Đó là câu chuyện của tôi kể cho
các bạn biết thời điểm tôi ai mươi chín tuổi, các bạn cũng cảm nhận được tôi là
một thanh niên sống thoải mái tiền bạc, nhiều mưu tính. Có lẽ tôi sẽ cứ sống vậy
hoài nếu như không có biến cố cuộc đời mình một lần nữa vào năm ba mươi hai tuổi.
- Ba xin lỗi con.
- Không ba ơi, ba không hề có lỗi, chỉ là con ngu
ngốc quá con không hề biết chút gì cả. - Tôi vừa nói vừa khóc, và đó là lần cuối
cùng tôi gặp ba mình.
Ba mươi hai tuổi, ba tôi mất vì
ung thư. Tôi không hề biết cả cuộc đời của ba không hề quen cô gái nào kể từ
khi mẹ mất, những gì tôi từng nghĩ về ông đều sai hết cả. Cô thư ký xinh đẹp
thường đi với ba chỉ làm tròn nhiệm vụ của một thư ký thuần túy, ba tôi làm
giám đốc một hãng thời trang nhỏ nên việc gặp gỡ các cộng tác viên xinh đẹp, những
buổi ăn nhậu chỉ đơn giản là để phát triển công ty của ba thôi, tôi đã sống với
suy nghĩ sai lầm của mình một khoảng thời gian quá lâu trong khi ba tôi lại là
người ít nói không muốn chia sẻ công việc với con trai mình.
Ba là người vận hành cả đội ngũ
công ty nên khi ba tôi đổ bệnh và mất đột ngột công ty của ba không thể đáp ứng
được đơn hàng cung cấp. Chỉ một tháng sau khi ba tôi nhập viện là công ty đã tuyên bố phá sản và giải thể
toàn bộ, tiền đền hợp đồng cũng khiến căn biệt thự tôi đang ở không cánh mà
bay. Cái quán cafe nhỏ của tôi thì đã phải sang cho người khác sau khi Huy chấp
nhận bán hết phần của nó cho tôi, tôi là một thằng ngu dốt nhưng lại cứ tưởng
mình thông minh, một mình tôi không thể trụ được cái quán đó trong sáu tháng vì
tôi không biết kiểm soát nhiều sự thất thoát nhỏ nhặt trong quán. Còn Trâm? Ừ!
Chúng tôi chia tay từ lâu lắm rồi, tôi là một thằng cao ngạo không hề biết Trâm
đã chịu đựng tôi nhiều như thế nào.
- Xin chia buồn với mày. – Minh vỗ vai tôi trong lễ
tang.
Tôi im lặng đứng trước linh cửu của
ba mình, thằng Minh vừa định bước ra về tôi đã nói.
- Mày còn nhớ đường đến cái thác ba năm trước tụi
mình đi không?
- Tao không chắc, mà chi vậy.
- Chôn cất ba tao xong mày đi với tao lên đó một chuyến.
- Chi vậy! Tao không ngại đi với mày đâu, nhưng ấn
tượng của tao với nơi đó không tốt lắm.
- Tao cũng không rõ, chỉ đơn giản là tao muốn lên
đó một chuyến thôi. – Tôi nói mắt nhìn xa ra bầu trời.
- Được thôi! Đi dã ngoại à, rủ mấy đứa đi chung
cho vui không, ba mất chắc mày buồn lắm. – Minh nhún vai nói.
- Không! Tao không cảm thấy buồn, tao cảm thấy thắc
mắc nhiều hơn là buồn bã. Mày với tao đi thôi đừng rủ ai nữa.
Minh tròn mắt nhìn tôi.
- Hai thằng lên đó làm gì mày?
- Đi không! – Tôi nói như ra lệnh.
- Haizz! Mày thật là, tính tình không thể đổi được!
Rồi tao đi với mày xui xẻo thế nào tao lại là bạn thân mày chứ. - Nói rồi Minh
lắc đầu đi ra ngoài.
…
Ba ngày sau tôi và Minh đi xe máy
lên cao nguyên Vân Hòa cách thành phố tôi ở sau mươi kilomet, rồi lần mò đến
bìa rừng. Chúng tôi gởi xe rồi bắt đầu băng rừng, thật ra là lối mòn của người
đi rừng để lại nên đường đi cũng không quá khó khăn.
- Nãy tao hỏi người trong thôn họ nói chỉ cần theo
đường này đi sáu trăm mét là tới cái suối, rồi rẽ phải bên gốc cây thầu dầu lớn
đi thêm mấy chục mét lối mòn nữa là tới trại. Không hiểu sao ngày trước mình đi
lạc được.
