Chương 2. Nhà có trẻ con.

Sáng sớm, Hướng Tranh ở trong bếp làm bữa sáng. Nghe mùi thơm, Tiêu Trạch mới ở trong phòng chậm chạp bò ra. Anh ngồi ở bàn ăn, vẻ mặt mong chờ nhìn vào bếp. Hướng Tranh quay đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, không nhịn được cảm thấy rất đáng yêu.

Từ trong bếp, cô nói vọng ra ngoài bàn ăn:"Anh có muốn uống chút sữa bò không?"

"Có. Tôi tự lấy." Tiêu Trạch đáp, sau đó đứng dậy tự mình đi lấy cốc.

Mở tủ trên cao, Tiêu Trạch lấy một chiếc cốc xuống. Sau đó, lại nghe thấy anh ở bên cạnh cô thở dài, nói:"Có lẽ nên dời tủ đựng cốc xuống thấp một chút rồi."

"Làm sao vậy?" Cô vô cùng không hiểu hỏi.

Anh vặn nắp bình sữa, chậm chạp rót ra hơn phân nửa cốc, rất lâu sau mới đáp:"Nhà có trẻ con."

Nói xong thì cầm cốc sữa ra bàn ăn. Hướng Tranh mất mấy giây tiêu hóa kịp, tức đến không nói nên lời.

Cô nhịn xuống, nể tình Tiêu Trạch đẹp trai như vậy, cô nhịn anh.

"Tôi so với anh nhỏ hơn bao nhiêu tuổi, còn nói tôi là trẻ con?"

Ở bên ngoài, Tiêu Trạch đang rất hưởng thụ. Anh vừa uống sữa, vừa xem linh tinh trên di động, khẽ nhíu mày. So với anh, Hướng Tranh kém sáu tuổi.

Không được. Như vậy xem ra anh cũng quá già rồi.

"Một lát tôi còn đến phỏng vấn cho một công ty, anh ở nhà đợi tôi nhé. Muốn ăn cái gì không, tôi sẽ mua."

Lúc này, Hướng Tranh lại đột nhiên hỏi.

Anh đang buồn bực trong lòng vì vấn đề tuổi tác, liền trả lời: "Không ăn."

Ăn sáng xong, vẫn như cũ Tiêu Trạch rửa bát. Hướng Tranh thay quần áo, chuẩn bị đi phỏng vấn. Cô mặc một chiếc quần ống rộng màu trắng, bên trên là áo cổ lọ màu da bò. Cô thay đổi cách trang điểm, nhìn chững chạc trưởng thành hơn.

Mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Trạch đang xem tivi. Hướng Tranh cười nói:"Tôi đi phỏng vấn, anh thực sự không muốn ăn gì sao? Ở gần chỗ tôi phỏng vấn có một quán bán bánh bạch tuột, anh có muốn thử không?"

"Không cần." Tiêu Trạch thờ ơ nói, sự chú ý vẫn không đặt trên cô, chỉ chăm chú vào màn hình tivi.

Hướng Tranh cúi người thay giày cao gót, thắc mắc là chương trình gì lại khiến Tiêu Trạch chăm chú như vậy. Cô nhìn thử, chỉ thấy một màn rượt đuổi của Tom và Jerry.

Khóe môi cô co giật, có chút không tin nổi nhìn Tiêu Trạch.

Từ trên sô pha, cô lại nghe anh nói:"Tôi đưa em đi."

Cô nhìn anh:"Như thế sẽ không làm phiền anh chứ?"

"Đợi tôi một chút." Tiêu Trạch tắt tivi, về phòng thay quần áo, sau đó thực sự lái xe đưa cô đi.

Công ty hôm nay cô đến phỏng vấn, là công ty Đàm Vận, chi nhánh của tập đoàn Đàm Kinh, đang tuyển thêm người ở phòng thư kí.

Lái xe đến dưới công ty, Tiêu Trạch chậm rãi nói:"Tôi ở đây đợi em, CEO ở đây là bạn của tôi, có cần giúp đỡ gì không?"

