Chìm Trong Tro Tàn

Chìm Trong Tro Tàn

Chương 1: Đêm không lối thoát

Tôi tên là Nguyễn Nhật Minh,năm nay tôi mười bảy tuổi.

Như mọi ngày, tôi đi làm thêm đến tận khuya mới về. Lê từng bước nặng nề qua hành lang tối tăm, tôi lặng lẽ tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa vừa hé mở, cảnh tượng bên trong khiến tôi không khỏi cảm thấy mệt mỏi.

Vẫn là căn phòng khách hỗn độn ấy. Những túi xách hàng hiệu bị vứt chỏng chơ trên ghế sofa. Nền nhà la liệt hộp mỹ phẩm, giày dép, hóa đơn mua sắm bị vò nát vung vãi khắp nơi. Không gian tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc, quyện cùng khói thuốc xám xịt, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng thật bình tĩnh:

"Mẹ, con về rồi."

Cánh cửa phòng ngủ bật mở. Một người phụ nữ xuất hiện trong ánh đèn lờ mờ. Bà ta khoác trên mình bộ váy Dior đắt đỏ, tay cầm túi Chanel, từng món trang sức lấp lánh trên cổ và cổ tay càng tôn lên vẻ hào nhoáng đầy kiêu ngạo. Nhưng thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy áp lực là ánh mắt của bà một ánh mắt sắc lạnh, tràn đầy chán ghét. Bà ta nhìn tôi như thể tôi là vết bẩn trên bức tranh hoàn mỹ của mình.

" Giờ mày mới chịu vác mặt về cái nhà này à? Sao mày không biến đi cho khuất mắt tao. Mỗi lần nhìn thấy mày tao cảm thấy khó chịu lắm mày biết không."

Lồng ngực tôi thắt lại. Tôi siết chặt nắm tay, đầu cúi thấp, giọng nói nghèn nghẹn:

"C...con...con vừa đi làm thêm về ạ! Con...xin lỗi mẹ, con sẽ vào phòng ngay--"

"Tao cho mày đi chưa? Đứng lại đó!"

Chưa kịp phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo siết lấy tóc tôi, thô bạo giật mạnh ra phía sau. Cơn đau nhói lên như thể da đầu sắp rách toạc, cổ họng tôi bật ra một tiếng rên đau đớn. Tôi hoảng sợ ngước lên, đối diện với đôi mắt giận dữ của bà ta.

"Mày vừa đi làm thêm về?"

Tôi nuốt nước bọt, giọng lạc đi:

"D...ạ." Tôi run rẩy gương mặt tái nhợt nhìn bà ta.

"Vậy tiền đâu?Tiền đâu rồi hả?" Bà ta gằn giọng.

Tôi hấp tấp lấy số tiền ít ỏi trong túi đưa ra. Nhưng bà ta vừa thấy liền trừng mắt, giật phắt lấy rồi ném thẳng xuống đất. Những tờ tiền nhàu nhĩ vương vãi khắp mặt sàn.

Dù gì đó cũng là mồ hôi công sức tôi làm ra, tôi với ánh mắt hoảng loạn nhìn bà ta. Không một chút cảm xúc bà ta bảo:

"Chỉ có từng này tiền thôi à?" Bà ta liết nhìn tôi ánh mắt vô cùng giận dữ tiếp tục nói:

" Sao mày vô dụng thế hả!! Tao đẻ mày cực khổ ra, giờ mày về lại đem mấy đồng bạc lẻ này cho tao?? Bố thí cho tao à? Con chó!!"

" Á à! Hay là mày giấu số tiền còn lại để làm của riêng rồi???Mày mau đưa ra đây cho tao!!"

Bà ta lao tới, đôi tay lạnh buốt lục lọi khắp người tôi như một con thú hoang đang moi tìm thứ gì đó. Những móng tay dài sắc nhọn cào vào da thịt, khiến cậu đau rát.