- Lúc đó tao có gọi mọi người, trong rừng im ắng
đáng lẽ ra khoản cách mấy chục mét mọi người phải nghe được chứ nhỉ. – Tôi nói.
- Tao nói rồi não mày lúc đó bị vấn đề. Tao mới là
người gọi, mày mê sảng có nhớ cái gì đâu. – Minh cười.
Tôi im lặng không trả lời vì thật
sự tôi không tin tưởng trí nhớ mình lắm.
Cuối cùng tôi với nó cũng đến trại
rừng, nhưng mọi thứ trong trí nhớ tôi khác hẳn. Không hề có vại nước nào trước
trại cả, cũng có thể đã ba năm rồi nên mọi thứ đã thay đổi. Căn trại nhỏ hơn, ủ
dột ẩm mốc nhiều hơn.
- Nguyên đêm ở đây chăm mày, mày cứ rên hừ hừ tao
cứ sợ mày chết, nơi này đối với tao mà nói chẳng vui vẻ gì. – Minh nói lòng đầy
hoài niệm.
- Vào đi.
Tôi đẩy cửa tre bước vào, không hề
có giường, không hề có bếp lửa như trí nhớ của mình, nhưng lại có một viên đá
màu xanh trắng thẳng đứng cao tầm một mét nằm giữa trại, trên phiến đá có ghi
hai chữ màu đỏ “Sơn thần”. Ngay trước phiến đá có một cái lư hương bằng ống tre
có vài chân nhang ở đó.
- Cục đá này đẹp nhỉ. - Minh nói cắt ngang suy
nghĩ của tôi.
- Nhang ở đâu mà họ cắm nhỉ, đi rừng họ còn mang
theo nhang à? – Tôi tò mò tìm xung quanh thử có bó nhang nào không.
- Sau lưng viên đá có đó, chắc họ cầm theo rồi để
sẵn ở đó, hồi đó tao cũng thắp nhang.
Tôi vòng ra phía sau viên đá thì
thấy đúng là có một bó nhang, tôi lấy ra rồi hỏi Minh.
- Mày thắp không?
- Ừ! Lên đây rồi không biết có linh thiêng không
nhưng cũng cứ đốt một cây đi.
Tôi bật lửa đốt cây nhang nhìn
vào hòn đá và thầm khấn: “Tôi nghĩ tôi đã gặp ông rồi, và bây giờ tôi muốn gặp
lại ông lần nữa”.
Tôi cắm nhang nhìn vào hòn đá vô
tri ấy với một cảm xúc khó tả, tôi tặc lưỡi bước ra ngoài thầm suy nghĩ “mình
đang làm cái quái gì thế nhỉ?”.
- Đi đâu đấy? – Minh hỏi.
- Đi về! - Tôi gắt gỏng.
- Ơ thằng này bị điên à, mày bắt tao đi mấy chục
kilomet lên này chỉ để thắp nhang cục đá này thôi đấy hả? - Minh cáu lên.
Tôi bước ra ngoài lòng đầy bực tức,
bất chợt mắt tôi như nhòa đi, bắt đầu rồi, mọi thứ lại uốn éo như ngày trước,
cái cây trước mặt hình như đang nhảy múa thì phải, không mọi thứ đều nhảy múa.
Trong lòng tôi dâng lên một niềm vui khác lạ, đúng rồi, mọi thứ phải như vậy,
tôi quay lại nhìn cái trại sau lưng mình, nó đây rồi không khác gì cái trại
trong trí nhớ mình cả, sạch sẽ hơn, tươm tất hơn, có hai cái ghế tre và một bàn
trà trước mái hiên. Tôi hân hoan bước vào cửa một lần nữa, đúng rồi bên phải là
một bếp lò, bên trái là một cái giường tre, không có viên đá nào ở đó cả. Nhưng
tôi chợt hoảng “Minh đâu rồi” mình bước ra ngoài nó còn ở trong nhà mà, nó đâu
rồi. Tôi vội vã bước ra ngoài định tìm nó thì thấy ông già gàn dở đó lần nữa,
lão ấy đang đứng thẳng đối diện cửa chính nhìn vào tôi với một nụ cười.
- Lại là cậu đấy à? – Lão già thủng thẳng bước đến
ngồi lên chiếc ghế nhìn lên trời rồi nói tiếp. – Vô thần vô thánh như cậu mà
cũng đến cầu xin gặp một cục đá sao.
- Bạn tôi đâu? – Tôi hỏi.
- Nó không đến đây. – Lão tủm tỉm cười.
- Cậu ấy đi với tôi đến đây cơ mà? – Tôi thắc mắc.