"Không ngờ ngay cả Tôn tổng anh cũng quen đó, mối quan hệ xã hội rộng vậy."

Tiêu Trạch thành thực lắc lắc cái đầu:"Không rộng, chỉ là lớn lên cùng Tôn Việt, cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi là được."

Cô từ chối thẳng thắn:"Không cần đâu. Tôi không muốn được nhận lại bị đồng nghiệp đồn đoán là đi cửa sau. Hôm nay cảm ơn anh đưa tôi đến, tôi vào nhé."

"Được."

Vào bên trong, Hướng Tranh nhìn thấy rất nhiều người đều đến đợi phỏng vấn. Cô lặng lẽ ngồi vào một chỗ, cầm chặt hồ sơ trên tay, cố gắng tự trấn an chính mình.

Qua một lúc, có hai cô gái đi đến ngồi bên cạnh cô. Cô gái cao hơn khí chất rất nổi bật.

Cô gái đó sở hữu mái tóc dài màu đen, mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn, gương mặt xinh đẹp kiều diễm nhẹ nhàng. Nụ cười dịu dàng treo trên khóe môi, thu hút vô cùng.

Xung quanh mọi người xì xầm bàn tán. Hướng Tranh nghe được, cô ấy tên là Lâm Ngôn, cựu hoa khôi của trường đại học Chiết Giang, từng làm mẫu ảnh, coi như có chút tiếng tăm.

Cô gái đi bên cạnh Lâm Ngôn gọi một tiếng, ngữ điệu vô cùng khinh miệt:"Ngôn Ngôn, người như cậu mà còn phải chen đến cái chỗ rách nát này sao?"

Lâm Ngôn mỉm cười nhìn cô ta, trả lời:"Vũ Tâm cậu đừng nói vậy, tớ cũng muốn ra bên ngoài trải nghiệm thử. Đàm Vận lớn như vậy, sao có thể nói là chỗ rách nát?"

Quả nhiên là mỹ nữ, phát ngôn cái gì cũng đều rất vừa tai. Khí chất thần tiên, dịu dàng mềm mại, nhã nhặn xinh đẹp.

Hướng Tranh chẳng qua cũng chỉ nghe như vậy, thực chất mắt cũng không đặt trên người Lâm Ngôn nhiều, chuyên tâm xem hồ sơ của mình.

Mà bên cạnh, Lâm Ngôn lại chủ động bắt chuyện với cô:"Xin chào, có thể làm quen chút không?"

"A, chào cô, tôi họ Hướng."

Hướng Tranh nhàn nhạt mỉm cười nói. Lâm Ngôn giơ tay ra:"Tôi tên Lâm Ngôn, hi vọng có thể cùng cô trở thành đồng nghiệp."

Còn chưa nói xong, người ta đã gọi tên Hướng Tranh. Cô cười trừ nói:"Ngại quá, tôi vào phỏng vấn nhé, gặp cô sau."

Lâm Ngôn gật đầu:"Được."

Bên trong, Hướng Tranh rất thuận lợi qua vòng phỏng vấn. Hơn nữa cô tốt nghiệp đại học có tiếng, bằng tốt nghiệp loại giỏi, mọi điều kiện đều phù hợp với tiêu chuẩn.

Giám đốc nhân sự còn hỏi cô khi nào có thể đến thử việc trong vòng một tháng. Hướng Tranh vui vẻ không chút do dự nói là qua hai ngày nữa là có thể.

Tâm trạng cô vô cùng tốt. Cô dự định quay về sẽ đi mua sắm thêm chút quần áo công sở, chuẩn bị đi làm.

Vừa ra ngoài, đã gặp Lâm Ngôn mặt mày rạng rỡ, rất tự nhiên nắm tay cô:"Thế nào, có được không?"

Hướng Tranh có hơi không quen, đối với Lâm Ngôn vẫn xa lạ, liền lịch sự kéo tay lại:"Qua hai ngày nữa tôi có thể đi thử việc rồi, chúc cô phỏng vấn may mắn nhé, tạm biệt."

