Những ngày qua nhờ có những người kia thường xuyên lui đến Viên Đằng của hắn nói chuyện phiếm cho nên cũng xem như đỡ buồn chán.
Hôm nay là Nhị tỷ hắn tới, nàng vận trên người bộ y phục hồng nhạt, tuy Nhị tỷ rất xinh đẹp nhưng trong mắt hắn nàng vẫn là kẻ thích bạo lực nha.
Diệp Lâm Chi cầm quạt che miệng cười khẽ, Nhị tỷ của hắn hôm nay muốn tập làm mỹ nhân hiền thục sao?
Nhị Ngưu đem bánh trà đến, hôm nay có món bánh hắn thích, tâm tình cũng tạm coi là tốt, miệng vừa nhai nhóp nhép mắt thì liếc liếc sang nàng: "Nhị tỷ hôm nay không có việc gì làm sao?"
"Có, nhưng mà... ngũ đệ yêu dấu ơi..." Còn đang định xổ một tràn câu văn sủng nịnh đã bị Diệp Lâm Chi nhét cái bánh vào miệng nàng: "Dừng dừng dừng, tỷ có gì cứ nói thẳng đi."
"Đệ đi với ta ra phố đi." Nàng miệng nhai bánh, tay cầm tay hắn lắc lắc, nếu như là trước đây thì hắn sẽ đồng ý liền.
Còn bây giờ thì...
"Không, ta lười lắm." Diệp Lâm Chi dứt khoát từ chối.
Đã biến thành con heo lười biếng chỉ biết ăn và ngủ.
Biết ngay hắn sẽ nói như thế mà!
Người nàng sắp gặp thân phận đặc biệt to lớn, muốn có người bên cạnh che chắn, nàng cũng đã thử rủ mấy tên kia đi cùng nhưng kẻ nào cũng kiếm cớ nói bận, vậy nên sự lựa chọn Diệp Lâm Chi là an toàn tuyệt đối, nhưng mà ngũ đệ thân yêu của nàng hiện tại là con heo lười biếng: "Ở Ngọc Phụng Lâu có món tam quang địa trung rất ngon, chỉ cần theo nhị tỷ sẽ đãi ngươi một bữa hoành tráng."
Quả nhiên nghe đến món độc lạ hai mắt Diệp Lâm Chi liền sáng lên, hắn đứng dậy lập tức kéo tay nàng: "Còn chờ gì nữa, đi nhanh lên."
Diệp Du Lan: "Đệ định đi như này sao, y phục của đệ..." Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới. Hắn cũng nhìn xuống, từ đầu tới cuối chỉ khoác áo mỏng, bởi vì hắn nói mặc nhiều lớp rất nóng, rất bí bách cho nên chỉ choàng có hai lớp áo.
"Đợi ta một chút." Hắn kéo theo Nhị Ngưu chạy một mạch vào trong phòng thay y phục khác.
Trở ra là một bộ màu trắng, ai biết được Diệp thiếu gia chỉ toàn y phục hồng nhạt, hại hắn tìm mãi mới thấy được một bộ trắng ưng ý: "Nhị tỷ, tý nữa ta muốn mua thêm vài bộ y phục!"
"Lại màu hồng nữa ư, đệ có cả đống rồi mà vẫn còn muốn mua?" Diệp Du Lan sóng bước đi ngang hắn, cả hai người đều cao bằng nhau.
"Ta muốn đổi màu!" Diệp Lâm Chi khẳng định muốn đổi màu, bận mấy màu hồng kia có khác nào tiểu cô nương.
Gu ăn mặc của Diệp Lâm Chi trước kia có phải quá mặn rồi không?
Còn nàng thì há mồm trợn mắt, ngũ đệ của nàng đây là mất trí đến sở thích cũng không còn?
...
Góc phố Giang Nam vô cùng náo nhiệt, dòng người đi lại đông đúc, hai tỷ đệ nhà Diệp đứng trước kỹ viện Ngọc Phụng Lâu, vừa nhìn tới sắc mặt của hắn Diệp Du Lan chột dạ cười khẽ: "Thôi mà, đến cũng đến rồi."