- Ừ thì nó đến đây, nhưng chỉ cậu mới đến đây thôi.
– Lão ấy lại cười.
- Lần nào gặp ông tôi cũng cảm thấy bực mình, ông
nói năng cứ như cõi trên vậy. – Tôi gắt nhẹ.
- Thì đúng rồi, tôi là người cõi trên mà. – Lão ấy
cười lớn xác nhận. – Ngồi đi, đừng lo cho bạn cậu.
Lần này tôi tỏ vẻ kính trọng ông
già ấy hơn nên ngoan ngoãn ngồi xuống.
- Cậu tìm ta có việc gì?- Ông lão mở lời.
- Tôi .. tôi …
Ông lão vừa rót trà vừa đưa mắt
nhìn thái độ ấp úng của tôi rồi lại cười hà hà.
- Ông ăn cái gì mà cười hoài vậy – tôi gắt nhẹ.
- Tôi ăn chay. – Ông ấy lại cười.
- Thôi được rồi, lần này tôi tin ông hơn rồi đấy.
Ông là sơn thần à? Mọi việc ở ông tôi thấy rất kỳ lạ, quang cảnh ở đây nữa …
- Ô! cậu nghĩ tôi là sơn thần à? – Ông ấy có vẻ ngạc
nhiên. – Không không! Tôi là cậu mà nhớ không.
- Rồi rồi! với ông cái gì nói ra cũng hợp lý hết.
– Tôi lắc đầu chán ngán vì cái kiểu nói chuyện vòng vòng của ông lão này không
hợp với người nóng tính như tôi. – Mọi chuyện vừa rồi là thế nào, đây không phải
là căn chòi sập xệ lúc tôi vừa bước vào, ông cho tôi một lời giải thích được không?
– Tôi hỏi tỏ vẻ tôn trọng.
- Thái độ cậu được hơn rồi đấy! điều gì đã thay đổi
cậu thế cậu trai? – Ông ấy hỏi nhưng thật ra không hề hỏi rồi nói tiếp. – Cậu
đang ở vùng không gian khác rất gần với nơi cậu sống, mà nói đúng hơn là nơi
này chính là tâm trí cậu đấy.
- Là sao? – tôi thắc mắc
- Cậu nhìn cái chum vỡ ở kia đi, có phải cái chum
đó do cậu làm vỡ không? – Ông ấy chỉ về cái chum nước tôi làm vỡ cách đây a năm
khi lần đầu thấy hiện tượng mọi thứ uốn lượn.
- Đúng rồi – Nhưng sao nó vẫn ở đó, ba năm rồi còn
gì, tôi thầm thắc mắc.
- Mọi thứ ở đây cậu đang thấy là những thứ được
tâm trí cậu tạo ra nó sẽ không bao giờ thay đổi trừ khi cậu muốn, kể cả tôi, kể
cả căn nhà này, kể cả bốn anh lính ở trong kia kể cả toàn bộ khu rừng này.
- Tôi tạo ra nơi này sao, ông nói gì có lý hơn được
không! – Tôi ngạc nhiên. – Vậy ông thật ra là ai?
Vừa hỏi xong câu đó chợt tôi lắc
đầu ngao ngán, sao mình cứ đi hỏi câu đó hoài, tất nhiên ông ấy sẽ trả lời ông ấy
là mình rồi.
- Đúng rồi đó! – Ông ấy trả lời như đọc được tâm
trí tôi rồi cười ha hả làm tôi thấy mệt mỏi với kiểu suy nghĩ của ông này.
Ông lão nói tiếp.
- Ta là cậu, là vạn vật, ta ở mọi nơi, mọi suy
nghĩ của bất kỳ ai ở không gian này và cả những không gian khác. Ta là sơn thần,
nhưng ta cũng không phải là sơn thần. – Ông lão nói lớn miệng vẫn cười.
- Lần trước tại sao tôi gặp được ông? – Tôi hỏi.
- Lần trước người cậu gặp là sơn thần không phải
ta, nhưng ta cũng là sơn thần của vùng núi này. – Ông lão lại nói lớn.
- Cái gì vậy ông già, ông nói chuyện cứ như bị thần
kinh vậy. – Tôi cảm thấy hối hận vì cố tìm gặp ông già dở người này.
- Ha ha! Cậu chưa thể hiểu được đâu, nói vấn đề của
cậu đi, ta vui vì cậu tin rằng ta có thể giải quyết được suy nghĩ đang rối bời
của cậu.
- Đừng xưng ta nữa, nghe khó chịu lắm biết không
ông già, xưng tôi ông đi, tôi không thích nói chuyện với người cõi trên. – Tôi
cáu.
