹ hơn, Minh Nguyệt nhận ra chiếc xe có vẻ khác lạ. Cô nhíu mày, lẩm bẩm: "Hình như căng-tin đổi nhà cung cấp rồi. Trước đây là một cặp vợ chồng đảm nhiệm việc này mà."

Khi Lạc Vân quay người chuẩn bị rời đi, cô bất ngờ va phải ai đó. Một chiếc sọt bắp cải trên tay người ấy rơi xuống, rau củ lăn tứ tung. Lạc Vân hốt hoảng cúi xuống, vội vàng nhặt lại giúp, miệng không ngừng xin lỗi.

"Xin lỗi... tôi không cố ý!" Cô nói nhanh, đôi tay luống cuống gom rau củ lại.

Khi đó, một giọng nói ấm áp vang lên, nhẹ nhàng mà không hề có chút trách móc: "Tôi nhặt là được, đừng để bẩn quần áo."

Lạc Vân ngẩng lên, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu thẳm của người đối diện. Một cảm giác lạ lẫm thoáng qua khiến cô thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Không sao đâu, tôi... tôi giúp một chút cũng được."

Người kia khẽ gật đầu, vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng như ban đầu, khiến trái tim cô bỗng lạc nhịp trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Khi người đàn ông mang theo sọt rau rời đi, Lạc Vân vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng anh ta. Dáng người cao lớn, từng bước chân vững chãi khiến cô vô thức dõi theo, như thể có điều gì đó trong anh thu hút cô không thể rời mắt.

Minh Nguyệt nhanh chóng nhận ra biểu cảm khác thường của bạn mình, liền vỗ nhẹ lên vai cô. "Cậu làm gì mà đờ người ra thế?"

"Không, không có gì." Cô qua loa chối bỏ.

Minh Nguyệt khẽ nhướng mày, nhưng không ép thêm. "Thôi được rồi, không có gì thì về lớp, dù sao cũng sắp vào giờ học rồi."

Cả hai cùng quay trở lại lớp học, nhưng vừa ngồi xuống ghế được một lúc, Lạc Vân đã cảm thấy bồn chồn không yên. Hình ảnh người đàn ông khi nãy cứ chập chờn trong đầu cô, khiến cô không thể tập trung vào bài giảng. Chẳng mấy chốc, cô liền viện cớ với Minh Nguyệt: "Mình... mình ra ngoài một lát, đi vệ sinh."

Minh Nguyệt nhìn thoáng qua, ánh mắt có chút ngờ vực nhưng rồi gật đầu. "Được rồi, nhớ về nhanh đấy."

Vừa ra khỏi lớp, Lạc Vân nhanh chóng đi thẳng về phía căng-tin. Tim cô đập rộn ràng không hiểu vì lý do gì, chỉ biết bản thân muốn tìm kiếm chút gì đó quen thuộc đã khiến mình dao động.

Khu vực phía sau căng-tin, những sọt rau củ đã được chuyển đi gần hết, nhưng hình dáng người đàn ông ấy vẫn còn đó, anh đang đứng tính tiền với một bà cụ.

Bà lão đối diện anh khẽ nhíu mày, chỉ vào mớ rau trong kho nói: "Vừa rồi có một sọt rau bị dập, phải bớt chút đỉnh cho tôi đấy."

Anh không tỏ vẻ gì là bận tâm, chỉ khẽ gật đầu đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: "Được rồi, tùy bà thôi." Dường như đối với anh, việc này chẳng có gì quan trọng, tiền nong hay những chi tiết nhỏ nhặt đều chẳng làm ảnh hưởng đến thái độ bình thản của anh.

Người đàn ông nhận tiền xong, khẽ cúi đầu chào bà cụ rồi quay người bước ra. Lạc Vân vẫn đứng nép sau gốc cây, không dám tiến lại gần, chỉ lặng lẽ quan sát. Cô thấy anh bước đến chiếc xe bán tải, mở cửa và leo vào. Tiếng động cơ xe bắt đầu vang lên, từng tiếng máy nổ như làm nhịp đập trong lòng cô nhanh hơn. Lạc Vân không thể rời mắt khỏi bóng dáng anh khi xe lăn bánh, dần dần khuất sau góc đường.

Lạc Vân đứng im một lúc lâu, trái tim vẫn chưa bình tĩnh lại. Cuối cùng, cô tự nhủ với bản thân rằng mình chỉ tò mò thôi, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng một phần trong cô vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh người đàn ông đó. Cô quay lưng bước đi, nhưng những cảm xúc ấy cứ mãi đọng lại trong tâm trí, như một vết dấu không thể phai mờ.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Rồi xong, bà mẹ muốn con gái tập trung vào việc học tránh xa yêu đương bao nhiêu thì ở ngôi trường mới này cô con gái nhỏ lại va đúng vào tiếng sét ái tình với lần chạm mặt đầu tiên/Facepalm//Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2025-03-04