Diệp Lâm Chi đen mặt. "Tỷ cố ý dụ ta phải không? Muốn đem ta tới nơi này để cha không đánh tỷ chứ gì? Ta còn tưởng là cửa hàng ăn uống..." Hắn lườm Diệp Du Lan:"... Không ngờ lại là kĩ viện cơ đấy!"
"Hì hì, ngũ đệ yêu dấu của ta ơi~ ta có việc trọng đại cần giải quyết, đệ vào trong lên lầu hai chọn bừa một bàn mà ngồi đợi tỷ nha~" Nói xong nàng chạy một mạch vào trong, không quên bắn tim cho hắn.
Còn Diệp Lâm Chi mặt đen như đít nồi, tuy nói ăn chơi quậy phá nhưng hắn chưa bao giờ đặt chân đến chỗ son phấn chít chát thế này.
Thế nên để bồi thường danh dự, hắn quyết định hôm nay sẽ ăn sạch túi tiền của Diệp Du Lan!!!
"Nhị Ngưu đi vào thôi." Diệp Lâm Chi không quên dặn dò nó: "Nếu ai đến gần ta thì nhớ đá đít ra xa." Vỗ vai Nhị Ngưu đầy tin tưởng.
Gì chứ Nhị Ngưu cũng chỉ là một nô tài lẽo đẽo theo hắn chứ có biết đánh đấm gì đâu, bắt nó chặn kỹ nữ còn không bằng cho nó dọn nhà xí một tháng đi!
Y như lời hắn nói, vừa vào đã có một đám nữ nhân quay quanh, ai nấy đều ổng a ổng ẹo thướt tha, đương nhiên là đều bị Nhị Ngưu gạt sang một bên hết mở đường cho hắn đi lên lầu hai.
Chiếc phiến trong tay hắn che lấy miệng cười khúc khích, bộ dạng của Nhị Ngưu không còn gì thảm bằng.
"Thiếu gia, người còn dám cười ta, ta tốt bụng mới làm lá chắn cho người." Nhị Ngưu gương mặt chi chít dấu son, y phục cũng xộc xệch do phải giữ chân đám nữ nhân son phân đó.
"Ta đâu có... phụt... cười đâu." Diệp Lâm Chi càng nói càng lộ ra ý cười.
Nhị Ngưu méo mặt vặn vẹo như sắp khóc: "Người mau ngồi đi, ta đi gọi thức ăn cho."
Diệp Lâm Chi đưa tay xua xua ý bảo Nhị Ngưu cứ đi đi, còn ở đây nữa sợ rằng hắn sẽ cười thành tiếng mất.
Hắn chọn một chỗ dễ dàng nhìn xuống dưới nhất, phía dưới người ra người vào ôm ấp hôn hít, Diệp Lâm Chi nổi cả da gà không dám nhìn nữa.
Hóa ra kỹ viện là vậy, trên TV hắn cũng xem qua nhưng cũng là đóng phim cắt ghép không có lộ liễu như trước mắt, nơi này là kỹ viện chân chính do mắt hắn thấy a~
Diệp Du Lan ở trong một căn phòng ngồi đối diện với nam nhân mặt lạnh, khí thế lãnh đạm, nàng lấy từ trong người ra một chiếc phi tiêu mà lúc trước bọn thích khách ám sát Diệp Lâm Chi để lại đặt lên bàn: "Bọn chúng có vẻ nhắm tới Lâm Chi rồi, bây giờ Lâm Chi mất trí nhớ cho nên càng nguy hiểm hơn, tiếp theo nên làm gì đây?"
"Hắn mất trí nhớ?" Nam nhân nhướng mi mắt, có chút khó tin.
"Lâm Chi bị rơi xuống hồ nước, sau khi tỉnh lại giống như một đứa ngốc." Diệp Du Lan báo cáo tình trạng.
Nam nhân tay gõ cộc cộc lên bàn, nàng không thể đoán được nam nhân này đang nghĩ gì. "Lâm Chi đang ở bên ngoài."
"Ngươi mang hắn theo?" Nam nhân giọng nói trầm ổn, không quá lạnh lùng.
"Vâng giáo chủ." Diệp Du Lan thở phào, quả nhiên có Diệp Lâm Chi nàng tự nhiên an toàn.
Y phất tay cho ảnh vệ bên cạnh thu phi tiêu vào, lười biếng dặn dò: "Đi điều tra kỹ."