- Ha ha! Tôi xin lỗi, ngôn ngữ con người quá đơn
giản nhưng đôi lúc cũng dễ gây nhầm lẫn. – Ông ấy cười.
Ông cũng nhầm lẫn sao? – Tôi
thoáng suy nghĩ, rồi nói tiếp.
- Tại sao mọi việc lại xảy ra với tôi thế này hả
ông già. Ngày trước ông nói tôi là một người thất bại, nhưng bây giờ tôi mới là
một thằng thất bại thực sự đây này. Mẹ mất rồi đến ba mất, tài sản cũng không
còn, công việc thì không có, tiền bạc còn lại bắt đầu hết dần, tôi phải đi ở trọ,
người yêu thì không có, bạn bè cũng không, tôi đã làm gì sai?
- Tôi thấy cậu đang có rất nhiều đấy chứ, cái cậu
đang có nhiều hơn ngày trước nữa là khác. – Ông lão cười hiền.
- Tôi có gì chứ? - Tôi hơi buồn.
- Cậu biết yêu thương cha cậu, cậu biết nhún nhường
người khác hơn, cái tôi của cậu đã giảm xuống rõ rệt, cậu đã biết tin vào thần
thánh, những trải nghiệm của cậu đã thay đổi cậu từ trong nội tâm. Ngày trước đối
với tôi mà nói cậu chẳng có gì cả, nhưng giờ cậu đang có rất nhiều. Cậu không cảm
nhận được trái tim cậu đã thay đổi rồi à. – Ông lão hiền từ nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ miên man một lúc rồi
lắc đầu nói.
- Chỉ đơn giản là tôi đã lớn hơn thôi, những thứ
tôi đã mất quá nhiều ông già ạ. Nếu ông là một ông thần ông có thể giúp tôi
không?
- Ta luôn luôn giúp cậu, ta luôn ở bên cạnh cậu bảo
vệ cậu …
- Để tôi mất tất cả thế này à? – Tôi chua chát ngắt
lời ông lão.
Ông lão dừng lại không còn nụ cười
thường trực trên môi, ông nhìn ra ngoài đưa tay vuốt bộ râu xồm xoàm trông hơi
bẩn của ông ấy. Ông ấy suy nghĩ một xíu rồi chỉ về hướng bụi cây trước nhà rồi
nói.
- Nếu cho cậu chọn là một cái cây thì cậu chọn làm
một cái cây non đằng kia hay cậu sẽ chọn là cái cây knia lớn phía bên kia? – Ông
lão chỉ về cái cây non xong lại chỉ về hướng cái cây rất lớn bên cạnh.
- Tôi muốn là cái cây lớn. – Tôi nói không suy nghĩ.
- Nhưng cái cây lớn ấy cũng từng là một cây non cậu
bé. Cái cây non ấy chỉ sống cho nó thôi giống như cậu bây giờ vậy, nó phải tồn
tại phải vượt qua cái lạnh, sâu bệnh và rất nhiều điều kiện khắc nghiệt trong rừng
này. Nhưng khi nó đã lớn như cái cây kia rồi thì nó không chỉ sống cho nó, nó
là nhà của rất nhiều loài chim, là thức ăn của rất nhiều loài thú, nó bảo hộ những
cây non bên cạnh nó khỏi gió bão. – Ông lão nói miên man.
- Có liên quan gì đến tôi chứ? - Tôi thắc mắc.
- Cậu đừng mong chờ việc tôi sẽ ban cho cậu phước
lành, ban cho cậu tiền tài vật chất hay bất cứ điều gì cậu muốn. Tôi là cái cây
lớn đó, tôi chỉ sống cho tôi thôi cậu trai, nhưng tôi sống càng khỏe mạnh thì vạn
vật sẽ nương nhờ vào tôi. Bản thân cậu và cái cây nhỏ kia cũng vậy, cậu phải sống
cho tốt …
- Nhưng có liên quan gì đến tôi chứ? - Tôi cảm thấy
không kiên nhẫn được nên ngắt lời ông ấy lần nữa.
- Ha ha! Cậu đúng là người thiếu kiên nhẫn, thôi
được rồi tôi hỏi cậu thế này, cậu có tin vào nhân quả không?
- Tôi không tin, ông là thần thánh nhưng không phải
ông nói gì cũng có lý đâu. Con người chết đi là hết, nhân quả cái khỉ gì chứ …
- Tôi từng là một con người. – Ông lão ngắt lời.
