Xuyên Nhanh : Phu Nhân Đừng Làm Loạn
Chương 1:Xuyên đến tương lai
Đêm, yến tiệc náo nhiệt ở ngự hoa viên, một nàng công chúa tự tách mình với chốn ồn ào kia, nàng nhớ đến sự lạnh nhạt của Tề Lãm. Hắn ở biên cương hơn một năm, những tưởng khi trở về nàng sẽ có cơ hội thành hôn với hắn, nào ngờ hẳn thẳng thừng cự tuyệt
Phượng Chiêu lang thang quanh bờ hồ hóng mát, đêm nay trăng rất sáng, soi sáng mặt hồ tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng kêu của côn trùng.
Bất ngờ, Phượng Chiêu bị đẩy xuống hồ, nước hồ rất lạnh lại sâu. Phượng Chiêu chưa kịp phản ứng, nàng không biết bơi, cố sức vùng vẫy trong nước…
"Ụp….ụp...cứu….cứu.."
Nàng cố kêu cứu, trong mắt nàng là hình ảnh nữ nhân độc ác kia. Trác Hoàng Hậu, nàng ta nhìn nàng đầy khiêu khích, nói: "Đây là hậu quả của việc đắc tội với ta, haha...người cứ từ từ hưởng thụ, trong cung này chỉ có Hoàng hậu ta đây làm chủ, ngươi tính là cái thá gì."
Tiếng cười man rợ vang giữa đêm vắng như tiếng quỷ oán, rồi biến mất trong màn đêm. Đầy rẫy sự đáng sợ.
Phượng Chiêu cả người buông lỏng, nàng không còn sức vùng vẫy nữa, cả cơ thể nàng dần chìm sâu vào trong nước, nàng mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng rất sáng ở trong nước, che phủ cả mắt, rồi nàng mất đi ý thức….
------Tương Lai------
"Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh dậy đi mà, cô đừng chết, đừng bỏ em lại, tiểu thư...hức hức…"
Giọng nói vô cùng lạ lẫm?
Hình như là đang kêu ta?
Sao lại có tiếng khóc?
Phượng Chiêu nặng nề mở mắt. Có chút kích động, nơi này thật lạ, nàng thật sợ! Chưa bao giờ nàng cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Nàng muốn gặp hoàng huynh, muốn gặp mẫu hậu. Nàng sẽ không ngang bướng nữa, nàng muốn gặp họ.
Phượng Chiêu tay ôm đầu, kêu tolên: "Ta đang ở đâu, ta muốn về nhà"
"Tiểu thư, tiểu thư, cô... cô... tỉnh lại rồi?" Một tiểu cô nương đang vừa khóc vừa nói.
Tiểu thư?
Tiểu thư là thế nào?
Một chút ký ức không rõ ràng mơ hồ xẹt qua, không quá rõ ràng nhưng Phượng Chiêu biết...có lễ nàng đã tới một nơi nào đó khác xa thế giới của nàng.
Phượng Chiêu bình tĩnh một chút, tựa lưng ra phía sau, ngớ người hỏi: "Cô là ai?"
"Tiểu thư, cô sao vậy? Em là A Hỷ, là người hầu bên cạnh tiểu thư mà, tiểu thư không nhớ em sao?"
"A Hỷ, A Hỷ..?" Phượng Chiêu lẩm bẩm cái tên kia. Trong đầu nàng như có chút gì đó,cảm giác cái tên này rất quen thuộc. Nhưng vẫn mơ hồ không nhớ.
Nàng nhắm tịt mắt lại, muốn sắp xếp lại mọi chuyện, nàng chỉ nhớ hoàng hậu đẩy nàng xuống hồ và sau đó… Nàng đã ở đây, mọi thứ khác không thể nhớ nữa.
"Tôi là ai? Cô nói ngắn gọn một chút được không?" Phượng Chiêu không muốn suy nghĩ nữa.
"Tiểu thư bị tai nạn rất nghiêm trọng, bác sĩ cũng đã thông báo không cứu được, nên trả cô về nhà chờ lo hậu sự, nhưng mà… em...em còn chưa kịp thông báo gì cả thì tiểu thư tỉnh lại rồi."
Phượng Chiêu cười cay đắng.
Nàng trọng sinh rồi! Đúng là trọng sinh nhưng lại ở một nơi xa lạ, trong một cơ thể khác! Thật không dám nghĩ tới.
Nhưng sao nàng có cảm giác, lòng mình đang rất đau! Là sự thống khổ của thân xác cô gái kia sao?
"A Hỷ, tôi tên gì vậy?".
A Hỷ nghi hoặc cho rằng tiểu thư có lẽ chỉ tạm thời mất trí nhớ, nên kiên nhẫn kể lại những điều liên quan tới Nhữ Hy Tranh, cũng giải thích cho cô biết: "Tiểu thư tên Nhữ Hy Tranh, là thiếu phu nhân của Lữ Gia, nhưng từ khi cô vào Lữ gia, thiếu gia lại dọn ra ngoài, chưa từng...về nhà?"