"Dạ rõ!" Ám vệ nhanh chóng di dời đi.
Còn y một mình đứng dậy đi ra ngoài: "Ngươi về trước đi, có manh mối thì báo ta."
"Lâm Chi sức khỏe vẫn chưa hồi phục, giáo chủ nhớ chú ý." Diệp Du Lan là sợ nam nhân này ăn thịt mất ngũ đệ đáng yêu của nàng.
"Biết rồi." Y nhàn nhạt nói rồi đi ra ngoài.
Vừa ra thì đã thấy trước mắt là một con lợn ham ăn, thức ăn sắp xếp đầy bàn, Nhị Ngưu còn phải nhờ người gộp thêm một bàn để có chỗ chứa.
"Lâm Chi." Giọng nói đối với Diệp Lâm Chi vô cùng nho nhã.
"Hửm?" Hắn còn đang nhai nhóp nhép miếng thịt cừu, đôi mắt đen tròn tròn ngẩng đầu nhìn nam nhân kia.
"Yến, Yến, Yến giáo chủ!" Nhị Ngưu nói lắp bắp, vội quay sang nhìn Diệp Lâm Chi lúng túng: "Thiếu... thiếu gia?"
"Gì vậy, ta quen hắn à?" Diệp Lâm Chi chớp mắt hỏi, không lẽ là kẻ thù của Diệp thiếu gia kia, nhìn kỹ thì người này tướng mạo cũng quá đẹp, làm kẻ thù có uống quá không?
Nhị Ngưu sực nhớ thiếu gia nó bây giờ bị mất trí nhớ, nó ôm ngực thở nhẹ một hơi: "Người này là Yến giáo chủ của Tử Linh cung Yến Vô Hiết."
"Ầy, không nhớ mà, là kẻ thù hay là bạn?" Diệp Lâm Chi kéo Nhị Ngưu đến gần hỏi khẽ.
"Là... là..." Nhị Ngưu nhìn Yến Vô Hiết một cái, khẽ nuốt nước bọt, thầm nghĩ lẽ nào nhị tiểu thư đây là cố ý đưa ngũ thiếu gia đến đây sao?
"Lắp bắp gì thế, hắn là thù hay bạn?" Diệp Lâm Chi mất kiên nhẫn.
"Là cô... cô gia." Nhị Ngưu mặt mũi lấm tấm mồ hôi.
Diệp Lâm Chi tay cầm chân giò heo run run làm rớt xuống, hắn có phải vừa nghe người này là cô gia gì đó không? Mà cô gia thường chỉ những người anh rễ, có nghĩa là nhị tỷ tỷ xinh đẹp của hắn đã kết hôn rồi sao?!
Hắn thật là tổn thương, còn tưởng Nhị tỷ tỷ là mỹ nhân độc thân.
"Thì ra là lang quân của Nhị tỷ, ngũ đệ thất lễ quá, do vài hôm trước gặp chuyện cho nên mất trí nhớ..." Diệp Lâm Chi cảm thấy có một cỗ khí lạnh lẽo bao quanh nam nhân kia, chẳng lẽ hắn nói sai gì rồi sao?
Hắn đưa mắt cầu cứu Nhị Ngưu, còn thấy nó đang đứng đơ như cây cơ. Lẽ nào hắn chọc giận kẻ thích giết người ư?
Không không, hắn là ngũ đệ đáng yêu của Nhị tỷ, cho dù nói sai thì tên này cũng không dám động tay động chân với hắn.
"Ngũ thiếu gia, không phải lang quân của nhị tiểu thư, mà là hôn phu chưa cưới của người." Nhị Ngưu gãi đầu bó tay, lại quên mất ngũ thiếu gia cái gì cũng quên sạch rồi.
À, thì ra là hôn phu... đợi đã!!!
Diệp Lâm Chi như chết ngồi tại chỗ, gương mặt cứng đờ không dám tin vào tai, hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, con mẹ nó là hôn phu của hắn sao?
Có nhầm lẫn gì không? Diệp thiếu gia hắn gu mặn quá rồi, đến nam nhân cũng không buông tha.
Đây là hắn thay Diệp thiếu gia nhận lấy nghiệp?
Nhưng mà Diệp Lâm Chi hắn là nam thẳng, nam thẳng đó!!
