Khuynh Thế Thiên Hạ
Ngọc Linh điện xưa nay yên tĩnh, cả trong cả ngoài đều toát ra một loại khí chất trang nhã, là nơi đặt toàn bộ ghi chép từ khi thượng thiên đình được gây dựng nên.
Bên trong mặc dù chỉ có duy nhất ba người nhưng âm thanh phát ra lại vô cùng ồn ào, dường như bọn họ đang tranh luận điều gì đó, còn có tiếng đập bàn vang lên.
"Ta lại thắng rồi! Nào, mau đưa hết tiền lại đây."
Bạch Thương Vũ mỉm cười sung sướng, khuôn mặt thiếu đòn vươn tay ôm hết tiền bỏ vào túi của mình.
"Tiểu Vũ, niệm tình chúng ta chơi với nhau lâu như vậy, hay là ngươi đừng lấy tiền của ta ván này nữa."
Xuân thần ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm y mong đợi. Y cũng nở một nụ cười, vui vẻ nói:
"Có chơi thì phải có chịu, tiền của vị kia cũng đều nằm trong túi ta, lên chiến trường không phân địch bạn."
Xuân thần bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác giận dỗi.
Không cần nói cũng biết vị kia trong miệng Bạch Thương Vũ là ai, thiên đế mặt đen kịt đứng lên, bước lại gần Liêu Hương đài. Ông ta ho khan một tiếng, giọng nói nghiêm túc.
"Bạch Thương Vũ ngươi qua đây!"
Bạch Thương Vũ hớn hở chạy lại, đối thiên đế.
"Ngài có gì dặn dò sao?"
"E hèm... ngươi... "
Thiên đế còn chưa nói xong đã giơ chân lên, đạp cho y một cái từ Liêu Hương đài rớt xuống.
Bạch Thương Vũ không kịp phản ứng, khuôn mặt ngơ ngác trong trạng thái rơi tự do, đang không hiểu gì liền nghe thấy tiếng thiên đế ở trên hét lên:
"Bạch Thương Vũ, nếu ngươi không làm cho Hiên vương trở thành hoàng đế thì đừng có về đây."
Y trợn tròn mắt, tức giận.
"Thiên đế, ông đợi đấy. Ta quay lại rồi nhất định sẽ tiêu sạch tiền của ông Á á á á... "
...----------------...
Bạch Thương Vũ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, xung quanh được trang trí đèn lồng đỏ, rèm cửa đỏ, nói chung cái gì cũng màu đỏ.
Đầu đau như búa bổ, cơn nhức liên tục làm nhiễu loạn tâm trí y.
Y chửi thầm thiên đế ngàn vạn lần trong đầu.
'Mẹ nó đây là chỗ quái nào vậy?'
Còn đang suy nghĩ thì tiếng mở cửa vang lên, theo sau là một nha hoàn. Cô ta thấy y đã tỉnh dậy liền vui mừng đến tay chân luống cuống, vội vã chạy ngay đến chỗ y.
"Thiếu gia, người cuối cùng cũng tỉnh rồi."
"Cô... là ai?"
"Thiếu gia, người không nhớ nô tỳ sao? Nô tỳ là Thu Hương đây. Mà cũng phải, đại phu đã nói đầu của người bị chấn động không hề nhẹ, có thể người sẽ quên đi một số chuyện."
Bạch Thương Vũ nghe nói vậy thì mới ngờ ngợ ra, thảo nào đầu lại đau đến như vậy, nhưng mà người kia gọi y là thiếu gia, còn bày ra bộ dáng vô cùng kính cẩn, chẳng lẽ y đã lịch kiếp thành thiếu gia nhà giàu có nào rồi sao?
"Thu Hương? Xin lỗi, ta quên mất."
Y hơi nhíu mày, cười cười liếc nhìn xung quanh.
"Để nô tỳ đi báo với lão gia và phu nhân người đã tỉnh rồi."
"Đừng, ngươi đưa ta đi gặp họ."
"Vâng!"
Nha hoàn tên Thu Hương bước lại, đỡ y đứng dậy.
Bước ra khỏi phòng, bây giờ Bạch Thương Vũ mới để ý, hình như nơi này chuẩn bị có hỷ sự, khắp nơi đều treo những đồ có màu đỏ, trên tường và cửa còn dán chữ hỷ rất lớn.
"Thiếu gia, đến nơi rồi."
Y chậm đi vào, bên trong là một cô nương và đôi vợ chồng già đang ngồi.
Thấy bóng dáng Bạch Thương Vũ cùng Thu Hương, tất cả đều đứng dậy, Bạch lão gia đi lại ôm lấy y.
"Vũ nhi, con cuối cùng cũng tỉnh rồi. Có biết mọi người lo cho con lắm không, tại sao con có thể làm điều dại dột như vậy."
Y nghe ông ta tuôn một tràng mà mình lại không hiểu gì, thắc mắc hỏi:
"Ta đã làm gì sao?"
"Chuyện này là thế nào?"
Bạch lão gia quay sang nhìn Thu Hương, cô chỉ gãi gãi đầu.
"Đại phu nói thiếu gia bị thương ở đầu, quên đi một số chuyện là không thể tránh khỏi."
Sau khi nghe mọi người ở đây kể lại Bạch Thương Vũ mới biết rằng, chủ nhân của thân xác này là con trai của đại tướng quân, trên y còn có một tỷ tỷ là Bạch Nhược Kinh, đại ca là Bạch Thành, dưới có muội muội cùng cha khác mẹ là Bạch Nhược Tuyết.