Nói xong, cô dẫm lên giày cao gót rời đi. Ở phía sau, Lâm Ngôn vẫn dõi theo bóng lưng của cô, nụ cười như có như không, vô cùng khó đoán.

Hướng Tranh đi ra bên ngoài, nhìn thấy xe của Tiêu Trạch. Anh đứng dựa vào xe, đang nói chuyện cùng một người đàn ông khác.

Cô đi đến, nhận ra người đàn ông kia là Tôn Việt. Cô vốn dĩ nghe danh của anh ta đã lâu, nhưng hôm nay mới có cơ hội diện kiến. Quả nhiên đẹp trai lấn át, khí chất tổng tài tràn ngập.

Không đợi cô lên tiếng, Tiêu Trạch đã nhìn thấy cô, liền gọi cô trước:"Qua đây đi."

Tôn Việt cũng ngoái đầu nhìn cô. Đột nhiên bị hai người đàn ông đẹp trai nhìn chằm chằm như vậy, khiến Hướng Tranh hơi ngại ngùng.

Cô bước đến, còn chưa kịp mở miệng, Tôn Việt đã nói trước:"Là Tiêu phu nhân đây sao? Xin chào, tôi tên Tôn Việt."

"Chào anh, tôi tên Hướng Tranh."

Bên cạnh, Tiêu Trạch chậm rãi hỏi cô:"Phỏng vấn thế nào?"

Vẻ mặt cô rạng rỡ, chỉnh lại túi xách trên vai, gật đầu:"Tốt lắm, qua hai hôm nữa có thể đi làm rồi."

"A, vậy sau này trở thành đồng nghiệp với cô Hướng rồi, hân hạnh quá." Tôn Việt cười hai tiếng nói, đẹp trai đến mức choáng ngợp.

Cô xấu hổ lắc lắc đầu, xua tay nói:"Sao có thể chứ, Tôn tổng? Phải là tôi cảm thấy hân hạnh mới đúng."

Vẻ mặt Tiêu Trạch không nóng không lạnh, chậm rãi mở miệng:"Về nhà thôi."

Tôn Việt liền nói:"A Trạch, hôm đó nhất định phải đến đấy nhé, không thể thiếu cậu đâu."

"Ừ, tôi biết rồi." Tiêu Trạch lạnh tanh đáp ứng, quay người vào xe.

Hướng Tranh gật đầu chào Tôn Việt, sau đó cũng lên xe. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Tôn Việt vui vẻ vừa đi vừa huýt sáo.

Bên trong xe vô cùng an tĩnh. Tiêu Trạch chuyên tâm lái xe, Hướng Tranh lại chỉ mải chăm chú xem vài kiểu quần áo công sở thích hợp.

"Buổi tối muốn ăn cái gì không?"

Giọng của Hướng Tranh không cao không thấp bay đến. Tiêu Trạch không chút do dự ném xuống:"Thịt dê hầm."

Cô không đồng ý:"Không được, món đó nấu tốn rất nhiều thời gian."

Rất lâu sau, Tiêu Trạch lại đưa ra một phương án khác:"Vậy thì cá hấp, còn có thịt bò xào."

Hướng Tranh đưa tay đỡ trán, sâu kín thở dài, miễn cưỡng nói:"Được thôi."

Về nhà, Hướng Tranh chỉ muốn ngủ một chút. Bây giờ mới là buổi trưa, cô cũng không đói, hơn nữa cô đi cả nửa ngày rồi cũng rất mệt. Cô tắm rửa xong xuôi, nằm trên giường nghịch di động.

Cánh cửa phòng bị gõ hai tiếng, thanh âm của Tiêu Trạch truyền đến:"Không nấu cơm trưa sao?"

Cô vậy mà lại quên mất trong nhà còn có một tên ham ăn. Hướng Tranh uể oải ngồi dậy, chậm chạp trả lời:"Anh ăn cái gì đơn giản thôi nhé, tôi muốn ngủ."

Tiêu Trạch ngắn gọn nói:"Cơm rang."

"Được, anh đợi tôi một chút."