- Ông nói sao? Sao có lúc ông lại tự xưng mình là
sơn thần, tự xưng ông là tôi, rồi giờ ông lại nói ông là một con người, tôi
nghe người ta nói rằng nói xạo bị quỷ sứ kéo lưỡi đấy, ông không tin vào nhân
quả sao? – Tôi vui cười vì mình đang lấy luận điệu của ông ấy để trả lại ông ấy.
- Ha ha! Cậu nghĩ thế là thú vị à! Thôi được rồi
tôi sẽ giải thích về cuộc đời của mình một chút cho cậu khỏi lăn tăn việc này nữa,
cố gắng nghe thôi đừng ngắt lời tôi. – Ông ấy hớp một ngụm trà rồi thản nhiên kể
- Cách đây hơn bảy mươi năm tôi chính là cậu bây giờ\, nhưng cậu đừng nghĩ cậu sẽ
là tôi nhé, đấy là suy nghĩ sai lầm thường thấy của con người. Con người luôn
cho rằng thời gian là tuyến tính, là một đường thẳng có quá khứ, hiện tại,
tương lai, và vật chất tồn tại trong nó cũng đi theo quy trình thời gian đó.
Nhưng không phải đâu, thời gian không hề bất biến, nó thay đổi có lúc nhanh, có
lúc chậm, với mỗi người khác nhau thì thời gian khác nhau, mỗi cõi giới khác
nhau thì thời gian cũng khác nhau và đôi khi nó đi theo vòng tròn. Khi tôi là cậu
tôi đều trả qua quá khứ như cậu, tôi cũng từng gặp một tôi khác như cậu gặp tôi
bây giờ vậy, nên mọi nỗi đau, mọi suy nghĩ của cậu tôi đều thấu hiểu, thấu hiểu
rất rõ. Duyên dẫn tôi đi và tôi bắt đầu có câu trả lời cho cuộc đời mình cho đến
ngày tôi quyết định ẩn tu với một vị đạo sĩ. Tôi đã học phép tu tiên, tôi đã sống
đến hơn ba trăm tuổi rồi một lần nọ tôi vì giúp đời mà phải bỏ mạng, thầy của
tôi đã đưa hồn tôi về núi này để tôi tu luyện trở thành thần núi tạo phúc giúp
đời. Viên đá sa thạch mà cậu khấn vái ấy đang giữ nguyên thần của tôi, viên đá
đó là thân xác của tôi ở cõi người …
- Ba trăm tuổi? Tạo sao hôm trước ông nói ông chỉ
hơn một trăm tuổi. – Tôi thắc mắc.
- Đừng ngắt lời tôi chứ, đó là suy nghĩ của cậu
thôi, vạn vật vận hành không giống như cách cậu suy nghĩ đâu. Nguyên thần này vẫn
đang tu luyện tạo phước mong rằng sẽ còn lên được những cảnh giới cao hơn nữa.
Còn tôi mà cậu đang thấy đây là một phần lớn hơn và bao gồm cả nguyên thần của
Thần núi, tôi là do cậu tạo ra. Sau bao nhiêu kiếp nữa linh hồn cậu sẽ thăng tiến
không còn là cái cây non kia nữa mà đã trở thành một cái cây lớn rồi cậu mới
quay trở lại để bảo hộ cây non, chính là bảo hộ cậu bây giờ. Nói sao cho dễ hiểu
nhỉ, dòng đời cậu đang sống cũng giống như một bộ phim vậy, cậu là diễn viên
trong bộ phim, sau khi quay phim xong cậu xem lại bộ phim của mình và bắt đầu cắt
ghép chỉnh sửa cho phim hay hơn, tốt hơn.
- Vậy ông chính là phần chỉnh sửa đó của tôi? – Tôi
bắt đầu lờ mờ hiểu ra vấn đề.
- Chính xác rồi đấy, cậu đã tạo ra tôi, sắp đặt
tôi gặp bản thân cậu ở thời điểm nào từ trước khi cậu được sinh ra, tất cả đều
có mục đích cả, mục đích là để linh hồn cậu có thể thăng tiến thuận lợi hơn.
- Thế thì thật không công bằng, nếu ai cũng đã
thăng tiến trở thành một đấng toàn năng có thể hiệu chỉnh bộ phim của đời người
thì tại sao bộ phim này vẫn còn, tại sao tôi vẫn phải chịu những khổ đau thế
này, người đời cũng chịu những khổ đau như tôi, tại sao đấng toàn năng đó, hay
là chính ông không biến mọi thứ trở nên tươi đẹp hơn hả. Và còn một vấn đề nữa,
nếu như cuộc đời tôi và tất cả mọi người đã được định sẵn thì tại sao mọi người
phải cố gắng sống chứ, họ cứ buông thả bản thân, người giàu sẽ giàu, còn người
nghèo thì cố gắng mấy vẫn cứ nghèo. – Không phải tôi không tin ông, nhưng những
gì ông nói thật khó chấp nhận.