Yến Vô Hiết không ngờ phản ứng của Diệp Lâm Chi lại thú vị như vậy, ngược lại còn cảm thấy Diệp Lâm Chi bây giờ thật ngốc.
"Yến giáo chủ, ngũ thiếu gia gặp thích khách ám hại vô ý rơi xuống hồ, thiếu gia nhà ta bị mất trí nhớ." Nhị Ngưu lau mồ hôi nói.
"Ta nghe nói qua, không ngờ biến thành kẻ ngốc nghếch." Yến Vô Hiết nho nhã ngồi xuống bàn.
"Ngốc cái đầu ngươi, nói ai ngốc hả, cả nhà ngươi mới ngốc!" Diệp Lâm Chi vô cùng bực mình, đến cả tên này cũng nói hắn ngốc, cho dù lúc trước Diệp thiếu gia kia ngốc thì bây giờ cũng đâu cần nói toẹt ra như thế.
"Được được, ngươi không ngốc, Nhị Ngưu mới là đồ ngốc." Yến Vô Hiết phong đạm, gắp cho hắn miếng gan ngỗng.
Còn Nhị Ngưu vô duyên vô cớ bị Yến Vô Hiết đem ra để dỗ dành ngũ thiếu gia, dù là ấm ức nhưng hắn còn dám phản bác được hay sao?
"Ta không thích ăn gan." Diệp Lâm Chi ghét bỏ người đối diện, vô duyên vô cớ ngồi vào ăn chung là sao? Còn gắp phải món hắn không thích, định giành đồ ăn của hắn ư?
Yến Vô Hiết khựng người, nheo mắt nhìn Diệp Lâm Chi: "Không phải trước đây vẫn hay ăn sao?"
"Hứ!" Lão tử đây không thèm trả lời.
Nhị Ngưu run rẩy cúi người nói nhỏ vào tai hắn: "Lúc trước người rất sợ Yến Vô Hiết, sao hôm nay lại gan to thế, chọc hắn giận quốc công cũng không bênh nổi đâu."
"Ai bảo hắn muốn ăn đồ của ta, ta mà sợ hắn sao?" Diệp Lâm Chi nói lớn đủ để Yến Vô Hiết nghe thấy.
Yến Vô Hiết cười như không cười: "Không sợ ta nữa sao?"
"Mắc gì sợ ngươi!" Diệp Lâm Chi tuy nói vậy nhưng cũng lãng tránh ánh mắt, nghĩ có khi nào tên này giết người diệt khẩu luôn không?
"Mộc nhi càng ngày càng lớn mật, nhưng mà hung dữ một chút cũng thú vị." Yến Vô Hiết tiện tay ăn một miếng rau củ.
Và tất nhiên Diệp Lâm Chi sừng cổ lên: "Ai cho ngươi ăn đồ của ta!"
"Vì bữa ăn này là do ta trả." Yến Vô Hiết vẫn điềm tĩnh.
Diệp Lâm Chi thật sự nổi cáu, hắn đập tay lên bàn, đứng dậy kéo lấy áo của Yến Vô Hiết: "Ngươi vô sỉ, bữa này nhị tỷ ta trả, ai bắt ngươi trả chứ?"
"Nàng sớm li khai rồi, sợ ngươi trả không được." Yến Vô Hiết bình tĩnh nói.
"Cái Gì?" Diệp Lâm Chi như muốn hét lên, Nhị tỷ xinh đẹp của hắn là dẫn hắn đến cho nam nhân này, sau khi xong việc liền phủi mông bỏ trốn?!
Đậu móe! Còn là chê hắn nghèo ư?
Trong lòng Diệp Lâm Chi cố nhẫn nhịn, tự trấn an không được hoảng, cái tên kia đang muốn chọc hắn tức thôi, hắn là tiểu thiếu gia cơ mà, Nhị tỷ không trả thì hắn trả, vừa mới quay sang Nhị Ngưu, còn chưa kịp hỏi đã nghe nó nói: "Thiếu gia, chúng ta không có bạc."
Định mệnh!
Đường đường là một tiểu thiếu gia phủ An quốc công mà trên người không có bạc!Đây có phải là muốn sỉ nhục hắn đúng không?