Nghe vậy, tim Phượng Chiêu tự nhiên đau nhói, cảm giác đau khổ này cô rõ nhất, cô gái kia có lẽ cũng như cô: "Còn gì nữa không?"
A Hỷ vừa nói, vừa chỉ vào tấm hình rất lớn đang treo trên tường, nói: "Đó là thiếu gia, người mà tiểu thư ngày nhớ đêm mong."
Phượng Chiêu vờ nói: "Tôi không nhớ gì cả! Cô cứ từ từ nói từng chuyện, tôi muốn từ từ thích ứng?"
Cả ngày hôm đó, A Hỷ nói chi tiết từng chuyện quanh cô, Phượng Chiêu cũng hiểu rõ được tình hình hiện tại, Nhữ Hy Tranh, chủ nhân của thể xác này vô tốt bụng, nên mới bị ức hiếp như vậy? Đến lúc chết cũng không có ai quan tâm đến. Chỉ có người mẹ ruột yêu thương cô thì lại bị cấm cửa không được tới thăm cô. Cuối cùng cũng chẳng ai biết cô đã chết.
Thật là số khổ mà?
A Hỷ bỗng nhiên hỏi: "Tiểu thư, chuyện tai nạn kia...thực sự không nhớ gì sao?"
Đột nhiên, trong đầu Phượng Chiêu hiện lên rất nhiều hình ảnh ghê rợn, làm nàng đau cả đầu, theo bản năng cô ôm đầu: "Không nhớ, đừng hỏi nữa, đau quá"
A Hỷ lo lắng: "Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô nằm nghỉ ngơi đi"
Phượng Chiêu nằm nghỉ ngơi, đến tối, nàng hơi đói bụng, để A Hỷ nấu cgì đó ăn, nàng nằm trên giường, cố gắng sử dụng đồ vật gọi là điện thoại. Thục sự quá phức tạp, nàng chỉ muốn tìm cách về lại thế giới của mình. Nhưng trong đầu cô hiện lên “xuyên không”, từng ký ức về những truyện và phim nói về xuyên không hiện ra. Thật bất lực, nàng có lẽ không thể trở về nữa rồi. Tùy duyên vậy.
Không tiếp tục suy nghĩ! Cứ ăn trước đã...món này thật ngon nha.
Ở thế giới kia, nàng được ăn nhiều sơn hào hải vị, nhưng lại không có khẩu vị, cảm giác món ăn đều na ná nhau, chỉ một mùi vị. Còn những món trước mắt này, nhìn rất hấp dẫn, lại còn vô cùng ngon miệng.
"Tiểu thư, cô ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn bây giờ"
"Đừng gọi tôi là tiểu thư, gọi tôi là Phượng….." nói đến đây, Phượng Chiêu nhớ ra điều gì đó, chuyển lời: "À không, gọi ta là Hy Tranh đi, dù gì tôi và cô cũng không xa lạ gì"
"Nhưng nếu để thiếu gia biết thì không hay đâu ạ"
"Mặc kệ hắn, vả lại hắn cũng không có ở nhà, cũng không biết được."
Phượng Chiêu nhì hỏi: "A Hỷ, Lữ Hạo Chân bây giờ đang ở đâu?"
"Hình như là ở công ty"
"Công ty?"
Phượng Chiêu có chút ngớ ngẩn hỏi.
"Đúng vậy, có gì ạ?"
“Ý tôi...công ty kia thế nào?”
Tuy nghi hoặc nhưng A Hỷ vẫn giải thích.
"À ra là vậy, nhân viên giống như công công bên cạnh Hoàng Thượng đúng không?"
A Hỷ cười, vì câu hỏi của Phượng Chiêu rất buồn cười: "Ừm, cho là vậy"
Phượng Chiêu gật đầu, hiểu, thì ra ở đây có nhiều thứ cũng giống nơi cô sống, chỉ là khác ở hình thức thôi.
Đột nhiên đầu nàng lại hiện lên hình ảnh đầy máu, ...là vụ tai nạn kia sao?
Chẳng lẽ tai nạn của Nhữ Hy Tranh có vấn đề. Không phải tự nhiên mà chết! Mà là do có người hãm hại sao?
Đồng cảnh ngộ!
Tắm xong, nàng lại ngồi trước máy tính, nhờ A Hỷ kiên nhẫn hướng dẫn, nàng cũng biết cách bấm chữ, bấm số, nàng tìm kiếm mọi thứ liên quan đến thế giới này. Rồi cô còn tự điều tra công ty mà Lữ Hạo Chân quản lý. Nàng vốn thông minh, nên nhìn qua đều ghi nhớ rất rõ. Mệt lã người, nàng quyết định đi ngủ.
------còn---
Updated 120 Episodes
Comments
Thư Thái
...
2024-08-07
0
Đàm Tùng Vận
..
2024-06-07
0
Nhung Hồng
tuy biết bộ này trễ nhưng mới đọc mà cuốn lắm nha
2023-09-17
0