- Ha ha, cậu hiểu vấn đề nhanh đấy. – Ông lão cười
rồi nói tiếp. – Tôi nói rồi mọi thứ không vận hành theo cách cậu nghĩ. Tôi là cậu
nhưng tôi không phải là tương lai của cậu, cậu quyết định và lựa chọn cuộc đời
cậu thế nào là do cậu chứ không ai định sẵn cả.
Tôi chợt nghĩ đến mấu chốt của sự
mâu thuẫn nên liền nói.
- Ông từng nói ông có khả năng nhìn thấy trước sự
việc của một trăm năm sau và biết sự việc của trăm năm trước. Nếu mọi thứ không
được sắp sẵn thì tại sao có thể thấy trước được chứ.
Ông lão ngạc nhiên nhìn tôi rồi
cười lớn nói.
- Tôi nói câu đó cách đây ba năm rồi mà cậu vẫn nhớ
à. Thần núi chỉ có thể thấy sự việc của vài trăm năm thôi, nhưng tôi mà cậu
đang nói chuyện là một tôi khác mức độ thăng tiến cao hơn rất nhiều, tôi có thể
tiên đoán sự việc của vài triệu năm sau, thậm chí là hàng tỷ năm sau. Tiên đoán
được dựa vào nhân quả.
- Nhân quả! – Tôi lẩm bẩm.
- Nếu cậu trồng hạt ớt, cậu sẽ tiên đoán được một
tuần sau cậu có cây ớt, một tháng sau cậu sẽ có trái ớt để ăn. Cậu gieo nhân là
hạt ớt thì cái quả của cậu là trái ớt, cậu có thể tiên đoán trước được sự việc.
Tôi có thể dựa vào Nhân hiện tại mà cả vũ trụ này đang gieo để tiên đoán Quả của
nó vài triệu năm sau, điều này không hề khó. Tuy nhiên đó chỉ là tiên đoán, còn
cây ớt có sống được hay không, có đơm hoa kết trái được hay không thì còn phụ
thuộc vào nhiều thứ nữa. Thế nên lời tiên đoán không bao giờ chính xác được.
- Vậy tương lai của tôi thì sao, ông có thể nói
cho tôi biết không? – Tôi tò mò.
- Tất nhiên là ta biết tương lai của cậu, nhưng điều
đó không hề quan trọng như cậu nghĩ, cậu nên biết mình đang gieo những nhân gì
thì tự cậu có thể đoán được tương lai gần và xa của cậu thôi.
- Vậy ông trả lời cho tôi đơn giản một câu thôi,
tôi sẽ giàu hay nghèo? – Tôi cười khiêu khích.
- Cậu muốn giàu hay nghèo? – Lão ấy hỏi lại.
- Tất nhiên là muốn giàu rồi, ai mà lại muốn mình
nghèo cơ chứ.
- Thế thì cậu sẽ giàu. Quy luật của vũ trụ là đồng
khí tương cầu, đồng thanh tương ứng, cậu muốn gì cậu sẽ có cái đó. – Ông ấy
nói.
- Thế ai cũng muốn giàu nhưng tại sao vẫn có người
nghèo vậy ông già.
- Vì phước của họ không đủ mà nghiệp của họ lớn
hơn phước nên họ phải gánh chịu điều đó. – Ông thản nhiên trả lời ngay.
- Vậy phước của tôi nhiều hay ít? – Tôi muốn biết
về mình.
Ông lão nhìn tôi một lúc rồi nhún
vai trả lời.
- Được thôi, tôi sẽ lộ thiên cơ một chút vậy! Cậu
nghe đây, cậu là một phần của linh hồn lớn có rất nhiều phước, cái phước ấy rất
lớn, nhưng khi linh hồn ấy tự phân tách mình ra làm nhiều phần để trải nghiệm
thì lại chia cho cậu một phần phước không quá nhiều chỉ đủ để trải nghiệm cuộc
sống này thôi. Tổng hồn của cậu hiện tại đang chia ra làm mười sáu linh hồn,
trong đó có ta, có thần núi mà cậu đã biết và một số linh hồn khác. Phước của tổng
hồn của cậu và tôi bao gồm cả vũ trụ này thì cậu nghĩ phước đó ít hay nhiều. Nếu
nói theo ngôn ngữ trần gian thì tổng hồn ấy của cậu là một vị có quyền hành rất
cao, đã chia ra làm mười sáu phần nhưng vẫn đủ để có vị làm thần núi, có vị làm
thần sông, có vị làm bồ tát, có vị làm vua một cõi trời, nhưng cũng có người
như cậu, và có cả hồn của những con chó nữa. – Ông ấy cười khà khà.