Nguyên chủ từ nhỏ mắc bệnh, cơ thể yếu đuối không thể luyện võ, chỉ đọc sách viết văn. Tính tình hoà nhã, ảm đạm, chưa nổi nóng với bất kỳ ai.
Vậy mà khi hoàng thượng chỉ hôn cho y và Hiên vương, y liền đập đầu tự vẫn.
'Khoan đã, Hiên vương? Người mà nguyên chủ mình lấy là hắn sao?'
Bạch Thương Vũ trợn mắt ngạc nhiên. Y còn định sau này sẽ tiếp cận hắn, dùng pháp lực để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ trở về. Ai mà ngờ được người còn chưa gặp đã tự dâng đến cửa.
Mà cũng phải nói, chẳng lẽ tên hoàng đế kia không nhìn ra được nguyên chủ là nam hay sao mà lại chỉ hôn cho y.
Giống như đọc được suy nghĩ của Bạch Thương Vũ, Bạch lão gia liền nói:
"Hoàng thượng vì sợ Hiên vương sẽ cướp ngôi của mình nên mới để con gả đi làm mật thám."
Mật thám? Có bao nhiêu người không chọn, tại sao lại chọn trúng ngay y chứ, cái này còn không phải cố tình thì chính là cố ý. Mặc dù trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt y vẫn hỏi cho ra lẽ.
"Vậy tại sao không phải là tỷ tỷ hay muội muội mà lại chỉ đích danh con?"
Bạch lão gia thở dài một hơi.
"Tỷ tỷ con dù sao cũng là tướng quân đương triều, Nhược Tuyết thì còn chưa đến tuổi gả chồng. Quanh đi quẩn lại, chỉ có con là hợp nhất. Con bị bệnh từ nhỏ, thân thể suy nhược, người khác nhìn con nhất định sẽ nghĩ con là thiếu gia yếu đuối không làm được gì, không dễ nghi ngờ."
"Thì ra là vậy."
Bạch Thương Vũ gật đầu như hiểu ra mọi chuyện.
Nhưng thiên đế đã nói, nếu như Hiên vương không thể lên làm hoàng đế, vậy thì mình cũng không thể trở về.
Chẳng lẽ ngoài mặt giống đang làm việc cho người kia nhưng lại âm thầm giúp đỡ Hiên vương? Y khẽ nhíu mày suy tư.
Bạch phu nhân dùng cả hai tay của mình nắm chặt lấy tay Bạch Thương Vũ, ánh mắt nhìn y đong đầy nước.
"Vũ nhi, con nhất định đừng chịu đựng một mình, nếu như con không muốn gả cho Hiên vương cũng không sao cả, mẹ sẽ xin hoàng thượng hủy bỏ hôn sự này, chỉ cần con vui là được..."
Nói rồi Bạch phu nhân liền đứng lên giống như muốn vào cung thật.
Bạch Thương Vũ ngơ ngác.
Không phải, nhất định không phải như vậy mà.
Mẹ ơi, con thật sự muốn lấy hắn mà, không lấy hắn con làm sao có thể trở về được chứ???
Y vội kéo Bạch phu nhân, trấn an bà.
"Mẫu thân, con muốn gả cho hắn!"
Lần này đến lượt Bạch lão gia bà Bạch phu nhân ngơ ngác, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn y. Bạch phu nhân còn tưởng mình nghe nhầm, vươn tay sờ trán Bạch Thương Vũ sau đó sờ trán mình, thấy tất cả đều bình thường.
Không phải lúc trước y còn đòi sống đòi chết không chịu gả cho hắn, sao bây giờ lại nghĩ thông rồi?
"Con... con không bị sao chứ? Con thật sự muốn gả cho Hiên vương à?"
"Thật!"
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Bạch phu nhân ngồi xuống ghế, giống như trút được gánh nặng, bà thất thần một lúc lâu.
Riêng chỉ có Bạch lão gia là vẫn giữ được bình tĩnh.
"Vũ nhi, lần này thiệt thòi cho con rồi."
"Phụ thân người đừng lo lắng, con không sao."
Bạch lão gia hít sâu một hơi, vỗ vai y. Rõ ràng ông biết giữa y và đại hoàng tử có tình cảm với nhau, mà chuyện này đều là do hoàng hậu một tay sắp xếp, ý định chia cắt y và hắn. Vừa có thể giải quyết chuyện Hiên vương mà còn củng cố thêm địa vị của đại hoàng tử.
Nếu thật để Bạch Thương Vũ gả cho đại hoàng tử, khả năng cao địa vị của hắn sẽ lung lay, đến khi đó các phi tần khác chỉ cần thêm mắm thêm muối, thổi vào bên tai hoàng đế mấy điều xấu, vậy thì ngôi vị thái tử này xem như không còn. Nhưng khổ nhất vẫn là nhi tử của ông, thằng bé tốt như vậy lại bị bắt gả cho một nam nhân như Hiên vương, ông chỉ muốn nó đời này bình an mà thôi.
Updated 65 Episodes
Comments
Haitani Green Tea (FBI)
Tôi tên Ngọc Linh 🤡
2024-06-13
1
Ginseng ⭐️
.
2024-04-27
0
Bánh Kem Dâu
nhảy hố
2023-08-30
0