Diệp Lâm Chi bực bội nhìn Yến Vô Hiết tự tung tự tại ăn đồ ăn của hắn, bây giờ phải biết làm sao, lòng hắn gào thét muốn đập cho tên kia một trận.
Còn cái điệu cười của y, nhìn thật khó ưa, được cái mặt đẹp trai tính cách thì đê tiện, Diệp Lâm Chi hắn kiếp trước đã chọc phải gì không biết.
Nghĩ đến những ngày tháng còn ở hiện đại vung tiền như nước, muốn gì được đó, bây giờ thì sao chứ...
Diệp Lâm Chi ức đến muốn khóc, vừa tức vừa bực mình, hại cho Nhị Ngưu mặt mày tái mét: "Thiếu gia sao vậy, Yến giáo chủ sẽ trả cho chúng ta mà."
"Ngươi im miệng, ai cần hắn trả, hắn còn ăn đồ ăn của ta." Diệp Lâm Chi phừng phừng lửa giận, hai mắt đỏ hoe, tiếng nói thu hút ánh nhìn xung quanh, người nào tinh mắt liền nhận ra ngũ thiếu gia phủ An quốc công liền tung hô: "Là ngũ thiếu gia Diệp Lâm Chi đó, còn người kia không phải là Yến giáo chủ hay sao, bọn họ đang cùng nhau dùng bữa."
"Mà sao ngũ thiếu gia khóc rồi, không phải Yến giáo chủ lại trêu chọc hắn chứ?" Đại thúc đầu trọc sờ râu hỏi người bên cạnh mình.
"Ha ha thật là, người ta yêu nhau mà các ngươi để ý làm gì." Đại thúc tay lông lá nói thêm.
Yến Vô Hiết cau mày, kéo Diệp Lâm Chi ôm vào lòng, tiện tay vứt cho Nhị Ngưu túi bạc xong dùng lực nhảy ra khỏi cửa sổ, sợ lại bàn tán xôn xao.
Thật không ngờ lại trêu hắn khóc!
Diệp Lâm Chi tay chân vùng vẫy có chết cũng không muốn bị y ôm: "Bỏ ra bỏ ra đồ đê tiện này!"
"Yên nào, té bây giờ." Yến Vô Hiết cật lực, bất ngờ bị hắn túm lấy tóc kéo giật, lực kéo cũng quá mạnh rồi, cứ như thế cả hai đang từ trên cao rơi thẳng xuống đất, mà Diệp Lâm Chi xui xẻo bị đập lưng xuống đất, đầu óc choáng váng, phía sau đầu có chút rỉ máu.
"Mộc nhi, ngươi không sao chứ?" Yến Vô Hiết đỡ hắn dậy, cảm thấy ướt ướt sau đầu liền kinh hãi đem hắn trở về phủ An quốc công.
Giáng một lực chân mạnh bạo đạp sập cánh cửa, những người nghe tiếng ồn liền chạy ra xem, Diệp lão cha vừa nãy còn đang vui vẻ uống trà liền bị cảnh tượng của Diệp Lâm Chi dọa cho sợ: "Lâm Chi! Trời ơi con ta, sao ra nông nỗi này, mau gọi đại phu tới đây nhanh lên!"
Diệp Lâm Chi đau đớn không nói nên lời, chỉ biết ôm lấy đầu, hận không thể đấm vào mặt tên kia.
Yến Vô Hiết đặt hắn xuống giường, xoay người giải thích: "Lúc nãy ta ôm hắn ra ngoài, hắn không chịu yên vùng vẫy nên mới bị té, xin lỗi An quốc công, Yến Vô Hiết ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn."
Diệp lão cha tuy tức giận nhưng cũng không thể đánh Yến Vô Hiết, ai trên giang hồ còn không biết cái danh Yến giáo chủ là thúc thúc của đương kim thánh thượng kia chứ, còn là hôn phu của Diệp Lâm Chi.
"Yến giáo chủ quá lời, Diệp Hoán sao có thể trách Yến giáo chủ."
Yến Vô Hiết: "Là Yến Vô Hiết đáng trách, thời gian này Mộc nhi cứ để ta chăm sóc, lúc trước có nghe nhị tiểu thư nói qua Mộc nhi bị ám sát, An quốc công đừng lo lắng, ta lấy danh dự Yến giáo chủ sẽ bảo đảm an toàn cho Mộc nhi."