Trong lúc đợi Hướng Tranh nấu cơm, Tiêu Trạch vô cùng nhàn rỗi ngồi xem di động. Anh lướt một lát, nói ra:"Ngày kia tôi họp lớp cấp ba, có thể sẽ không ăn cơm tối."

Cô không quay đầu nhìn anh, chỉ đáp:"Được, tôi biết rồi."

"Có muốn cùng đi không?"

Hướng Tranh lắc đầu, kì thực trong lòng rất muốn đi, nhưng ngày mai cô còn phải đi mua sắm chút đồ. Huống hồ bạn học của anh cô cũng không quen, đến đó thì ngượng ngùng lắm.

Nhìn thấy cô không đồng ý, Tiêu Trạch cũng không có ý kiến gì nữa, tiếp tục cúi đầu xem di động. Qua thêm một lát, lại nói thêm:"Chuyện tuần trăng mật, em cứ nghĩ đi nhé, sau đó nói với tôi."

Hướng Tranh há miệng:"Không cần đâu, tôi còn phải đi làm, tuần trăng mật không vội. Cơ hội ở Đàm Vận tốt như vậy, tôi phải nắm bắt lấy."

Vẻ mặt Tiêu Trạch vô cùng khó đoán, sau cùng chỉ nói:"Vậy được, khi nào muốn đi thì cứ nói với tôi là được."

Hướng Tranh không nói thêm nữa, mang cơm lên cho anh, rồi quay trở về phòng ngủ một giấc dài.

Thời điểm Hướng Tranh tỉnh lại, đã là hơn sáu giờ tối. Vốn dĩ cô vẫn chưa muốn dậy, nhưng vì thanh âm bên ngoài khiến cô không cách nào ngủ được. Cô xem đồng hồ, xỏ dép rời giường, đi đến vén rèm cửa sổ. Thành phố bên ngoài lung linh rực rỡ đập vào mắt cô.

Hướng Tranh rửa mặt, sau đó ra ngoài xem thử chút. Chỉ thấy nhà bếp bị Tiêu Trạch quậy thành một mớ hỗn độn. Cô đi tới, cau mày:"Anh xem anh làm ra chuyện tốt gì rồi?"

Anh quay đầu nhìn cô, ngắn gọn:"Đói rồi."

Vẻ mặt Hướng Trang bế tắc:"..."

Con người này, sao trước đây cô lại nhìn không ra anh là kẻ ham ăn hơn mạng này vậy? Nhưng điều làm cô buồn bực đó chính là, Tiêu Trạch ăn còn nhiều hơn cô, nhưng thân hình của anh vẫn vô cùng đẹp. Vừa cao vừa thon dài, còn có xương quai xanh gợi cảm, chắc hẳn bên trong lớp áo cũng có cơ bụng.

Cô chỉ nghĩ như vậy thôi, cũng không có ý đồ xấu xa gì cả. Cô đẩy anh qua một bên, với tay lấy tạp dề:"Sao không gọi tôi dậy? Anh xem, nhà bếp bị anh làm loạn rồi."

"Gọi không được." Tiêu Trạch đáng thương nói.

Hướng Tranh vô cùng bế tắc, thở dài:"Được rồi, anh ngồi đi, tôi làm cho anh bát mì."

Cô quay đi nấu nước sôi, quay lại nhìn thấy Tiêu Trạch vẫn như cũ mà đứng đó.

"Làm sao vậy?" Cô lại hỏi.

Tiêu Trạch giơ hai ngón tay lên:"Có thể cho thêm hai quả trứng gà không?"

Trong lòng Hướng Tranh quả thực muốn nổi giận một trận. Nhưng nhìn gương mặt đẹp trai đáng thương trước mắt, lòng cô lại mềm nhũn ra? Có ai tin đây là người đàn ông đã ba mươi tuổi hay không chứ?

"Được." Hướng Tranh đáp ứng.

Vậy mà Tiêu Trạch còn không sợ chết, đòi thêm thịt bò. Hướng Tranh nhịn xuống, đều đáp ứng anh. Lúc này Tiêu Trạch mới vui vẻ đi ra ngoài.

