Buổi tối, Lạc Vân ngồi bên cửa sổ với bảng màu và bút vẽ. Ánh trăng rọi qua ô kính, chiếu sáng căn phòng nhỏ, mang lại một không gian tĩnh lặng mà mộng mơ. Cô thường vẽ những gì mà mình cảm thấy gắn bó, những khoảnh khắc bất chợt hay hình ảnh khắc sâu trong trí nhớ.
Tay cô nhẹ nhàng di chuyển bút, từng nét bút mềm mại hiện lên trên giấy. Nhưng trong khi đầu óc đang mơ màng, cô bất giác nhận ra mình đã vẽ hình bóng của người đàn ông ban sáng, dáng đứng vững chãi, gương mặt điềm tĩnh và ánh mắt ấm áp. Khi nhận thức được điều này, trái tim Lạc Vân chợt đập mạnh, bàn tay cũng hơi run rẩy. Cô nhìn bức vẽ, ngạc nhiên và có chút bối rối. Tại sao anh ta lại hiện lên trong suy nghĩ của cô nhiều đến vậy?
Ánh trăng ngoài kia tỏa sáng, dịu dàng phủ khắp bức vẽ, như khiến hình ảnh người đàn ông càng trở nên sống động. Trong khoảnh khắc, Lạc Vân có cảm giác như anh đang đứng ngay dưới ánh trăng, trầm tĩnh và dịu dàng nhìn cô từ xa. Cô vội vàng đặt bút xuống, cố gắng xóa đi cảm giác kỳ lạ này, nhưng trái tim lại không ngừng nhắc nhở cô về sự rung động nhẹ nhàng đã chớm nở từ cuộc gặp gỡ ban sáng.
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, khiến Lạc Vân giật mình. Mã Lệ Hoa bước vào, trên tay là một ly sữa nóng, hương thơm nhẹ lan tỏa khắp căn phòng. Không chút do dự, Lạc Vân nhanh chóng lấy một bức tranh khác đè lên bức vẽ hình người đàn ông dưới ánh trăng. Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy đã phần nào tố cáo cảm xúc của mình.
Mã Lệ Hoa tiến đến gần, ánh mắt bà thoáng lướt qua tập tranh trên bàn.
"Con vẫn còn thức à?" Bà đặt ly sữa xuống, giọng nói trầm tĩnh nhưng không mất đi sự nghiêm khắc thường ngày. "Con cần nghỉ ngơi sớm, mai còn đi học."
Lạc Vân gật đầu, cố gắng không để lộ vẻ căng thẳng. "Con biết rồi, mẹ."
Mã Lệ Hoa liếc qua những bức tranh trên bàn, nhưng dường như không để ý nhiều. "Vẽ tranh cũng tốt, nhưng phải tập trung vào việc học. Con hiểu không?"
"Vâng, con hiểu." Lạc Vân cầm ly sữa, cố gắng tỏ ra bình thường. Ánh mắt mẹ cô rời khỏi bàn vẽ, bà gật đầu rồi rời khỏi phòng, để lại sự yên lặng và trái tim đập nhanh của Lạc Vân. Khi cửa phòng đóng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn nguy hiểm.
Ánh mắt cô vô thức quay lại nhìn bức tranh bên dưới lớp giấy. Một chút hồi hộp, một chút hoang mang...
Buổi tối, khi chìm vào giấc ngủ, Lạc Vân lại mơ thấy người đàn ông ấy. Cảnh trong mơ vừa rõ ràng vừa mơ hồ, nhưng cảm giác thì chân thật đến lạ. Cô thấy mình đứng dưới ánh trăng, còn anh thì tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng như mang theo sự ấm áp và an ủi mà cô chưa từng cảm nhận trước đây.
Bất ngờ, anh choàng tay ôm lấy cô, vòng tay mạnh mẽ nhưng cũng rất đỗi dịu dàng. Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh lan tỏa, khiến cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
"Lại là anh sao?" Lạc Vân thì thầm, giọng run run pha chút bối rối. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt tìm kiếm câu trả lời trong im lặng. "Anh tên là gì vậy?"