- Tôi lớn đến thế cơ à? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Có thể cậu không hiểu hết những điều thiên thượng
đang dành cho cậu và cậu cứ oán trách đời, oán trách người, nhưng cậu không biết,
chính cậu đã chọn cuộc sống này chứ không ai áp đặt cậu cả. Cuộc đời của cậu sẽ
còn nhiều biến động hơn nữa, biến động nhiều đến mức tổng hồn đã sợ rằng cậu
không thể vượt qua được nên phải sắp xếp tôi ở bên cạnh cậu theo dõi cậu. Muốn
giúp cậu thì tôi phải là cậu, cậu phải nương nhờ chính từ bên trong cậu chứ cậu
không thể cầu thần cầu thánh bên ngoài được.
Tôi suy nghĩ thêm về những gì ông
ấy nói, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn và hỏi lại để xác thực.
- Vậy theo nghĩa nào đó thì ông chính là tôi.?
- Ha ha! Có gì mà cậu lăn tăn nữa chứ, tôi chính
là cậu, nếu nói đúng hơn thì tôi là Phật Tánh của cậu.
- Phật Tánh!!? – Tôi nhắc lại
- Tôi là tâm thiện của cậu, tôi luôn ở nơi này
vùng không gian mà cậu đã tạo ra, đây là nơi đồn trú duy nhất cậu có thể trở về
nếu gặp chướng ngại trong cuộc đời. Tôi không tạo phép thần thông gì đâu nên cậu
đừng mong sẽ xin được gì từ tôi, đây chỉ là nơi để linh hồn cậu nghỉ ngơi thôi.
– Ông ấy nói cứ như đang đọc suy nghĩ của tôi vậy.
- Đúng là tôi định xin ông cái gì đó, ông đừng đọc
suy nghĩ tôi nữa được không, tôi không thoải mái với điều đó. – ôi nhíu mày.
- Tôi có đọc đâu, suy nghĩ của cậu là của tôi cơ
mà, mọi suy nghĩ của cậu đều nằm trong đây. – Nói xong ông ấy tự chỉ vào đầu
mình rồi cười ha hả.
Tôi lắc đầu chán ngán.
- Ông già, vậy nơi này là nơi nào, đây có phải là
trại rừng cho người đi rừng không, tại sao mọi thứ cứ biến đổi như vậy, ngoài
tôi ra có ai từng đến nhà ông không. – Tôi nhìn xung quanh thắc mắc.
- Giải thích với cậu thế nào nhỉ, đây chính là
vùng đất của thần núi, ta chỉ là người ở nhờ thôi. Thần núi đang tu luyện ở đây
cùng bốn đệ tử của ông ấy là các linh hồn chiến sĩ tử trận, họ là tứ đại kim
cang là linh hồn bảo hộ vùng núi này. Tầng cậu đang sống là tầng bên dưới, họ ở
trên cậu một tầng nên cậu không thể thấy họ được nhưng họ lại thấy cậu rất rõ.
Quang cảnh và đường đi ở hai tầng không có nhiều khác biệt, nhưng đó là hai nơi
khác nhau hoàn toàn, tạm gọi là không gian khác đi.
- Hèn gì đôi lúc tôi thấy quang cảnh cứ méo mó hóa
ra là vì sự khác nhau giữa quang cảnh thật và quang cảnh không gian này.
- Dẫn cậu đến được nơi này chính là nhờ vào khói
nhang, khi nhang tắt đi thì cậu phải trở về … Uhm hình như … Cũng sắp rồi đó.
- Lần trước tôi có thắp nhang đâu? – Tôi thắc mắc.
- Cậu Minh đã thắp nhang khấn nguyện cho cậu tai
qua nạn khỏi, cậu ấy là người bạn tốt của cậu qua nhiều đời nhiều kiếp rồi, cậu
nên trân trọng. – Ông ấy nhắc nhở.
- Minh sao? – Tôi nghĩ lại đôi lúc mình thật quá
đáng với cậu ấy.
- Vài kiếp trước cậu ấy là bạn cùng chiến trường với
cậu, cậu ấy đã hi sinh để cậu có thể chạy thoát sự truy đuổi của quân thù, trước
khi chết cậu ấy còn cười và nói “kiếp sau tao vẫn muốn làm bạn với mày”. - Cậu
nghĩ xem, phước đức của cậu từ đâu mà có để có một người bạn tốt đến như vậy,
hãy tạo thêm thiện duyên, đừng gây thêm nghiệp.