Di động trên bàn của Hướng Tranh vừa hay reo lên. Tiêu Trạch gọi cô, nói là Hướng Kim gọi. Hướng Tranh đang rán trứng, nhờ anh nghe hộ một chút.

Tiêu Trạch bất đắc dĩ cầm di động lên, giọng nói thanh lạnh vang lên:"Alo."

Phía bên kia, Hướng Kim có chút ngạc nhiên, im lặng mấy giây, mới từ từ nói:"A, anh là Tiêu Trạch à? Hướng Tranh đang bận cái gì sao?"

"Ừm, bận nấu cơm cho tôi. Có chuyện gì không?" Anh chậm rãi, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng xa cách.

Hướng Kim cười một tiếng:"Cũng không có cái gì quan trọng, chỉ là tôi muốn hỏi thăm em gái của mình chút thôi."

Nghe là biết cô ta không có ý gì tốt. Từ khi biết được nhà họ Hướng ném cho Hướng Tranh căn hộ cao cấp này và ba triệu, hoàn toàn dứt bỏ cô, trong lòng Tiêu Trạch đã vô cùng khinh miệt nhà họ.

Anh vừa muốn cúp máy, thì Hướng Kim vội nói thêm:"Ngày mai tôi muốn gặp anh nói chút chuyện, anh có thời gian không?"

"Không." Tiêu Trạch nhàm chán nói, nói xong thì cúp máy.

Hướng Tranh từ trong bếp đi ra, cúi đầu hỏi:"Chị ta nói gì vậy?"

Anh cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm , chậm rãi đáp:"Không có gì, nói nhảm thôi."

"Vậy anh ăn đi nhé."

Tiêu Trạch nhìn cô:"Không cùng ăn sao?"

Cô lắc lắc đầu, trả lời:"Không muốn ăn, một lát đói sẽ ăn sau. Tôi về phòng lên mạng chút."

"Không phải đã lên mạng nửa ngày rồi sao?" Tiêu Trạch vừa nhai vừa nói, mắt cũng không nhìn cô, chỉ nhìn vào thức ăn trước mắt.

Hướng Tranh nhìn gương mặt xinh đẹp kiều diễm trước mắt, lại khô khan nuốt xuống ngụm nước bọt, nói:"Vậy anh chia phần của anh cho tôi nhé?"

Vừa mới nói vậy, họ Tiêu xấu xa kia đã kéo bát mì vào người, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô.

Thần sắc Hướng Tranh u ám, cười lạnh:"Sao trước đây tôi không nhìn ra anh là một con sâu đói vậy?"

"Dù sao cũng không ăn hết tiền của em là được. Em chỉ cần nấu cho tôi thôi, cái gì tôi cũng đều đáp ứng em."

Tiêu Trạch chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn. Lại im lặng một chút, nhìn thấy cô không trả lời mà cứ nhìn chằm chằm anh, anh liền nói:"Ngoại trừ bản thân tôi ra."

Rốt cục Hướng Tranh cũng bật cười, khinh khỉnh nói:"Anh tự luyến kinh thật đấy."