Nhưng người đàn ông không đáp, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng. Trong phút chốc, anh cúi xuống và nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô. Nụ hôn vừa thoảng qua nhưng để lại dư vị ngọt ngào, khiến tim cô đập loạn. Lạc Vân như muốn hỏi thêm, muốn níu giữ khoảnh khắc ấy, nhưng tất cả dần mờ đi trong giấc mơ.
Tiếng chuông báo thức vang lên, kéo cô ra khỏi giấc mộng ngọt ngào. Lạc Vân giật mình mở mắt, vẫn cảm nhận được dư âm của nụ hôn trong mơ. Ngồi dậy, cô lôi bức tranh được giấu dưới gối ra, ngắm nhìn hình dáng người đàn ông mà cô đã khắc họa từ cảm xúc mãnh liệt của mình. Đôi mắt cô đượm nét mơ màng, như không thể thoát khỏi những xúc cảm phức tạp.
"Diệp Lạc Vân, mày điên rồi." cô thì thầm, tự trách bản thân nhưng không thể dứt ra khỏi sự cuốn hút của giấc mơ ấy.
...
Hôm sau, khi đến trường, Lạc Vân chỉ chờ đến giờ ra chơi để hành động. Cô ngồi không yên trong lớp, tâm trí chỉ luẩn quẩn với hình ảnh người đàn ông trong giấc mơ và thực tại. Đợi đến lúc căng-tin vắng khách, cô nhanh chân bước tới khu vực phía sau, nơi bà cụ hôm qua đã trò chuyện với anh.
Bà cụ kia đang cặm cụi kiểm tra lại sổ sách và sắp xếp gọn gàng những túi rau củ. Lạc Vân chậm rãi tiến đến, nở một nụ cười dịu dàng trước khi cất giọng hỏi, cố gắng giữ sự tự nhiên.
"Bà ơi, cho cháu hỏi một chút… người đàn ông hôm qua giao rau củ đến đây, bà có biết anh ấy là ai không ạ?"
Bà cụ ngẩng lên, nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời. "À, cậu ấy à? Thật ra, hôm qua là lần đầu tiên cậu ta giao hàng cho tôi. Nguồn cung cũ lên giá, có người quen giới thiệu qua đây nên tôi mới bắt đầu nhập hàng từ bên đó. Cậu ấy tên… ừm, Vũ Hàn. Đúng rồi, là Nghiêm Vũ Hàn. Nhưng mà cháu gái, hỏi thăm cậu ấy có chuyện gì vậy?"
Ánh mắt bà cụ lấp lánh vẻ tò mò và thân thiện, còn Lạc Vân chỉ khẽ cười, cố giấu sự bối rối đang dâng lên trong lòng mình.
"Nhà bố mẹ cháu có mở nhà hàng, mà cháu đang cần tìm nguồn cung rau củ sạch. Bà có thể cho cháu phương thức liên lạc với anh ấy được không ạ?"
Bà cụ gật đầu, ánh mắt vẫn giữ sự tinh anh. Bà từ từ tìm kiếm trên bàn làm việc gần đó, lấy ra một tấm danh thiếp màu xanh, trên đó in rõ địa chỉ của nông trại và số điện thoại liên lạc. Lạc Vân nhận lấy tấm thiếp, trong lòng bất giác cảm thấy vui mừng, nhưng lại không muốn để cảm xúc đó lộ rõ.
"Cảm ơn bà nhiều ạ." Lạc Vân nhẹ nhàng nói, rồi rời khỏi khu vực làm việc, tay cầm tấm danh thiếp giữ chặt trong lòng.
Updated 38 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Chỉ vô tình va phải một lần, ngay cả đến tên tuổi cũng chẳng biết, vậy mà cô gái nhỏ đã mộng xuân thấy người luôn rồi😂😂 Yêu từ cái nhìn đầu tiên như này thì bà mẹ có cấm đằng trời🤣🤣
2025-03-04
9
Kim vũ
Coi bả mê trai kìa tr
2025-03-04
0
Cao Gia Hưng
Aaaa mộng xưngg
2025-03-04
2