Nhật Minh sợ hãi cố gắng giải thích: "Con...không có giấu mà mẹ! Con..con..xin mẹ...đừng làm vậy...!"

"Mày nghĩ tao tin mày à? Đồ con hoang! Sao mày vô dụng đến vậy hả?"

Không thèm suy nghĩ gì bà ta giơ tay lên cao:

" Bốp!"

Một cái tát trời giáng làm đầu tôi lệch sang một bên. Tai ù đặc, má bỏng rát, trong miệng thoáng vị tanh của máu. Bà ta chợt dừng lại. Đôi mắt khinh miệt chợt ánh lên một tia cân nhắc.

Bà ta chầm chậm quan sát tôi, như thể đang nhìn một món hàng. Tôi rụt người lại, sống lưng lạnh toát bởi ánh nhìn ấy. Tôi biết ánh mắt này. Nó không phải là căm ghét đơn thuần nữa. Mà là sự toan tính.

Ánh mắt bà ta giờ đây như một con buôn đang cân nhắc món hàng của mình trong tay, bà ta nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Dưới ánh đèn chập chờn, tôi phản chiếu trong đôi mắt bà một thiếu niên gầy gò, gương mặt trắng bệch vì đói và đau đớn. Nhưng dù có tiều tụy thế nào, vẫn không thể che giấu được những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu.

Đôi mắt cậu màu đen tuyền, lấp lánh ánh nước, tựa như đá quý phản chiếu ánh trăng. Hàng mi dài run rẩy như cánh bướm sợ hãi. Sống mũi cao thanh thoát, làn da dù nhợt nhạt vẫn mịn màng không tì vết. Đôi môi tôi mềm mại, hơi sưng lên vì cú tát, ánh lên màu đỏ nhạt như cánh hoa bị dày vò.

Tôi đã từng nghe nhiều người nói rằng tôi rất đẹp. Một vẻ đẹp mong manh, dễ tổn thương, khiến người khác muốn chiếm đoạt và hủy hoại. Và có lẽ, bà ta cũng nhận ra điều đó. Một nụ cười lạnh nhạt nhếch lên trên môi bà ta.

"Hay là tao bán mày vào quán bar nhỉ? Chắc cũng được kha khá, đủ để tao mua được thêm vài chiếc túi xách mới."

Tôi trợn trừng mắt, kinh hãi nhìn bà ta. Tôi tự nghĩ liệu bà ta có còn là con người nữa không? Sao có thể nói ra được những lời này?

Tôi run rẩy trong vô thức, như một cơn gió lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi. Tôi chợt đứng hình trước câu nói đó một lúc sao tôi mới kịp phản ứng lại. Giọng tôi nghẹn đi, nhưng vẫn cố gắng vang xin bà ta.

"Không...không mà mẹ! Mẹ đừng bán con mà! Mẹ đừng bán con mà..hic..hic!" Tôi quỳ sụp xuống, nước mắt lăn dài, hai tay bấu lấy vạt váy của bà ta mà cầu xin:

"Con xin mẹ! Con thề sẽ kiếm nhiều tiền hơn mà, con sẽ làm việc thật chăm chỉ! Mẹ đừng bán con đi...!"

Bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt, rồi bất ngờ giáng một cú đá thẳng vào ngực tôi. Tôi ngã nhào ra sàn, ho sặc sụa, cả lồng ngực đau buốt.

"Bẩn thỉu! Ai cho mày động vào đồ của tao?"

Tôi cố gắng bò dậy, nhưng chưa kịp thở lấy một hơi, một tiếng "vút" lạnh lẽo vang lên trong không khí.

Không biết từ khi nào, trong tay bà ta đã cằm một cây roi mây, không cần suy nghĩ gì nhiều như một thói quen. Bà ta thô bạo vung roi lên người tôi mà không hề thương tiếc.

Do quá bất ngờ cả người tôi như chết điếng. Chưa kịp cầu xin, thì cơn đau đã xé toạc cơ thể. Lưng tôi rát bỏng. Tôi co rúm người, hai tay che lấy đầu, cả cơ thể run lên.