Hot

Comments

Huynh Coca Lục Bình

Huynh Coca Lục Bình

vợ chồng nhà này hài thật

2023-05-30

1

My Tra

My Tra

2 ac này cute quá nha...😄

2022-12-20

0

Kỳ Dương

Kỳ Dương

haha 🤣

2022-11-05

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1. Kết hôn.
2 Chương 2. Nhà có trẻ con.
3 Chương 3. Lâm Ngôn.
4 Chương 4. Dự án thôn X.
5 Chương 5. Nhà họ Nguyễn.
6 Chương 6. Dự án mới.
7 Chương 7. Tiêu ca ca?
8 Chương 8. Ông nội Tiêu.
9 Chương 9. Cốc Pink Panther?
10 Chương 10. Đi Thanh Hoa.
11 Chương 11. Em theo đuổi chị?
12 Chương 12. Ví tiền của cô rơi ở chỗ tôi!
13 Chương 13. Sa thải.
14 Chương 14. Quà năm mới.
15 Chương 15. Em muốn hôn tôi vậy sao?
16 Chương 16. Phồn Mỹ Thanh.
17 Chương 17. Mùi của anh sao?
18 Chương 18. Lão Tiêu Đầu đại thần?
19 Chương 19. Hâm Đình?
20 Chương 20. Anh mới là không thích như vậy.
21 Chương 21. Lão công, em sai rồi.
22 Chương 22. Vay tiền?
23 Chương 23. Tiểu Tranh Tranh sao?
24 Chương 24. Đáng thương không?
25 Chương 25. Làm anh sợ.
26 Chương 26. Ở bên nhau.
27 Chương 27. Đều cho em.
28 Chương 28. Đột nhiên có hơi tự ti.
29 Chương 29. Cũng không yêu hơn yêu anh.
30 Chương 30. Không thể gặp được nữa.
31 Chương 31. Ngoại trừ tờ giấy kết hôn.
32 Chương 32. Liệu có ổn không?
33 Chương 33. Chúng ta lại hòa thuận?
34 Chương 34. Lời xin lỗi có ích gì.
35 Chương 35. Đại nhân vật.
36 Chương 36. Dị ứng.
37 Chương 37. Mối tình đầu và mối tình cuối.
38 Chương 38. Chuyện lớn duy nhất.
39 Chương 39. Sự tương ngộ đẹp đẽ nhất.
40 Chương 40. A Minh là ai?
41 Chương 41. Hai ước nguyện.
42 Chương 42. Trong tim là em.
43 Chương 43. Đại kết cục.
44 Ngoại truyện dành cho Hướng Kim.
Chapter

Updated 44 Episodes

1
Chương 1. Kết hôn.
2
Chương 2. Nhà có trẻ con.
3
Chương 3. Lâm Ngôn.
4
Chương 4. Dự án thôn X.
5
Chương 5. Nhà họ Nguyễn.
6
Chương 6. Dự án mới.
7
Chương 7. Tiêu ca ca?
8
Chương 8. Ông nội Tiêu.
9
Chương 9. Cốc Pink Panther?
10
Chương 10. Đi Thanh Hoa.
11
Chương 11. Em theo đuổi chị?
12
Chương 12. Ví tiền của cô rơi ở chỗ tôi!
13
Chương 13. Sa thải.
14
Chương 14. Quà năm mới.
15
Chương 15. Em muốn hôn tôi vậy sao?
16
Chương 16. Phồn Mỹ Thanh.
17
Chương 17. Mùi của anh sao?
18
Chương 18. Lão Tiêu Đầu đại thần?
19
Chương 19. Hâm Đình?
20
Chương 20. Anh mới là không thích như vậy.
21
Chương 21. Lão công, em sai rồi.
22
Chương 22. Vay tiền?
23
Chương 23. Tiểu Tranh Tranh sao?
24
Chương 24. Đáng thương không?
25
Chương 25. Làm anh sợ.
26
Chương 26. Ở bên nhau.
27
Chương 27. Đều cho em.
28
Chương 28. Đột nhiên có hơi tự ti.
29
Chương 29. Cũng không yêu hơn yêu anh.
30
Chương 30. Không thể gặp được nữa.
31
Chương 31. Ngoại trừ tờ giấy kết hôn.
32
Chương 32. Liệu có ổn không?
33
Chương 33. Chúng ta lại hòa thuận?
34
Chương 34. Lời xin lỗi có ích gì.
35
Chương 35. Đại nhân vật.
36
Chương 36. Dị ứng.
37
Chương 37. Mối tình đầu và mối tình cuối.
38
Chương 38. Chuyện lớn duy nhất.
39
Chương 39. Sự tương ngộ đẹp đẽ nhất.
40
Chương 40. A Minh là ai?
41
Chương 41. Hai ước nguyện.
42
Chương 42. Trong tim là em.
43
Chương 43. Đại kết cục.
44
Ngoại truyện dành cho Hướng Kim.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play