11

Vương Cân Cân

Vương Cân Cân

Chị bắt sóng người yêu cái 1

2025-03-04

1

Yellow

Yellow

Người đàn ông của gia đình nè

2025-03-05

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chuyển trường lần 3
2 Chương 2: Người đàn ông lạ
3 Chương 3: Phương thức liên lạc
4 Chương 4: Bồi thường
5 Chương 5: Thanh Hạ
6 Chương 6: Minh Nguyệt tương trợ
7 Chương 7: Người lớn sống thế nào
8 Chương 8: Chống đối
9 Chương 9: Cãi nhau với mẹ
10 Chương 10: Cô nhóc
11 Chương 11: Lý do từ bỏ
12 Chương 12: Quá khứ của Thanh Hạ
13 Chương 13: Ý đồ
14 Chương 14: Quan trọng với cô
15 Chương 15: Hẹn hò riêng
16 Chương 16: Quà sinh nhật
17 Chương 17: Có lẽ đã sai
18 Chương 18: Bị từ chối
19 Chương 19: Bị bỏ lại
20 Chương 20: Không biết sợ là gì
21 Chương 21: Chưa từng hối hận
22 Chương 22: Không để em hối hận (h+)
23 Chương 23: Phải lo cho em đấy
24 Chương 24: Trông cậy
25 Chương 25: Nghĩ đến anh
26 Chương 26: Mảnh vỡ quá khứ
27 Chương 27: Anh chờ em
28 Chương 28: Càng lúc càng hư
29 Chương 29: Thành thật
30 Chương 30: Lạc Lạc vui là được
31 Chương 31: Thành viên mới
32 Chương 32: Quả Quả
33 Chương 33: Tách nhau ra
34 Chương 34: Vẽ em cả đời
35 Chương 35: Biệt thự Dương gia
36 Chương 36: Thỏa thích bắt nạt
37 Chương 37: Chỉ ngủ thôi
38 Chương 38: Đậu đại học
39 Chương 39: Rất dễ nuôi
40 Chương 40: Có bạn gái
41 Chương 41: Tổn thương lòng tin
42 Chương 42: Nhà của chúng ta
43 Chương 43: Đến đón em
44 Chương 44: Mơ thấy chúng ta
45 Chương 45: Nửa năm
46 Chương 46: Người em tin tưởng
47 Chương 47: Tháng ngày hạnh phúc
48 Chương 48: Nhớ anh muốn chết
49 Chương 49: Hạnh phúc giản dị
50 Chương 50: Tham gia cuộc thi
51 Chương 51: Nhà tài trợ
52 Chương 52: Vào bán kết
53 Chương 53: Gặp lại người cũ
54 Chương 54: Ti tiện cả đôi
Chapter

Updated 54 Episodes

1
Chương 1: Chuyển trường lần 3
2
Chương 2: Người đàn ông lạ
3
Chương 3: Phương thức liên lạc
4
Chương 4: Bồi thường
5
Chương 5: Thanh Hạ
6
Chương 6: Minh Nguyệt tương trợ
7
Chương 7: Người lớn sống thế nào
8
Chương 8: Chống đối
9
Chương 9: Cãi nhau với mẹ
10
Chương 10: Cô nhóc
11
Chương 11: Lý do từ bỏ
12
Chương 12: Quá khứ của Thanh Hạ
13
Chương 13: Ý đồ
14
Chương 14: Quan trọng với cô
15
Chương 15: Hẹn hò riêng
16
Chương 16: Quà sinh nhật
17
Chương 17: Có lẽ đã sai
18
Chương 18: Bị từ chối
19
Chương 19: Bị bỏ lại
20
Chương 20: Không biết sợ là gì
21
Chương 21: Chưa từng hối hận
22
Chương 22: Không để em hối hận (h+)
23
Chương 23: Phải lo cho em đấy
24
Chương 24: Trông cậy
25
Chương 25: Nghĩ đến anh
26
Chương 26: Mảnh vỡ quá khứ
27
Chương 27: Anh chờ em
28
Chương 28: Càng lúc càng hư
29
Chương 29: Thành thật
30
Chương 30: Lạc Lạc vui là được
31
Chương 31: Thành viên mới
32
Chương 32: Quả Quả
33
Chương 33: Tách nhau ra
34
Chương 34: Vẽ em cả đời
35
Chương 35: Biệt thự Dương gia
36
Chương 36: Thỏa thích bắt nạt
37
Chương 37: Chỉ ngủ thôi
38
Chương 38: Đậu đại học
39
Chương 39: Rất dễ nuôi
40
Chương 40: Có bạn gái
41
Chương 41: Tổn thương lòng tin
42
Chương 42: Nhà của chúng ta
43
Chương 43: Đến đón em
44
Chương 44: Mơ thấy chúng ta
45
Chương 45: Nửa năm
46
Chương 46: Người em tin tưởng
47
Chương 47: Tháng ngày hạnh phúc
48
Chương 48: Nhớ anh muốn chết
49
Chương 49: Hạnh phúc giản dị
50
Chương 50: Tham gia cuộc thi
51
Chương 51: Nhà tài trợ
52
Chương 52: Vào bán kết
53
Chương 53: Gặp lại người cũ
54
Chương 54: Ti tiện cả đôi

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play