Bà ta vẫn tiếp tục vung roi, cơ thể tôi như mềm nhũn ra, chỉ biết nằm co ro chịu trận. Không thể nào phản kháng được. Tôi chỉ biết nằm đó cắn chặt môi, không biết từ lúc nào đến bật máu, đôi mắt nhòe nhoẹt nước.

Từng đường roi quất xuống, để lại những vệt sưng tấy đỏ bầm. Tiếng da thịt bị quất vang lên chát chúa, hòa cùng tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi. Bà ta đánh đến khi thở dốc mới chịu dừng lại.

"Lần này tao tha. Nhưng nếu lần sau còn đem về số tiền ít ỏi như vậy, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày ĐỒ CON HOANG!!!"

Người phụ nữ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, không một chút do dự, mở cửa và bước ra ngoài, để lại phía sau một thân hình nhỏ bé co quắp trên sàn nhà. Cánh cửa khép lại, tựa như một dấu chấm hết cho chút hy vọng mong manh còn sót lại.

Nhật Minh nằm bất động một lúc lâu. Cậu không còn sức để khóc, cũng chẳng còn nước mắt để rơi. Đôi mắt đã sưng húp, tầm nhìn mờ nhòe bởi đau đớn và mệt mỏi. Toàn thân cậu nhức nhối, những vết roi in hằn đỏ tím, bỏng rát mỗi khi cử động.

Cố nén cơn đau, Nhật Minh gắng gượng ngồi dậy, từng động tác nhỏ cũng khiến cậu nghiến răng chịu đựng. Cả ngày nay, cậu chưa có gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước. Cái đói quặn thắt dày vò, buộc cậu phải lê lết thân mình về phía bếp.

Nhưng khi mở cánh cửa tủ, tất cả chỉ là trống rỗng. Trên bàn, những món ăn từ mấy ngày trước bốc mùi ôi thiu, ruồi nhặng bu đầy. Nhật Minh nuốt khan, bàn tay run rẩy lật mở nắp thùng gạo trống rỗng. Không một hạt nào rơi ra.

Cậu bần thần nhìn quanh, hy vọng tìm thấy thứ gì đó có thể ăn được. Nhưng càng tìm, lòng cậu càng lạnh lẽo. Không còn gì cả. Cũng không còn ai.

Chỉ còn lại một mình cậu, cô đơn trong căn bếp trống hoác, với cái bụng đói cồn cào và cơ thể đầy thương tích. Cậu ngồi gục ngã tựa mình vào bức tường lạnh lẽo.

Hot

Comments

plecon|lovely|luỵotpduongduy🤎

plecon|lovely|luỵotpduongduy🤎

nghe như mùi ngược nha

2025-03-28

0

Mèo bông ୨ৎ

Mèo bông ୨ৎ

Ùi ui, dẻ xoá truyện cũ rồi hả Dẻ ơi, tiếc quá trời. Vẫn còn luỵ Nguyên 🥲🥲. Dạo bận quá không vô đọc được. Giờ vào thấy Dẻ xoá truyện rồi. Nhưng mà hong sao gặm bộ này chơi chơi cũng được, bà nhớ đừng tiện tay xoá luôn bộ này nghe ba,tui xót ớ

2025-04-01

1

muadongtokyo

muadongtokyo

Hình ảnh bà mẹ như con thú hoang quá chuẩn. Mình thấy rõ luôn – ánh mắt bà ta, bàn tay điên loạn, móng tay như móng vuốt. Và nhân vật chính thì chẳng khác gì một con mồi bị xé xác. Bạn dùng từ rất đắt, rất hình. Mình chỉ góp nhẹ: có thể cho thêm một giây “đóng băng” giữa hành động và cảm xúc – kiểu “tôi không còn cảm nhận được gì nữa” – để nhấn mạnh sự tê liệt vì sợ hãi

2025-04-10

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play