Diệp Hoán: "Vậy Mộc nhi phải trông cậy vào Yến giáo chủ."
Đại phu cũng vừa băng bó vết thương xong, lần nãy đập đầu mà không ngất hại hắn cảm nhận đau đớn khủng khiếp, các ca ca với nhị tỷ của hắn nghe tin cũng lập tức chạy tới làm cho Viên Đằng vốn yên tĩnh lại trở nên ồn ào.
Diệp Tư Minh rút kiếm hùng hồn: "Là kẻ nào hại Mộc nhi đáng yêu của ta bị thương? Đệ nói đi tam ca sẽ chém hắn ra từng mảnh!"
Diệp Tranh không biết tìm đâu ra cái cuốc, hùng hổ mà nói: "Ta giúp tam ca chôn xác hắn!"
Diệp Lâm Chi lúc này thật sự cảm động, hắn quả thật đang muốn có người nào đó băm chết cái tên Yến Vô Hiết kia, bàn tay thon gọn thu còn một ngón chỉ thẳng về phía Yến Vô Hiết, gương mặt uất ức: "Là hắn ta!"
Ể?
Sao tam ca lại thu kiếm vào rồi? Còn có tứ ca sao lại quăng cuốc đi rồi?
Không phải các người vừa mới nói sẽ chém hắn ra từng mảnh hay sao!!
Lừa đảo tình thân!!
"E hèm, ngũ đệ, ngươi nên dưỡng thương cho tốt." Diệp Tư Minh vỗ vai khuyên nhũ.
Còn Diệp Tranh thì núp phía sau lưng Diệp Du Lan như không có chuyện gì.
CMN các người đây là sợ hắn sao?!
Diệp Thanh: "Lần này ngũ đệ ta gây rắc rối cho Yến giáo chủ, người làm đại ca thay mặt hắn xin lỗi Yến giáo chủ."
Không phải chứ? Đại ca còn xin lỗi y? Cái tình tiết cẩu huyết gì vậy chứ, người bị thương là hắn kia mà, tên đó cũng đâu sứt đầu mẻ trán như hắn đâu mà phải xin lỗi, không lẽ người này thế lực rất lớn đi?
Yến Vô Hiết lắc đầu: "Mộc nhi bị thương do ta, là hôn phu của hắn ta phải có trách nhiệm."
Đúng là lật mặt nhanh hơn cả lật bánh tráng, là ai tự ý ẵm hắn bay kia chứ?
"Ta đã dặn ngươi phải cẩn thận rồi kia mà." Diệp Du Lan tuy bộc lộ ra dáng muốn đánh nhau với hắn nhưng tay chân không hề động thủ.
Ôi làng nước ơi, bọn họ đây là thiên vị a!!
Yến Vô Hiết khổ sở: "Mộc nhi hắn kéo tóc ta đau, cho nên mới rớt từ trên cao."
Đừng có làm ra vẻ mặt ngươi vô tội thế chứ, Diệp Lâm Chi đau đầu đến hoa mắt, nhưng vẫn hung dữ: "Ai bảo ngươi tự ý đụng chạm ta chứ!"
Tất cả há mồm trợn mắt mà nhìn ngũ đệ yêu dấu.
Hắn không phải luôn sợ Yến giáo chủ à, mất trí nhớ tính tình càng hung dữ hơn? Cả tóc Yến giáo chủ cũng dám kéo?
"Được rồi, Mộc nhi còn phải nghỉ ngơi, các ngươi trở về hết đi, để Yến giáo chủ ở lại được rồi." Diệp lão cha ho nhẹ. "Mộc Nhi con nên nghỉ ngơi đi, cha và các ca ca nhị tỷ phải đi đây."
Diệp Lâm Chi không nghe lầm phải không?
Diệp lão cha vừa nói để tên đê tiện kia ở lại đây với hắn?
Diệp Lâm Chi gào thét: "Đừng Bỏ Ta Lại Một Mình Mà!!!"
Updated 63 Episodes
Comments
Hanagaki Tomiko
haha hài vl
2022-07-15
2
Nguyễn Dung
hài xỉu 🤣
2022-02-16
4