- Nó từng chết để tôi được sống cơ à! – Tôi tròn mắt
ngạc nhiên.
Ông lão nhìn ra bầu trời đang
chuyển sang màu vàng nhẹ rồi nhắc.
- Cậu về được rồi, không ở đây được nữa!
Tôi vội vàng:
- Từ từ đã ông già tôi còn muốn hỏi …- Chưa nói hết
câu bắt đầu mọi thứ lại méo mó, ngay cả gương mặt ông già đang cười cũng méo mó
trước mắt tôi.
…
- Gì vậy mày tự nhiên đứng đơ ra một lúc vậy? –
Minh lay người tôi.
Tôi đứng lặng trở về với thực tại,
mọi thứ lại như cũ, khu rừng ẩm thấp mái tranh tiêu điều không tươi sáng như
lúc tôi còn ngồi với ông già ấy. Tôi quay qua nhìn Minh rồi cười nói.
- Tao hiểu rồi!
Mặt nó đơ ra vài giây rồi gắt gỏng.
- Mày cứ như bị thần kinh vậy, bắt tao lên đây
chưa được năm phút rồi kêu về tao hết chịu nổi mày rồi.
Tôi im lặng vỗ vai nó trong lòng
đầy cảm kích vì những gì ở tiền kiếp nó đã làm cho tôi.
- Thôi từ từ về, dọn dẹp cho nơi này sạch sẽ rồi
anh em mình về, nơi này ẩm mốc ghê quá. – Tôi đề nghị chân thành.
Mặt nó lại nghệch ra mấy giây, đứng
im nhìn tôi quay vào bên trong trại.
- “Anh em mình về”?? Má mày, mày bị ai nhập rồi hả?
– Nó ngạc nhiên với kiểu nói chuyện khác thường của tôi.
Hai cây nhang vẫn còn cháy, tôi
chỉ mới thắp, hình như mọi sự xảy ra ở đây chỉ vài phút thôi, nhưng cuộc nói
chuyện giữa tôi và ông già ấy kéo dài hơn nửa tiếng rồi, có vẻ như thời gian giữa
hai không gian khác biệt rất nhiều và lúc nhanh lúc chậm chứ không hề tuyến
tính. Thằng Minh tuy tỏ vẻ khó chịu và cứ chửi lầm bầm, nhưng nó cũng giúp tôi
dọn dẹp, quét lá trước sân, cột lại những thanh xương trại lâu ngày méo mó và sập
xẹ.
- Ở đây có gì đặc biệt đối với mày à? – Minh hỏi
ngờ ngợ.
- Ông thần núi này đã giúp tao qua cơn hoạn nạn
ngày hôm đó. – Tôi trả lời đơn giản.
Minh dừng lại tròn mắt ngạc
nhiên:
- Mày thấy gì sao? – Nói xong nó đưa tay sờ vào
viên đá tỏ vẻ kinh ngạc.
Thật không sao hiểu được, thằng
Minh chỉ mới đưa tay chạm vào cục đá nặng cả tấn đó nó đã đổ rầm úp xuống đất,
làm cả hai thằng giật mình. Thằng Minh run lẩy bẩy:
- Tao .. tao chỉ mới chạm vào tao còn không dùng một
tí lực nào. – Nó lắp bắp phân trần.
Tôi nhìn viên đá với vẻ kinh ngạc
hết cỡ, không cần nó nói tôi cũng biết, dù cả hai thằng dùng sức mà đẩy cũng
chưa chắc viên đá này đổ xuống được chứ đừng nói là chỉ chạm nhẹ.
- Thôi tao đi về, tao sợ nơi này lắm rồi, lần sau
có cho tiền tao cũng không đến đây nữa đâu. – Thằng Minh nói với vẻ mặt hoảng sợ,
nó biết đây không phải là sự việc bình thường, không thể bình thường được, nó vội
vàng bước ra ngoài đi thẳng miệng lắp bắp nói nhỏ. - Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi,
tôi không cố ý.
Tôi không nói gì chỉ bước theo
sau nó. Tôi thấy có một mảnh vỡ của hòn đá nhỏ bằng đốt tay cái rơi vào tầm mắt
mình, nên tôi nhặt lên và cầm đi luôn, tôi không cảm thấy sợ hãi như thằng
Minh, chỉ là ngạc nhiên thôi.
…
Updated 26 Episodes
Comments